Phần 23
Thực ra thì điều này cũng rất dễ đoán, ngoài anh chàng đó ra thì Mai tin chắc chẳng có ai lại gởi banh tennis cho nàng thế này cả. Thế nên Mai chỉ thấy bất ngờ lúc nàng nhìn thấy mấy quả banh lúc ban đầu thôi còn đến khi lần giở tấm bưu thiếp gởi kèm theo, thấy đúng người viết là anh ta thì Mai không còn bất ngờ nữa. Có điều nàng vẫn thấy hơi ngạc nhiên một chút, ngạc nhiên thứ nhất là vì nàng không ngờ anh chàng vận động viên này lại viết chữ đẹp đến thế, có vẻ rât nắn nót và tròn trĩnh như kiểu chữ của trẻ con nhưng cách anh ta viết vẫn rất bay bướm, nếu nhận xét một cách công bằng thì anh ta có kiểu chữ vừa ngộ nghĩnh kì lạ nhưng cũng rất quyến rũ giống như vẻ ngoài của anh ta vậy. Mới gặp duy nhất một lần nhưng Mai vẫn nhớ như in những góc cạnh trên khuôn mặt, dáng điệu hơi gày gò nhưng săn chắc của anh ta, nhất là nụ cười kiểu rất lãng tử thì nàng gần như không thể quên. Điều ngạc nhiên thứ hai khi nàng đọc bưu thiếp là cái kiểu anh ta mở đầu rất buồn cười, chỉ nhìn thư thôi Mai cũng có thể cảm thấy rắng khi viết những lời này cho nàng anh ta chắc là rất ngượng nghịu và bối rối.
Nhưng thực sự thì đã rất lâu rồi, mãi cho đến khi đọc những lời của anh ta viết thì Mai mới lại có thể nở một nụ cười tự nhiên và hiền hoà đến thế, gác bỏ những chuyện chung chạ liên quan đến tình dục mà hàng ngày vẫn phải chịu đựng sang một bên, Mai đọc ngấu nghiến những lời anh ta viết cho nàng với một niềm say mê đến kỳ lạ.
” Tôi là Phong đây, cô chắc là không nhớ tôi đâu, nhưng tôi là cái tay vận động viên tennis đã có hân hạnh được chụp cùng cô đăng lên báo Ngôi sao số tháng Tư năm nay đó. Nếu cô quên rồi ( tôi chắc là như vậy ) thì cô có thể tìm lại cái số báo này thì có lẽ cô sẽ nhìn thấy cái gã cười toe toét một cách vô duyên bên cạnh cô chính là tôi đấy. ”