Phần 58: Nén nhang cho bạn
Thật lạ lùng, lâu lắm rồi đêm qua bỗng dưng mơ thấy bạn… tỉnh dậy lần mò kiểm tra lịch thì… Trời, mai ngày giỗ của nó.
Không có gì liên quan tới tâm linh nhưng khá là lạ lùng.
Trong mơ tôi cùng bạn đi đào sắn, đúng hơn là đào trộm sắn.
Ngày đó ở Cam đói khát khổ sở tới cùng tận, nhưng 9 điều kỷ luật như sắt thép khiến có đói khổ cỡ nào anh em cũng không dám xớ rớ của dân cái gì, các anh qua đây nên nhớ các anh được hưởng miễn phí 3 điều, khí trời, nước lã và lửa… còn lại, tuyệt đối không được rớ bất cứ thứ gì.
Phát hiện ở lưng núi có một rẫy khá rộng trồng toàn củ mỳ (sắn) do dân pốt trồng, bọn chúng rút chạy qua bên kia núi và đêm hôm lần mò về đào sắn, chúng lặng lẽ làm việc đó khá lâu mà chúng tôi không biết, vì phía bên đó chúng tôi không đi qua bao giờ, một hôm trong ống nhòm một thằng phát hiện ra những vết đất mới lấp ló dưới những tán cây xanh, ban đầu tưởng lợn rừng hay dúi, chồn… đào hang, nhưng khi nhìn kỹ thì nó kêu lên… ôi cây sắn, rừng sắn các ông ạ.
Rừng sắn mà có vết đào bới, thì chỉ có lợn rừng hoặc lính pot thôi, mà khả năng cao là pot chứ không phải lợn rừng. Mấy thằng pot chết đói thì nó đào sắn mỳ về ăn kệ nó, nhưng chúng tôi cũng đang đói, phải mò sang thôi, hai anh em tôi dắt theo ba lính Cam xung phong mò sang.
Đúng là một rừng mỳ thật, nó rất rộng, nhưng địa thế thì phải ban đêm sang lấy mới an toàn, chứ ban ngày mà mò sang đào dễ bị lũ bên 407 bắn tỉa lủng đầu mất, mấy anh em nằm dưới khe tính toán vạch đường lên đó và rà mìn trước để đêm mò lên.
Đêm đầu tiên được ba ba lô sắn, sắn ở nơi sườn núi khô đó thật ngon, luộc lên nó bở tung như bông, không dám ăn nhiều nhưng vẫn bị say, tuy chỉ nhẹ thôi. Tôi từng bị say sắn rồi khá ghê gớm và khó chịu, nôn nao hết người và lả đi, chúng tôi hái cả ngọn sắn về làm rau nấu canh với thịt hộp, bẻ về là nấu luôn làm gì có muối chua đâu, vậy mà vẫn ngon, nhờ cái nương sắn đó mà anh em chúng tôi đỡ đói nhiều… nhưng rồi có sinh ắt có tử. Khi chúng tôi di chuyển đi điểm khác cách xa cái sườn đó hơn, mỗi lần lần mò lại đào sắn là cả một vấn đề.
Một lần tôi cùng bạn với hai lính Cam quay lại sườn núi, trên đường đi khi qua con suối thứ hai, khi vừa lội xuống suối thì chúng tôi chạm năm tên, hai tên thanh niên còn ba tên chỉ tầm 12 – 15 tuổi cũng đang gùi sắn trên lưng, không kịp tránh chúng nên chúng tôi đành khống chế lại, kiểm tra thì không thằng nào có súng đạn gì chỉ có hai cây rìu và hai con dao mũi nhọn dùng đi rừng, tôi rất băn khoăn không biết nên xử bọn này kiểu gì, vì biết 100% chúng là lính, tuy không cầm súng nên không thể bắn hạ được, để chúng đi thì lộ, mà lôi chúng theo thì nguy hiểm khôn lường… hai lính Cam ra dấu “khử” nhưng bạn lại gạt đi, thôi tha cho chúng nó, kệ mẹ nó đi…
Và chúng tôi đã bị lộ, có thể từ chính những tên đó…
Ở nơi đó, lúc đó thật khó khăn, trong rừng mà gặp dân thì 10 người có tới 9 là pốt, tuy nhiên nếu họ không mang vũ khí thì không thể bắn, dù biết mười mươi, trừ những người già cả hay con nít quá nhỏ… còn lại đều là mối nguy hiểm khôn lường khi tha cho họ và quay lưng đi, đã có một lần khi vừa quay đi được một đoạn thì những kẻ kia đã moi vũ khí giấu đâu đó ra và quay lại truy sát chúng tôi, tuy không ai bị sao nhưng nó là bài học, vài lần sau khi thả họ đi, chúng tôi lặng lẽ nằm im mai phục và bắn hạ một số lính pốt này, bị vài lần vậy và chúng cũng rút kinh nghiệm, khi không đuổi theo chúng tôi ngay mà quay về cứ gọi thêm lực lượng ra để hôm sau hay đêm xuống tổ chức phục kích lại chúng tôi.
Đó là về sau khi tóm được vài tên phục kích hỏi cung chúng chúng khai lại vậy, chứ chúng tôi đi một đường về lại đường khác, và nay đi lối này mai lại hướng khác nên dễ gì lọt ổ của chúng.
Rồi mùa khô sớm… khi mọi thứ đều khó khăn thiếu thốn trầm trọng từ nước uống trở đi, nhớ lại cái rẫy sắn… anh em lại quay lại. Tôi thường hay nhận công việc đó, nhưng hôm bạn hy sinh thì tôi đang sốt, sốt rét mấy hôm ngồi còn gật gù như con gà rù chứ đi sao nổi, bạn cùng một anh với ba lính Cam quay lại đó, trước khi đi, không hiểu linh cảm sao đó, tôi tháo đôi giày bốt của mình và chiếc áo còn lành của tôi cho bạn mượn, vì giày bạn bị bung đế và cái áo rách nát bươm rồi, chỉ mong bạn đi cho an toàn, không về kịp thì ngủ đêm ở rừng có cái áo lành cũng đỡ lạnh và muỗi, rừng lúc đó ngày thì nóng nhưng đêm muộn thì lạnh thấu xương…
Rồi tới hai hôm sau mấy anh em vẫn biệt tích không thấy về, mấy anh em nằm lại rất lo lắng, cắt hướng bãi sắn đi tìm, đoạn đường khá xa vì chúng tôi liên tục di chuyển rời địa điểm ở cũ, tới lúc tới được gần con suối thứ nhất, giờ nó đã cạn khô thì một cảnh kinh hãi… có bốn chiếc cọc cắm ngay giữa bãi cát, trên đó là bốn cái đầu người đã bị băm nát bằng dao và xẻng bộ binh, tuy đã thâm đen nhưng chúng tôi vẫn nhận ra bạn và ba người lính Cam… chờ đến đêm chúng tôi mới bò ra, thận trọng gỡ mìn và lựu đạn bọn pốt gài xung quanh khu vực mấy chiếc cọc đầu người đó, chẳng biết xác chúng nó đã quăng ở đâu, chỉ còn bốn cái đầu tất cả đang phân huỷ, ôm cái đầu bạn mà máu sôi sùng sục, 8 anh em nghiến răng, quyết tâm tìm anh L, vì chỉ có bốn cái đầu, có bạn và ba lính Cam, còn anh L, không thấy đâu, anh L, biệt danh “sói già” bản lĩnh và kinh nghiệm thượng thừa nên nhiều khả năng anh vẫn còn sống và đang lạc đâu đó.
Ba bốn ngày chúng tôi mò mẫm ra tín hiệu liên tục trong đêm vẫn không thấy anh L, bắt liên lạc.
Chôn tạm bốn cái đầu anh em gần cây cầu sắt 107, chả biết nó tên là gì chỉ theo tên trên bản đồ là 107, qua cầu là một ngã ba đường bò, một đường cỏ mọc um tùm, một đường vẫn có dấu vết đi lại, chúng tôi nằm phục ở đó rình, vì con đường này dẫn vào hướng phum Ca rơn qua phum là thông ra đường số 7 giữa mỏm 517 và 403 đi sang hướng đất Thái.
Anh T nghiến răng ra lệnh, bé tha già bỏ, còn lại bắt được thằng nào là ba không thằng đó, không tha nữa…
Cả đêm mấy anh em thức trắng nhưng không vồ được thằng lính pốt nào, tới sáng thì có một xe bò đi từ hướng phum Ca rơn lại, hai ông bà già, ông già chỉ còn một tay, trên xe chở chở ít nồi xoong, vài cái bao tải, vài ống đựng nước thốt nốt, một con chó xích trên đó, kiểm tra không có súng đạn gì, qua khai thác thì ông bà già có nói, hôm trước lính pốt có bắt được một lính Cam, tầm trên dưới 30 tuổi, mặc đồ rằn ri và mang giày bốt cao, bị kiệt sức gần chết trong phía rẫy sầu riêng phía trước phum, chúng buộc vào xe kéo về tới phum thì người lính đó chết chúng ném xác anh xuống một cái giếng ngay bên đường chỗ gần chòm bốn cây thốt nốt… đêm đêm lính pốt vẫn kéo về phum, chúng thường tụ tập ở nhà trưởng phum và đi bắt gà về thịt rồi nhậu nhẹt… và chúng thường đi về từ hướng đông, phía biên giới Thái.
Anh em tôi quyết định phải giã lũ này một trận trả thù cho mấy anh em kia, nhưng lực lượng chúng ở đó khá đông, và hoả lực cũng mạnh hơn chúng tôi, vậy thì chơi kiểu khác.
Đêm, mấy anh em bò vào phum lấy “đạo cụ”, váy và sà rông, khăn cà ma… và điều nghiên địa hình.
Hôm sau lại có một cái lễ hội chết toi gì đó, người dân đánh trống và chơi đàn đing thum rồi nhảy múa tưng bừng, qua quan sát bằng ống nhòm thì chỉ thấy có vài người đàn ông còn lại toàn người già và đàn bà con nít đang bu quanh đống lửa ở sân một ngôi nhà, một lính Cam trà trộn vào đám dân lúc sau quay ra thông báo, có khá nhiều đồ ăn bày phía trong nhà nhưng chưa thấy có ai ngồi ăn. Vậy là khả năng lũ lính chưa mò vào… tôi lên ngay phương án nhanh, vòng ra phía cầu gỗ phía đông hướng biên giới, rìa bãi thốt nốt nơi họ thả trâu bò ban ngày, chốt ở đó “đón khách”.
Lúc tới gần cầu thì lại gặp tình huống oái oăm… có khá nhiều người đang tụ tập trên cây cầu đó, hình như là trai gái trong phum tụ tập kiểu “thả diều” nhau hay sao đó, giải tán cái đám này bằng cách nào cho êm bây giờ, do ít người nên chỉ có điểm này là “rải ổ” đẹp nhất, phía bên kia cầu là một trảng trống, cây thưa có thể quan sát được lực lượng chúng vào đông hay ít, và tới đoạn cầu bắt buộc chúng phải đi túm lại vì cây cầu nhỏ như nút thắt lại, vậy mới lùa hiệu quả cao, chứ để chúng vào sâu thì vướng dân, còn phía ngoài bên trảng thì quá rộng chúng đi tản mát thì rất khó hạ cả chùm được…
May quá, lúc sau đám trai gái ở cầu kéo vào phía trong sân phum chỉ còn lại ba bốn người, phải xuống lùa nốt đám này vào phum, tôi cùng anh T, đi tới trước, có bốn thằng, lại ngoài dự kiến nữa, toàn đực rựa… 100% là tụi lính ngồi chờ bọn lục thum bên kia vào rồi… tới gần rồi giờ vòng lại lộ, hai anh em cùng rút sẵn dao cầm tay, bốn thằng này đang tu rượu thốt nốt, một thằng quát bắt chúng tôi quay lại, có vẻ như chúng hơi say, do chúng tôi mặc váy của đàn bà và đội khăn, nên chúng tưởng đàn bà, trời khá sáng nên tầm nhìn tốt, nếu tới gần nữa chắc sẽ lộ… bỗng cả bốn thằng đều nhảy xuống khỏi thành cây cầu đi về phía chúng tôi, thoáng giật mình tôi ngoảnh lại phía sau thì ôi trời, ba anh em nữa đang lù lù sau lưng, chắc thấy chúng tôi ra đông nên lũ này nhảy xuống hết đi lại gần, tôi nói nhỏ với ba anh em sau, cạo nhé, (dùng dao)… thằng đi đầu tiến sát tới anh T, mồm quát tháo, hai thằng phía sau cũng có vẻ rất hung hăng, vừa quát đuổi vừa chửi, tay cầm những ống rượu thốt nốt giơ giơ như dọa đánh… người ta có bản lĩnh dám nói dám làm, nói là làm… nhưng anh em tôi thì nhát, chỉ làm luôn chứ không dám nói gì, tôi cùng anh T, vọt qua hai thằng đầu, sáp vào hai thằng sau, rất gọn gàng… nhưng do anh em phía sau không phán đoán kịp cách chúng tôi chia chúng ra vậy mới gọn, chứ rỉa ngay hai thằng đầu thì hai thằng sau có thể sẽ bung chạy qua bên kia… nên chỉ một thằng “xuống” một thằng rất nhanh bay xuống dưới mé đường, cũng may thằng Th, do không có dao nên nó chĩa được cái dao phát cỏ của đám dân phum, nó dài ngoẵng có cán, Th, bay theo lùa được thằng chạy đó.
Đắp chiếu xong 4 thằng, mấy anh em chia ra, hai người ngồi trên cầu, tôi dựa xác hai thằng vào thành gỗ cầu cho đủ 4 thằng, còn lại 6 anh em nấp dưới lòng con lạch cạn khô đó chờ, từ xa có khoảng hơn chục cái bóng đen đi lại gần, may quá chúng đi túm tụm vừa đi vừa cười nói oang oang với nhau, đợi cả lũ tới sát tầm hơn chục mét, chắc cú là dính, tôi cùng Th, bay trên cầu xuống lạch và mưa đạn bắt đầu…
Không tên nào chạy thoát, tất cả đổ hết, hai ba tên chạy lùi lại nhưng đều bị bồi theo, chúng kêu gào ầm ĩ bắn lại loạn xạ, rất may là úp bất ngờ chứ bọn này xách cả RBD nhưng không kịp trở tay, mấy anh em quăng thêm 5 quả M67 nữa cho chắc.
Xong xuôi, mấy anh em rút nhanh, cởi váy tuột sà rông chạy cho nhanh, súng trong phum bắn ra đì đùng, chắc còn vài tên trong đó, nhưng thôi, tạm tha lần sau, tầm đầu mùa mưa chúng tôi quay lại hốt một mẻ cẩn thận cả trưởng phum hai thằng lục thum (vì bới xác thấy chúng giắt súng ngắn trong bụng) lục thum súng nhỏ, lục tút súng to mà… ông to mang súng nhỏ, ông nhỏ vác súng to.
Trận phục thù thành công, chúng tôi không bị sứt mẻ gì, gần hai chục thằng đền tội cho các đồng đội, kế hoạch thành công là may mắn chứ chẳng phải giỏi giang gì, vì lên phương án rất nhanh và địa hình địa vật đều không nắm được, nhưng quá căm thù nên anh em quyết tâm chơi thật đẹp, và chắc anh em đã mất phù hộ nữa.
Lần sau quay lại nhổ cỏ phum đó, tìm mãi mới thấy cái giếng hoang nơi ông bà cụ kia nói chúng ném xác anh L, xuống, moi lên cả đống xương, may xác anh L, ném xuống sau nên còn dính quần áo và chưa phân huỷ hết nên không bị lẫn lộn.
Còn tôi sau vụ đầu ở cầu, khi rút chạy qua phum tôi bị một con chó rất to lao ra đớp vào chân, con chó rất dữ tợn không nhả buộc tôi phải nện cho nó một phát Col45 giữa mặt… may là mang giày bốt, nó đớp phía dưới giày, chứ lui lên một chút thì khốn rồi.
Vết nó cắn tuy không vào da nhưng sưng đỏ tấy rất lạ, nhức nhối không ngủ nổi, tôi phải chữa bằng nước bọt hai đêm mới hết đau. Bị thương đêm đau nhức không chịu được, thì đang ngủ cứ tỉnh lúc nào lấy nước miếng trong miệng mình bôi vào vết thương lúc đó, kể cả mụn nhọt cũng dịu ngay, hết sưng nhức và dễ chịu ngay.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/03/truyen-sex-chuyen-doi-linh.html
Chuyện lâu rồi, nhưng nay giỗ bạn lại nhớ lại, tôi đang ở xa không thể về thắp cho bạn nén nhang… thôi, hãy coi đây như nén nhang cho bạn và cho anh L, cùng những anh em đã nằm xuống ngày đó.
Mong mọi người yên nghỉ và siêu thoát nhé.