Phần 7
20: 25…
Long đến phòng Loan, trong khi Loan đang make up nhẹ lại khuôn mặt, trong khi chờ, Long nằm dài trên nệm…
– Em thích ăn gì? Tí Anh chở qua.
– Đi ăn bò kho đi Anh, lâu rồi em không ăn, ăn xong mình đi qua quán 1990 nghe nhạc nha.
– Uhm, em thích là được. Nói rồi Long ngồi dậy, đi qua mở cửa tủ lạnh ra “hết đồ ăn rồi nè, hay Anh chở em đi siêu thị nha”
– Để đó đi ông, giờ đi ăn rồi đi nghe nhạc là được, vẽ chuyện, lo được cả đời không mà bày đặt?
– Anh không hứa, nhưng Anh sẽ yêu em đến hết cuộc đời Anh kể từ bây giờ.
– Uhm, nói được làm được nha.
– Kể cả khi Anh chết Anh vẫn yêu em.
– Nói linh tinh gì thế ông kia. Em xong rồi này, đi ra cho em đóng cửa phòng.
20: 45…
Cả hai đến quán bún bò đêm Loan hay ghé ăn, thỉnh thoảng có mua về phòng…
– Lâu không thấy em ghé nhỉ? Chị chủ quán cười và chào Loan…
– Dạ, mấy hôm nay em về trễ nên ăn ở chỗ làm luôn. Loan ngồi xuống bàn, tay với lấy đũa và muỗng. Anh ăn gân hay nạc để em gọi…
– Cho Anh gân và nạc nha. Long trả lời, tay lấy hai chén nhỏ trên bàn, bỏ tương và sate vào “em ăn cay được chứ”
– Chị ơi, cho em hai tô gân và nạc nha. Nói rồi Loan quay qua nhìn Long “Em, bỏ ít thôi Anh”. Cùng lúc đó nhân viên phục vụ mang hai ly trà và dĩa rau tới.
21: 00…
Quán cafe đã bắt đầu đông khách, hôm nay thứ sáu, cuối tuần nên quán có chương trình ca nhạc giao lưu “Đêm nhạc Trịnh”
Trên sân khấu, ca sĩ đang hát những giai điệu:
‘Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…
Để một mai tôi về làm cát bụi…
Ôi cát bụi mệt nhoài…
Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi.
…’
Chọn một góc ngồi trong quán, và gọi nước uống, bàn tay Long đan xen vào các ngón tay của Loan, Loan khẽ một cái và rút tay lại, cầm ly yaourt trái cây lên và thưởng thức…
– Uống cafe đi kìa, tan đá hết rồi ông. Loan hất mặt về ly cafe trên bàn, nhẹ nhàng đặt ly yaourt xuống bàn.
Long với tay cầm ly cafe uống, tay còn lại nghịch tóc Loan, Loan yên lặng, vai hơi ngã về phía Long để lắng nghe giai điệu bài hát mới.
Long không hề đề cập đến công việc của Loan, Long cũng không hỏi gì nhiều, cơ bản Long hiểu rằng sau một ngày làm việc, Loan cần thư giãn để quên những gì đã diễn ra sau những giờ tại tiệm tóc.
22: 45…
Long chở Loan về tới cửa phòng, gạt chống xe cho Loan bước xuống, Loan mở cửa phòng cho Long vào đi vệ sinh khi cánh tay Loan đã bật xong công tắc trên tường và bước theo sau.
– Thôi Anh về, để em ngủ nhé, sáng mai Anh qua đi ăn sáng nha. Long bẹo má Loan một cái.
– Mai mấy giờ? Loan vừa với tay lấy chiếc đầm ngủ để đi thay và trả lời.
– Tầm tám giờ nha baby.
– Uhm, khi nào đi thì gọi em.
– Thế không hôn chào Anh về à?
– Gớm, đi về đi ông. Loan hất tay ra và bước tới chờ Long về để đóng cửa.
Long đưa hai tay ra, ghì chặt Loan vào cơ thể mình, Loan cũng ôm nhẹ Long, để cảm nhận mùi đàn ông trên cơ thể Long, Loan cảm thấy phía bên dưới của Long đã cửng nhưng cô nàng vẫn đứng yên. Tầm vài phút cảm nhận mùi hương trên tóc của Loan, Long buông nàng ra, đặt nhẹ nụ hôn vào má rồi chào Loan mà ra về.
Cùng thời điểm tại dãy phòng trọ của Sương:
– Khép cửa lại đi Anh, lỡ ai thấy thì chết đó. Hai tay Sương ôm chặt tấm lưng trần của Thanh, hai chân co quắp lại và dang rộng ra.
Những cú nhấp từ phía trên nhấp xuống, nghe phạch phạch cộng thêm tiếng rên khe khẽ giữa căn phòng tối ôm không ánh đèn khiến con người ta tò mò. Chắc đâu đó ở xóm trọ lại bàn tán xôn xao: “Hôm nay bà Sương lại dắt khách về phòng, chơi mà không đóng cửa sổ”
Sương nãy lồn lên liên tục, một tay Thanh chống xuống nệm, tay còn lại Thanh ấn mạnh ngón cái vào phía bên dưới mu của Sương, làm cô nàng không chịu được, hai tay Sương bấu vào hai bắp đùi của Thanh, cứ thế Thanh ngửa người ra và thúc vào. Được một lúc, Thanh rút ra, ngồi ngã ra sau, ôm Sương ngồi lên người, tóc Sương rũ rượi buông dài, hai tay choàng qua cổ, cứ thế mà Sương nhúng lên nhúng xuống, thỉnh thoảng Thanh hất cậu bé của mình vào sâu hơn mỗi khi Sương ngưng nhúng, cứ thế cả cơ thể cả hai chìm trong bóng tối…
Hằng đang nằm bên cạnh bé Quỳnh cho bé ngủ, tay vẫn cầm điện thoại nhắn tin cho bake (biệt danh người yêu của Hằng, Anh ta gốc Bắc vào trong này làm việc, nghe đâu cũng có vợ ngoài quê) báo với người tình là ngày mai thứ bảy và chủ nhật Hằng không đi làm, nên đừng đến tiệm tìm cũng như Hằng sẽ khóa nguồn điện thoại nên đừng gọi (Hằng nói với chồng là không thích dùng di động, vì Hằng sợ nếu Hằng dùng di động thì chồng sẽ gọi mọi lúc để kiểm tra, lỡ như trong lúc đang làm khách mà chồng Hằng gọi video thì không biết giải thích làm sao).
Bake một hai ba bốn bảo nhớ, bảo thương nên yêu cầu Hằng sex để hắn ngắm, hình như Hằng thương bake thật lòng, nên nhẹ nhàng ngồi dậy, cởi áo ra và chụp bầu ngực đang căng tròn (Hằng đã cai sữa bé khi bé vừa tròn 03 tháng tuổi). Bake vẫn bảo nhớ, bảo thương, muốn úp mặt vào khe Hằng, buộc Hằng phải cởi quần, một tay banh cô bé của mình ra để gửi, rồi phải đặt hai ngón tay hình chữ V phía trên mu rồi chụp rồi gửi qua. Bake mới ngoan ngoãn để Hằng ngủ.
Hằng tắt nguồn điện thoại, nhét sâu vào bên dưới ngăn tủ quần áo, bước ra phòng khách xem mình đã dẹp mấy gói thuốc CAPRI chưa (chồng Hằng không biết Hằng hút thuốc) rồi mới an tâm mà đi ngủ.
Tây Ninh, nơi được mệnh danh là “chó ăn đá gà ăn sỏi” (câu này chỉ áp dụng trong Chuyện của Loan nhé cả nhà, Xin lỗi các bạn nếu như Ngân ví von làm các bạn buồn lòng), Dung vẫn chưa chợp mắt, mặc dù đồng hồ đang nhích dần tới con số 12. Nằm nghiêng người đưa mắt nhìn con gái đang say sưa ngủ, nước mắt Dung từ từ lăn dài trên má, rồi không biết tương lai nó sẽ như thế nào đây, không lẽ cứ sống lênh đênh nay đây mai đó với Dung mãi? Đưa tay quẹt nước mắt, Dung trở người lại và nhắm mắt…