Phần 42
Có cảm giác chỉ còn một khoảng cách rất gần và ngắn ngủi nữa thôi là Phong sẽ kéo cô ta ôm vào lòng và….đòi hỏi. Nhưng vào đúng cái giây phút cuối cùng ấy thì ở cái ranh giới đó, tự dưng phong lại nhớ đến Mai. Từ hôm qua anh đã cảm thấy mình có lỗi vì đã thua, đã không làm tròn lưòi hứa với nàng, giờ nếu anh lại còn làm tình với Trâm nữa thì tự bản thân Phong cũng thấy mình không ra gì. nhớ lại nụ cười thánh thiện của Mai, sự ân cần âu yếm của nàng, Phong thấy dù cho con heo lòng của mình có trỗi dậy mạnh mẽ thế nào thì cũng không thể nào át nổi tình yêu chung thuỷ của Phong. Miếng thịt mỡ núng nính bày ra phô phang phía trước mà không đủ can đảm vồ lấy ngấu nghiến đâm ra Phong cáu bẳn, gắt gỏng
– Cô coi bộ tôi thê thảm thế này thì còn đủ sức làm ba cái chuyện đó với cô được hay sao chớ. Thôi về khác sạn lẹ, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Vẻ mặt của Trâm lộ rõ vẻ thất vọng, trước giờ chưa bao giờ cô nàng bị từ chối phũ phàng như thế, đáng lí ra với cái thân hình và số đo ba vòng như vầy, Trâm vẫn nghĩ chẳng con mèo đực nào đủ sức cưỡng lại miếng mỡ là nàng.
– Anh nên thử dùng chút thuốc này đi, sẽ giúp anh hồi sức nhanh hơn đó. Em đã liên hệ với mấy bác sĩ giỏi nhất ở đây rồi.
Phong với tay chộp lấy cái lọ thuốc nhỏ xíu lắc nhẹ, những viên thuốc màu trắng nhỏ xíu xinh xắn kêu lóc cóc trong lọ rất vui tai.
– Sao hổng có nhãn chi hết vậy
– Thì thuốc này là thuốc cấp riêng chớ có phải dùng đại trà đâu mà nhãn, anh uống nhanh đi đừng hỏi nhiều quá. 1 viên mỗi lần, hai lần một ngày.
Phong cầm lọ dốc ra một viên bỏ vào miệng, viên thuốc trôi ực xuống cuống họng anh. Nói một cách không ngoa, đó là viên thuốc đã làm thay đổi cả một phần cuuộc đời sau này của Phong.
Về đến khách sạn, tự dưng Phong thấy toàn thân của mình nóng rực cả lên, nằm vật ra giường Phong thửo dốc, như quên bẵng cả cơn đau buốt nơi bả vai. Mà quái lạ, hình như anh cũng không còn cảm giác rõ rệt về cái đau đó nữa, cảm giác thật là êm dịu, trừ cái khó chịu nơi trong quần, nơi cái buồi của Phong tự nhiên phồng to đòi hỏi.