Phần 47: Thú nhận
– Em mặc bộ áo dài này vào.
Lúc Liên vừa trong nhà tắm bước ra thì anh Trường lấy bộ áo dài đồng phục Ngân hàng đưa cho Liên, Liên đem thắc mắc trong lòng hỏi anh cho rõ ràng. Vì anh không hề bàn trước với Liên. Từ lúc thực hiện kế hoạch kích dâm cho Tuấn, từ việc nấu ăn, massage, ăn mặc hở hang, hay hôm nọ lúc Liên đang tắm thì anh gọi Tuấn vào kỳ lưng cho mẹ trong sự chứng kiến của anh. V. V. Thì anh đều bàn bạc với Liên. Nhưng lần này thì không.
– Anh định làm gì à?
Anh dí bộ áo dài vào ngực Liên, khuôn mặt anh có vẻ vô cùng nghiêm túc làm Liên thấy hơi lo lo, không hiểu mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà anh thay đổi như vậy.
– Em cứ mặc vào đi.
Liên lờ mờ đoán ra chuyện mà anh định làm:
– Có phải là anh muốn em mặc áo dài này để làm cho Tuấn kích thích?
– Đại loại thế.
Anh không nói rõ ràng, nếu chỉ là mặc áo dài để kích dâm con thì cũng không vấn đề gì. Trước đó Liên đã làm, rồi sau khi 2 vợ chồng tính kế thì thường xuyên làm như vậy, nhất là những lúc Liên đi làm về, thường mặc áo dài nấu ăn, ăn cơm rửa bát xong mới lên thay.
– Sao anh không nói trước với em?
– Nói trước mất thú vị. Mặc vào đi em.
Anh Trường nháy mắt cho Liên một phát, ây zà, không biết ông chồng ngờ nghệch của Liên định giở trò gì đây.
– “Ơ, sao không đồ lót?”, Liên giở bộ áo dài mà anh Trường đưa cho, phát hiện không thấy đồ lót.
– Buổi tối em thường không mặc đồ lót đi ngủ đấy thôi. Mặc vào đi, nghe lời anh.
– Không lẽ anh định bảo em mặc áo dài đi ngủ?
– Đại loại thế.
Bán tín bán nghi nhưng Liên vẫn thay bộ áo dài màu tím đồng phục, ôi đẹp mê ly. Anh Trường cứ ngẩn tò te nhìn Liên mặc. Cái chết người là không có đồ lót bên trong, mọi thứ cứ nần nẫn ra, nhìn dâm chết đi được. Cũng may là Liên khoe thân thể trước mặt hai bố con nhà này nhiều lần rồi nên không có cảm giác ngại ngùng gì mấy, thậm chí còn có phần kích thích nữa. Không biết cu cậu của Liên khi nhìn thấy mẹ thế này thì sẽ có phản ứng như thế nào.
– Em mặc thế này được chưa, không đồ lót nhìn… ghê chết đi được.
Liên mặc xong đồ, tự soi mình trong gương bàn phấn rồi đi đi lại lại trong phòng, diễu trước mặt anh Trường. Anh ngẩn tò te nhìn Liên, nhìn kỹ lắm. Khuôn mặt anh trầm hẳn xuống làm Liên thấy lo lo. Từ tối đến giờ, anh Trường làm Liên thấy lạ lắm. Liên hỏi:
– Anh sao vậy? Em nhìn anh thấy lạ à nha.
Lần này thì anh Trường lấy hai tay úp vào mặt, ngồi trên giường, chân đặt dưới đất, khuỷu tay chống đầu gối, anh lắc đầu, không nói một câu gì. Liên bèn ngồi xuống giường bên cạnh anh, bám vào cánh tay anh lắc lắc:
– Kìa anh, anh sao vậy ạ?
Liên thấy người anh giật giật, nấc lên, hình như anh đang… khóc. Liên có làm gì để anh phải khóc đâu cơ chứ. Vợ anh vẫn luôn nghe lời anh mà.
– Anh khóc đấy à? Có phải em làm gì có lỗi với anh không? Nếu có thì anh bảo cho em biết để em còn biết đường sửa.
Anh lại lắc đầu, ý bảo không phải lỗi của Liên, nhưng anh vẫn không nói. Tiếng nấc “ậc ậc” của anh càng ngày càng nhiều làm Liên sốt ruột không thôi. Vợ chồng, con cái, bố mẹ đều đang vui vẻ bên nhau, cớ sao anh lại khóc. Liên vòng tay qua vai bên kia, ôm lấy anh, không biết vì chuyện gì mà làm anh khóc như thế này. Liên nhớ, chỉ duy nhất một lần Liên nhìn thấy anh khóc, đó là ngày mẹ chồng mất, còn anh chưa bao giờ khóc cả.
– Anh nói đi, có chuyện gì thì anh nói với em.
Rồi Liên gỡ tay trên mặt anh xuống, để anh nhìn Liên và cũng là để Liên nhìn vào mắt anh. Khi bàn tay hiện ra thì Liên thấy khuôn mặt anh ướt đẫm, mắt anh đỏ hoe, anh đã khóc thật. Một người đàn ông thực thụ, cũng trải qua đủ thứ chuyện trong cuộc đời, giờ lại đang khóc, chắc phải có một đả kích nào lớn lắm mới làm cho anh thành ra như vậy.
Anh lại lắc đầu:
– Anh không thể nói được. Chuyện này anh không thể nói được.
Liên đã lờ mờ đoán ra, chuyện anh không thể nói được chắc chắn là “chuyện kia” rồi.
– Anh ạ, vợ chồng mình đã trải qua đủ thứ chuyện trên đời, còn có chuyện gì mà không thể nói với nhau. Em là vợ anh, là người có trách nhiệm phải san sẻ với anh niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống này. Anh cứ nói với em đi anh.
Anh nhìn vào Liên một cách sâu lắng, nhìn kỹ lắm giống như vợ chồng đã chục năm mới gặp lại ấy. Rồi anh nói:
– Anh sợ.
– Anh sợ cái gì? Mình là vợ chồng của nhau cơ mà.
– Anh sợ điều anh nói ra sẽ làm gia đình mình tan vỡ. Em sẽ không bao giờ chấp nhận anh.
Vậy là đúng rồi, anh Trường đang suy nghĩ đến “chuyện kia”, đó là điều mà Liên không bao giờ ngờ tới. Anh không chủ động nói ra thì Liên cũng không bao giờ gặng hỏi, mỗi người đều có một góc trời riêng của mình. Bản thân Liên cũng đã giấu anh chuyện của mình và Tuấn. Liên sẽ không bao giờ nói ra.
– Em hứa, em thề là dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em sẽ mãi mãi là vợ anh. Không có chuyện vì điều gì đó mà gia đình mình tan vỡ đâu. Thời gian em ở xa anh, em sợ cảnh vợ chồng mỗi người một nơi lắm rồi.
Được lời của Liên, anh Trường hình như có thêm dũng khí, anh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu ôn tồn kể:
– Nhìn em mặc áo dài làm anh nhớ tới mẹ anh. Hồi đó, mẹ làm giáo viên, cũng hay mặc áo dài giống như em.
Chắc chắn rồi, Liên đoán không nhầm, chuyện này Liên quan đến mẹ, Liên phải tiếp tục đào sâu, mong anh nói ra hết. Khi nói ra hết thì chuyện của Liên và Tuấn coi như đã hoàn toàn gỡ bỏ được chướng ngại vật.
– Chắc mẹ mặc áo dài cũng đẹp lắm anh nhỉ?
Anh gật đầu:
– Rất đẹp. Trong mắt anh, mẹ rất đẹp. Giống như trong mắt Tuấn bây giờ, em rất đẹp.
– Chuyện này thì có liên quan gì đến Tuấn?
Liên hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ Liên biết chắc chắn anh đang có một sự liên tưởng hoàn cảnh của hai thế hệ bố – con. Anh đáp:
– Bởi vì Tuấn bây giờ cũng giống như anh hồi đó. Liên, em có chấp nhận anh không? Vì anh… Vì anh…
– Anh làm sao?
– Anh… Anh cũng có ham muốn… tình dục với… mẹ. Và anh đã…
– Đã làm sao?
Liên hỏi dồn, đây là cơ hội để anh nói ra hết, Liên phải bám lấy.
– Anh… và mẹ… đã… làm tình với nhau. Không chỉ một lần mà là rất nhiều lần, rất nhiều năm. Đến tận khi mẹ mất.
Đoạn đầu thì anh còn ấp úng, đến đoạn sau thì anh nói rất nhanh như sợ mình không đủ dũng khí. Đúng. Nếu như là Liên không biết chuyện này từ trước và đã chấp nhận rồi thì Liên sẽ sốc lắm. Nếu như Liên và Tuấn không có chuyện kia thì Liên chắc gì đã chấp nhận được anh. Ôi, đúng là số mệnh, số kiếp của anh Trường và Tuấn. Hai người hai thế hệ nhưng đều có một hoàn cảnh tương tự nhau, mẹ chồng Liên và Liên cũng tương tự như vậy.
Anh Trường nói xong thì lại ôm lấy mặt, cúi gằm xuống không dám nhìn Liên, không dám đối diện với Liên. Sợ Liên choáng.
Vì anh không nhìn, nên Liên cũng không cần phải tạo bộ mặt giả sốc, giả ngạc nhiên, giả bất ngờ. Cứ bình thường và im lặng thế thôi. Liên cần phải tạo một đoạn thời gian trống cho anh, để anh nghĩ rằng Liên đang từ từ tiếp nhận chuyện đó.
Đến tầm 5 phút sau, Liên mới từ từ nói rất nhẹ:
– Chuyện anh nói có thật không? Hay là anh cố tình nói như vậy vì anh muốn em và thằng Tuấn… quan hệ thực sự?
Anh ngẩng đầu lên:
– Không! Không phải thế. Điều anh nói là sự thật. Anh không thể giấu em được mãi. Chắc em cũng nhận ra, những lúc nhìn thấy thằng Tuấn và em. Anh đều… hưng phấn cả, bởi vì đó chính là anh của 30 năm về trước. Liên, em nói đi, em có chấp nhận anh không? Mẹ cũng đã mất rồi, anh xin em hãy bỏ qua chuyện này, đừng vì nó mà giận anh.
Anh đã xuống nước thì Liên cũng phải xuống theo:
– Anh à, em không giận anh đâu. Em rất quý mẹ và sẽ không vì chuyện trong quá khứ mà giận mẹ và anh đâu. Mọi thứ đều là duyên số, đều là số phận của mỗi người. Vì vậy anh cứ yên tâm. Mà sao tự dưng anh lại kể chuyện này với em. Có phải anh định…
Liên lấp lửng không nói tiếp, chờ xem thái độ anh thế nào.
Anh gật đầu, tấn công Liên:
– Anh cũng nhận ra, hình như em cũng có… hứng thú với Tuấn. Có phải không?
Điều này thì có chối cũng không chối được. Liên đã cố giấu, nhưng bản năng của người đàn bà có muốn giấu cũng không giấu nổi, Liên không phủ nhận:
– Em cũng không bản thân mình thế nào nữa, nhưng thực sự là em cũng có chút chút.
Anh Trường cướp lời ngay:
– Vậy là được rồi. Chỉ cần gia đình ta đều nguyện ý, đều hạnh phúc thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Chuyện còn lại em cứ để anh lo. Lát nữa Tuấn lên, em cứ kệ anh.
Liên giật thót mình:
– Ngay tối nay? Sao nhanh vậy anh? Anh phải để em suy nghĩ đã chứ?
– Có gì phải suy nghĩ đâu? Thôi, em chờ anh, anh lên phòng gọi Tuấn xuống. Em nhớ là, cứ kệ anh, anh bảo gì em nghe là được.
Nói xong, anh Trường mở cửa phòng đi ra ngoài.
Còn một mình Liên ở trong phòng, nghĩ lại những gì xảy ra từ nãy đến giờ. Ơ, hình như có cái gì đó sai sai. Đúng rồi, “đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”, Liên đã bị anh tính kế. Tất cả chuyện anh vừa kể, chuyện anh khóc, chuyện anh gài Liên. Đó chẳng phải là kế hoạch của anh sao? Liên từ người chủ động đã chuyển thành bị động. Bị anh dắt mũi rồi. Mà không sao, cách thức không quan trọng, mục đích mới là thứ quan trọng nhất. Liên hồi hộp chờ đời anh và Tuấn xuống. Có thể đêm nay, là đêm chính thức Liên và Tuấn sẽ địt nhau, trong sự cho phép của anh Trường.