Phần 35
– Có chuyện rồi Mai à…..
Vẻ mặt âu sầu và hớt hải của Tuấn khi hắn bước vào khiến cho Mai thấy lạnh cả gáy, chưa bao giờ nàng thấy gã tỏ ra lo lắng và hấp tấp như thế. Khuôn mặt gã mồ hôi vã ra chảy thành từng dòng, cái vẻ mặt rầu rĩ ấy của hắn lẹ như điện truyền qua nàng.
– Có chuyện gì hả anh ?
Mai hỏi mà giọng nàng vẫn còn run run, linh cảm của nàng có thể khẳng định được cái chuyện mà Tuấn sắp nói ra đây là một tin xấu, thậm chí rất xấu. Ở vào một cái thời điểm nhạy cảm như lúc này, Mai như thể một tay làm xiếc đang đi tròng trành trên một sợi dây trên cao, chỉ một lay động khẽ khàng cũng khiến nàng thấy lo sợ, nữa là lúc này, cái miệng rộng với hai cái gò má núng nính mỡ của Tuấn cứ như đang chảy cả ra thiểu não.
– Đĩa hát của em bị đình lại không được phát hành nữa….
Đầu óc của mai như đang nổ tung, hai bên tai nàng bỗng như chỉ còn nghe thấy những tiếng ù ù giống như thể một luồng sét lạnh lẽo vừa đi qua nàng vậy. Hai cánh môi đầy đặn gợi cảm của nàng run lên lắp bắp, hai hàm răng trắng bóng như đang va đập vào nhau.
-Tại sao,….. tại sao lại thế được.
– Bên quản lí văn hoá họ cho rằng có một bài hát trong đĩa không phù hợp với quy định, họ đòi hỏi phải dừng việc phát hành lại một thời gian để họ có thời gian kiểm định.
– Kiểm định ? Chẳng phải hôm trước khi in đãi đại trà anh đã mang cho họ duyệt đãi demo của em rồi mà.
– Phải đúng là thế. Nhưng bên Cục quản lí văn hoá mới có tay cục trưởng mới bổ nhiệm về. Cái gã cục trưởng cũ anh quen thì đã được điều đi làm việc khác, anh lại tin là lâu nay mọi thứ với bên đó không có vấn đề gì nên hôm trước đã không xin con dấu chứng nhận. Đến bây giờ họ lại nói là có một bài hát không đạt yêu cầu cần xem xét lại.
– Bao lâu, họ xem xét bao lâu….
Mai không kìm được gần như nhảy dựng cả người lên, chỉ cần nhìn thái độ của Tuấn là nàng đã hiểu cái việc “xem xét” cấp giấy phép ấy không dễ dàng gì. Lâu nay Mai ít va chạm với mấy thứ giáy tờ thủ tục Nhà nước kiểu như thế này song ba cái chuyện sách nhiễu phiền hà của mấy tay công chức thì nàng cũng đã quá biết.
– Chưa thể nói trước được, lẹ thì vài ngày, trễ thì…vài tháng.
– Đùa sao, vài tháng thì đống poster quảng cáo dán ngoài đó đã mọc rêu mốc rồi. Chuyện này mà đưa ra ngoài thì công chúng họ sẽ nghĩ thế nào đây. Anh đã thử đưa tiền lót tay cho mấy gã bên Cục văn hoá chưa ?
– Em nghĩ anh là thằng mới vào nghề hay sao, dĩ nhiên là anh đã đến gặp rồi, với mấy cái phong bao dầy cộm tiền. Cái tay Cục trưởng mới ấy cứng nhắc lắm.
Mai ngồi thụp xuống ghế, nỗi xúc cảm mạnh mẽ dâng lên trong lòng khiến nàng chỉ còn biết bưng mặt khóc nức nở. Mặt đất dưới chân nàng như đang nứt ra dìm nàng xuống vậy. Liệu có phải kiếp trước nàng làm gì nên tội tình mà bị ông Trời ổng hành hạ thế này. Mới mấy ngày trước mai vẫn còn nuôi hy vọng về một sự vẹn toàn trong cả tình yêu và sự nghiệp, bây giờ nàng có cảm giác mình như một kẻ tử tội sắp bước ra pháp trường vậy. Thế là hết, tất cả những năm tháng nàng chấp nhận sống không khác gì một con đĩ, một con gái bao cao cấp cho Tuấn để mong đến ngày hôm nay đều đã là công dã tràng.