Phần 39: Kế hoạch công khai
Thấy Liên đồng ý cho địt mà anh Trường bật dậy như lò xo, sướng như kiểu mẹ đi chợ về cho quà. Dùng tốc độ tên lửa cởi ngay cái quần đùi và cái áo phông đang mặc trên người ra, Liên chưa thở hết một hơi anh đã trần truồng rồi.
Nhìn anh hăm hở muốn chén vợ mà Liên vừa thấy buồn cười lại thấy thương. Cũng phải thôi, mấy tháng xa vợ thề thốt với Liên không chơi cô gái nào nhưng ai biết đấy là đâu, tin vào đàn ông thì có mà đổ thóc giống ra mà ăn, Liên nghe vậy thì cũng biết vậy thôi, không truy cứu đến cùng. Rồi mấy ngày chăm vợ trong viện, hơn 1 tháng chăm vợ ở nhà, ngày nào cũng rửa bướm cho vợ các kiểu mà không được ăn phát nào, không phát rồ lên mới là lạ. Giờ vợ đồng ý cho “sủng hạnh” thì khác gì trúng độc đắc đâu.
Nhìn dương vật anh tưng tưng, cứng nhắc chĩa thẳng về phía Liên mà nghĩ thương ghê. Liên chưa vội làm gì cả, lúng liếng đôi mắt, cắn cắn đôi môi ra vẻ thèm thuồng lắm, miệng ngọt xớt như rót mật vào mồm anh:
– Thèm lắm rồi à anh?
Anh gật đầu như chim chích bông mổ vừng:
– Ừ, anh thèm lắm rồi. Em tra tấn anh hơn 1 tháng nay.
Liên phá lên cười, ngoắc tay anh về phía mình:
– Em đền được chưa nào. Lại đây! Cởi đồ cho em.
Chỉ một loáng, cái váy ngủ hai dây của Liên đã rời khỏi người. Trở lại với thói quen từ xưa, Liên không mặc đồ lót khi đi ngủ, vì vậy, khi không còn váy, Liên đã trở lại là người nguyên thủy, trần truồng trước mặt anh. Ánh điện đèn led sáng trưng, tiếng anh nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Anh nằm đè lên người và hôn Liên, hôn như điên như dại, nước bọt nhễu ra. Ngực trần anh áp vào cặp vú phì nhiêu, chim anh chọc chọc vào mu bướm làm Liên hơi ngứa ngứa, cơn nứng cũng bắt đầu tăng dần. Hơn tháng nay chưa được địt phát nào, Liên cũng thèm chứ bộ. Ngày nào cũng anh lột truồng ra lau bím, ngày nào cũng có mấy người đàn ông diễu qua diễu lại cũng làm Liên thèm chứ, chẳng qua là kiềm chế mà thôi.
Giờ đây mọi thứ trở lại bình thường, Liên cũng không ki bo kẹt xỉ gì với bản thân mình, thả lỏng một chút cho thỏa lòng.
Rồi anh liếm láp khắp cơ thể cho Liên, liếm mạnh vào đôi bầu vú căng tròn, liếm xuống bụng rồi úp mặt vào bướm, anh thè lưỡi ra đánh tóp tép vào hột le, đánh lưỡi vào cửa mình. Nước lồn Liên chảy ra bóng loáng làm ướt cả mặt anh. Rồi anh gãi gãi vào cái nốt ruồi châu sa, miệng lẩm bẩm: “Mày ở đây mà ông không biết. Giờ ngày nào ông cũng trêu mày. Càng nhìn càng đẹp.”
Lẩm bẩm xong, anh ngửa mặt lên nói với Liên: “Anh đọc thấy ai có nốt ruồi châu sa mọc ở đây thì dâm lắm.”
Điều đó thì còn phải nói ư, Liên vẫn nhận biết là mình dâm, mình có nhu cầu tình dục cao. Chưa thử bao giờ vì không có điều kiện, chứ Liên biết mình có thể làm tình Liên tục cả ngày lẫn đêm mà không biết chán, chỉ cần đủ kích thích là sẽ địt được ngay.
– Chỉ dâm với người cần dâm thôi. Anh có thích em dâm không?
– Có có có, lúc thế này phải dâm mới sướng.
– Muốn em làm gì cho anh nào?
– Bú chim cho anh.
– Nào thì bú chim.
Liên vật anh nằm ngửa, bắt đầu tóm chim anh cho vào miệng. Khi ngậm chim anh, Liên bỗng giác lại nhớ đến Tuấn. Để bú chim Tuấn, Liên phải phùng mang trợn mỏ lên mới đút vào được bên trong, mà đầu khấc vào tận họng rồi vẫn còn gần nửa ở bên ngoài. Còn chim anh Trường bé hơn, trọn vẹn ở trong miệng Liên. Hây za, đúng là đã ăn hải sản rồi thì cơm canh rau muống không còn ngon nữa. Nhưng Liên vẫn rất hào hứng với việc làm tình với anh. Không vì mình đã có Tuấn rồi mà không còn ham muốn với anh nữa, không có kiểu “có mới nới cũ”, “qua sông dí lồn vào sóng” như mọi người tưởng tượng đâu.
Bú buồi anh một hồi, Liên lại thèm được liếm lồn, vậy là Liên quay mông lên miệng anh, bắt anh bú lồn cho mình trong khi mình bú buồi. Anh vừa bóp mông, vừa nhai lồn rau ráu. Hai vợ chồng thỏa sức mà dùng tất cả các kỹ thuật bú liếm cho nhau. Đối với chim anh, Liên cũng không dám bú xõa vì sợ anh sẽ bắn mất. Lâu rồi không được làm tình với anh, Liên muốn anh được trọn vẹn, không bỏ dở giữa chừng, muốn anh phải vào trong Liên rồi xuất tinh.
Vẫn để anh nằm, Liên lật bật ngồi dậy, đặt hai chân ở hai bên mông, cúi xuống cầm chim anh dựng đứng lên, hướng về miệng lồn rồi từ từ ngồi xuống. Ngọt xớt, buồi anh đã chui vào lồn Liên. Anh kêu rên thích thú:
– Ư, anh sướng, lại được địt em rồi. Buồi anh vào sâu trong lồn em rồi.
Liên hưởng ứng theo anh, cảm giác âm đạo được lấp đầy bởi dương vật đối với người đàn bà mà nói bao giờ cũng là cảm giác vi diệu nhất, ai cũng muốn và ai cũng thích. Liên cũng không ngoại lệ. Khi buồi anh Trường đã ở bên trong, Liên dộng mạnh mông, để buồi anh vào sâu nhất có thế. Hơi hơi có cảm giác buồi anh chạm được vào cửa tử cung, Liên nhẹ nhàng sảy mông, làm từ từ để cho buồi anh quen đã chứ không làm nhanh ngay. Phụ nữ phải hiểu người đàn ông của mình để ứng xử cho nó phù hợp. Anh Trường không còn trẻ nữa, năng lượng thời kỳ đỉnh cao nhất của anh đã qua rồi, Liên không thể xõa ngay với anh vì với tình trạng này, chỉ cần Liên dập độ hai ba chục cái là anh sẽ xuất tinh ngay.
– Em cũng sướng lắm. Em đang địt anh này. Anh thích không?
– Anh thích lắm, em đẹp lắm Liên ạ. Lúc nào cũng làm anh sướng.
Liên thích thật, lâu không được làm tình mà. Bằng chứng là muốn nhún thật mạnh cho lồn đỡ ngứa nhưng lại sợ anh ra mất. Vì vậy Liên đành đổi tư thế. Liên rút lồn ra khỏi buồi anh, nằm ngửa xuống, co chân lên. Anh biết ý, quỳ gối trước háng Liên rồi đút buồi vào lồn.
– Địt em đi anh, cứ làm những gì anh muốn đi.
Anh vừa địt vừa bóp vú, nhào nặn nó ra đủ mọi hình thù. Thỉnh thoảng vừa địt vừa hôn vào miệng Liên. Mặc dù anh không được dai sức giống như hồi thanh niên, nhưng anh lại có kỹ thuật làm tình rất tốt, bao nhiêu năm trui rèn với mẹ, rồi với Liên nữa cũng đủ để anh có kinh nghiệm làm cho phụ nữ sung sướng.
Anh không vồ vập địt thật mạnh vì như thế sẽ xuất tinh nhanh mà anh chậm rãi hưởng thụ, cứ vài lần cạn mới có một lần sâu. Anh chia sẻ cảm giác ở buồi bằng cách kích thích những bộ phận nhạy cảm khác.
Còn đối với Liên thực sự mà nói, Liên muốn anh làm mạnh hơn, mạnh mẽ như dã thú, như vậy Liên cũng sẽ nhanh đạt tới khoái cảm hơn nhưng cũng không thể ép anh như vậy. Cũng còn một cách khác nữa, là khi làm tình với anh, Liên sẽ nghĩ đến Tuấn, nhưng lần làm tình này, Liên cố tình không nghĩ đến ai khác ngoài anh. Cố tình chỉ để trong suy nghĩ có mình anh mà thôi. Liên nghĩ kỹ rồi, anh là anh, Tuấn là Tuấn, hai người là hai thực thể hoàn toàn khác nhau, Liên không thể dây dưa lằng nhằng đang làm với người này lại nghĩ về người khác được, như vậy tội nghiệp cho anh.
Rồi hơn 10 phút sau, anh cũng không kìm nén được, anh bắt đầu tăng tốc độ và lực, buồi anh giã vào lồn ngày càng mạnh và nhanh hơn. Miệng anh rít lên:
– Anh sắp bắn rồi Liên ơi, sướng quá…
Liên động viên anh:
– Mạnh lên anh rồi bắn cho em đi. Lâu rồi em không được anh bắn tinh. Em đang sướng lắm.
Anh dập hơn chục phát cuối cùng rồi xuất ầm ầm tinh trùng vào sâu trong âm đạo. Anh xuất nhiều lắm, nhiều nhất theo trí nhớ của Liên. Anh đã tích tụ tinh trùng mấy tháng trời để rồi dồn vào lần xuất tinh này.
Buồi anh giật giật liên tục đến gần một phút đồng hồ mới ngừng lại. Anh đổ vật thân hình nhạy nhụa mồ hôi xuống thân thể trần truồng của Liên. Anh thỏa mãn lắm, Liên biết thế vì thấy anh hoàn toàn vô lực, người anh mềm nhũn dán chặt vào người Liên.
Khi buồi anh tuột khỏi lồn, Liên nghe rõ “ọc” một tiếng, cảm thấy hậu môn mình man mát, không cúi xuống nhìn được vì anh đang nằm đè trên người nhưng Liên chắc chắn, tinh trùng bên trong đầy quá trào ra ngoài.
Mười phút sau, anh mới hồi sức được, nằm ngửa nhìn lên trần nhà, Liên gối đầu vào tay anh, lấy tay mân mê đầu ti của anh, thủ thỉ:
– Anh có thỏa mãn không?
Anh gật đầu, siết chặt đầu Liên vào cổ anh:
– Có, em tuyệt lắm.
Khi đã làm cho anh thỏa mãn cũng là lúc Liên có chuyện muốn làm, điều này đã canh cánh trong đầu Liên từ lúc ở trong viện rồi. Bây giờ là hoàn cảnh thích hợp nhất. Đấy chính là phải điều tra rõ xem anh còn cấn cái gì với chuyện đã xảy ra giữa Liên và bố không? Miệng anh nói là quên nhưng thực sự điều ấy không thể quên được, có tẩy não may ra mới quên. Liên đã nghĩ kỹ, phải làm cho rõ chuyện này, chứ không thể lờ đi như nó chưa từng xảy ra được, hôm nay thì thế này nhưng để lâu sẽ thành ung nhọt, sẽ tiềm tàng mối nguy hiểm cho hạnh phúc vợ chồng sau này. Phải giải quyết ngay khi còn có thể. Bởi như Liên nhận định, không thể làm anh quên được mà phải làm anh chấp nhận nó.
– Anh này, có điều này em muốn hỏi anh, nhưng em không biết mình có nên hỏi hay không.
Hai vợ chồng nằm nghiêng, úp mặt vào nhau. Anh nhìn vào mắt Liên, ôn tồn:
– Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, vợ chồng mình có gì mà không thể nói với nhau được.
Ánh mắt anh động viên, Liên thấy tin tưởng vào ánh mắt ấy lắm, lấy hết động lực và can đảm, Liên đề cập lại chuyện đó một lần nữa, thà đau một lần rồi thôi:
– Em vẫn sợ anh để trong lòng chuyện đã xảy ra giữa em với bố.
Nói xong, Liên im lặng, không nói tiếp để xem anh phản ứng thế nào để biết đường mà lựa. Anh nhìn Liên một hồi rồi nói:
– Thực sự lúc chứng kiến cảnh đó, anh rất sốc, anh không thể tin vào mắt mình. Bởi vì anh luôn nghĩ rằng em là của riêng anh, của duy nhất một mình anh thôi. Một người là vợ, một người là bố, cả hai người đều rất quan trọng với anh vậy mà lại phản bội anh.
Liên chen ngang:
– Em thề…
Nhưng anh ngắt lời Liên:
– Để anh nói tiếp. Lúc đó anh không đủ bình tĩnh để suy nghĩ thấu đáo vì vậy anh đã không nghe bất cứ lời giải thích nào của em. Không tin em. Nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra, rốt cuộc anh đã hiểu được, mình đã quá hồ đồ. Đã không suy xét mọi việc kỹ càng. Chính vì như vậy mới làm cho em phải chịu nhiều đau khổ.
– Em không khổ anh ạ. Được nằm bên cạnh anh như thế này, vợ chồng mình lại tình cảm như xưa là em mừng lắm rồi. Anh ạ, phận đàn bà chúng em có xinh đẹp, có giỏi giang cỡ nào cũng chỉ là đàn bà mà thôi, anh mãi mãi là chỗ dựa, là bến bờ hạnh phúc của em. Hôm nay, em sẽ kể hết cho anh nghe, để anh hiểu hơn về em. Trước khi nhận lời yêu anh em chưa từng yêu bất kỳ một người nào cả, anh là mối tình đầu của em. Anh cũng là người đàn ông đầu tiên chạm vào người em. Chuyện em mất… trinh trước khi đến với anh là tai nạn… lúc em… “nghịch ngợm” hồi lớp 12 đấy, không phải là em trao thân cho người khác đâu.
Anh trố mắt nhìn, có lẽ đây cũng là đáp án mà anh muốn biết từ lâu rồi, ánh mắt buồn của anh đêm tân hôn khi biết Liên không còn trinh nữa đã tố cáo anh rất để ý chuyện này, không dám hỏi nhưng ánh mắt biết nói của anh đã cho Liên biết điều đó:
– Thật sao? Vậy mà anh cứ tưởng.
– Cứ tưởng em hư trước khi cưới phải không? Em không muốn nói cho anh vì ngại. Sợ anh nghĩ em không ra gì.
Hồi đó, cái thời cách đây hai mấy ba mươi năm, chuyện con gái thủ dâm là cái gì đó kinh khủng lắm, đồi bại lắm chứ không đơn giản như bây giờ, Liên giấu cũng là vì lẽ đó.
– Ai bảo em có nốt ruồi châu sa ở bướm. Giờ thì anh hiểu rồi. Dâm từ bé.
Liên bùi ngùi:
– Em thừa nhận, mình có nhu cầu tình dục cao, rất dâm. Nhưng dâm không có nghĩa là bừa bãi. Anh biết không, yêu anh, lấy anh, rồi đi làm việc, em tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông, nhưng chưa bao giờ em có ý nghĩ phản bội anh và thực sự là em đã làm được.
– Anh tin em rồi mà.
Hai vợ chồng nói chuyện lệch khỏi mục đích ban đầu, Liên quay trở lại với chủ đề:
– Duy chỉ có lần đó. Em cũng không biết vì sao bố lại làm như vậy, hôm đó anh về muộn, em có gọi điện cho anh, anh bảo là anh sắp về. Rồi chờ mãi không thấy anh, em giả vờ giận anh nên tắt điện đi ngủ trước. Rồi tự nhiên có người mở cửa vào và làm chuyện đó với em. Em cứ nghĩ là anh nên mới làm theo. Đến khi anh bật điện ở cửa em mới biết đó là bố. Em lấy tính mạng của em ra để thề với anh điều đó là sự thật.
Anh gật đầu, Liên tiếp tục nói: “Sau hôm đó, em có gặp bố ở bến xe, lúc đó bố định về quê, bố xin lỗi em vì đã làm thế. Em cũng đã tha thứ cho bố, em khẳng định là bố có lý do nào đó rất quan trọng mới làm thế, chứ không phải là vì bố ham muốn với em đâu.”
Liên cố tình gài “lý do nào đó rất quan trọng” vào trong lời thủ thỉ, hy vọng rằng anh Trường sẽ “sợ”. Anh lại gật đầu.
Liên lại nói tiếp: “Anh à, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, muốn quên chuyện đó đi là điều không thể, chỉ còn cách là chấp nhận nó, coi nó là bình thường mà thôi. Em không biết anh có làm được điều đó không?”
Đó, mục đích chính là như vậy, Liên phải hỏi xem anh có chấp nhận được chuyện đó không. Anh gật đầu thêm lần nữa, ánh mắt kiên định:
– Anh chấp nhận. Không lăn tăn. Em yên tâm về điều đó đi. Thậm chí…
Anh ngắt lại không nói tiếp, anh định nói gì, “thậm chí” là gì, đừng nói với Liên là anh còn đồng ý cho Liên quan hệ tình dục với bố nhé. Liên không muốn, bố cũng không muốn. Chắc chắn là anh muốn “bù đắp” cho bố đây mà. Khi biết được sự thật là bố cũng biết chuyện giữa anh và mẹ, anh đã có cách nhìn khác và sẵn sàng cho vợ anh đền đáp lại bố?
Liên giả vờ như không biết gì:
– Thậm chí gì anh?
Anh nghĩ một lúc, không nói tiếp điều dang dở vừa rồi mà hỏi lại Liên:
– Anh hỏi thật em nhé, có gì em cứ nói, anh đã chấp nhận rồi thì có nghĩa là anh không suy nghĩ gì cả.
– Vâng.
– Lần đó với bố… em có… sướng không?
Biết ngay mà, Liên có linh tính không sai, anh đang dẫn dụ Liên tiếp tục quan hệ với bố để thay anh bù đắp cho cho việc anh đã địt mẹ. Liên có nên trả lời thật cho anh không nhỉ? Mà thôi kệ đi, đã đến nước này thì không nên giấu anh làm gì, Liên nhớ không nhầm thì lúc anh bật điện vào phòng cũng là lúc bố xuất tinh – Liên cực khoái, mông giật đùng đùng, giờ có chối chỉ tổ anh thêm nghi ngờ.
Khẽ gật đầu e thẹn:
– Có, vì em nghĩ đó là anh. Tận 2 lần, 1 lần là bố móc… 1 lần là lúc… xuất.
Nói xong mà sợ, sợ anh nghĩ sai, Liên lén nhìn vào mặt anh, xem anh phản ứng ra sao, may quá anh bình thản.
– Thế em… có muốn… tiếp tục không?
Liên giả vờ giãy nảy lên như bất ngờ lắm:
– Cái gì. Anh muốn em… tiếp tục với bố? Anh không đùa đấy chứ.
Anh vỗ vỗ vào vú Liên một cái rồi nói:
– Anh không đùa. Một lần hay nhiều lần đều như nhau cả. Miễn là tất cả đều hạnh phúc là được. Anh thấy em cũng sướng, bố vẫn còn sung, mà bố già rồi, mẹ thì mất cũng lâu nên anh muốn bù đắp cho bố. Với lại, về phía anh, hình như anh cũng đã bắt đầu… yếu rồi. Anh không làm cho em sướng được như xưa nữa, như vừa rồi chẳng hạn. Anh chưa thấy em cực khoái. Chi bằng…
Hà hà hà!!! Liên có một món quà trời cho. Anh Trường không những đã hoàn toàn chấp nhận chuyện xảy ra với bố, hơn thế nữa anh còn sẵn sàng cho Liên tiếp tục mối quan hệ đó. Liên không ham hố gì bố, nhưng điều đó có nghĩa là kế hoạch mà tới này Liên định làm có cơ sở cực kỳ vững chắc, đảm bảo tỷ lệ thành công sẽ cực cao. Mà cũng tội anh Trường, anh đã nhận ra rằng anh đã không còn đủ khả năng thỏa mãn cho Liên, anh mở cho Liên một cơ hội khác, với một người đàn ông khác. Liên sẽ tiếp nhận cơ hội này, nhưng không phải với bố mà là với Tuấn.
– Em hiểu ý anh rồi. Anh đừng lo về chuyện không làm em sướng, anh cũng có tuổi rồi, em cũng vậy, vợ chồng mình không còn trẻ nữa. Còn về chuyện với bố thì để em nói rõ cho anh biết như thế này. Đúng là bố có đủ sức làm cho em sướng, nhưng thực sự là em không có ham muốn với bố. Mà bố cũng không có ý gì với em đâu. Người bố thích không phải là em mà là cô Hằng, anh không thấy dạo này ông bà quấn nhau như sam rồi à? Có khi cũng ấy ấy rồi đấy. Không tin em sẽ làm một phép thử cho anh xem.
– Thử như thế nào?
– Để em làm.