Phần 31
Nó về đến chung cư cũng đã xế chiều, trong lòng bần thần buồn bã vì hy vọng nối lại quan hệ với cô Nhung là rất mong manh. Đang đứng chờ thang máy, thoáng thấy một bóng hồng thướt tha trong chiếc váy dài uyển chuyển bước vào sảnh, ánh mắt mắt nó sáng bừng lên. Chị hàng xóm. Sau hai lần được cùng chị đắm mình trong hoan lạc hồi hè năm ngoái, phải đến mấy tuần nó mới nhìn thấy chị một lần, lúc đầu còn trò chuyện đong đưa nhưng lâu dần thì chỉ còn cười chào nhau một cách xã giao. Nó bị nhiều mối quan tâm khác ngay sau đó cuốn đi, còn chị, có lẽ chị cũng muốn quên nó đi sau những cảm xúc bốc đồng nhất thời đó.
– Chào chị Phương Trinh, hôm nay chị về sớm thế. – Nó tươi cười khi chị tiến lại gần. Tên chị là Phương Trinh, thông thường thì người ta hay gọi chị là Trinh thôi.
– Chào Bách. – Chị bỏ cặp kính râm ra nhìn nó từ đầu đến chân. – Dạo này trông bảnh ghê đấy nhá.
– Chị cũng thế, mỗi lần gặp lại thấy trẻ đẹp hơn… – Nó cười.
Chị cũng cười, hai mắt tít lại. Nhìn thấy rạo rực quá, nó nghĩ thật nhanh các kịch bản có thể áp dụng. Chợt nhớ ra mình không có số điện thoại của chị, nó liếc nhìn ô số thang máy đang nhảy ở tận số mười mấy, vẫn còn kịp chán. Nó vội nói:
– Đang có việc gọi gấp mà máy lại hết pin… Chị có máy đấy không em mượn một tí.
– Đây này, nhưng nhanh lên thang sắp xuống rồi. – Chị đưa máy cho nó.
– Xong ngay mà.
Nó cầm lấy máy của chị, quay đi bấm số của chính mình và nháy gọi. Khi chiếc điện thoại của nó trong túi quần vừa rung lên chưa kịp đổ chuông thì nó vội tắt ngay đi. Đưa lại chiếc điện thoại cho chị nó nói:
– Thôi để em lên nhà sạc pin rồi gọi sau vậy, thang xuống đến nơi rồi.
Vừa lúc ấy thì thang máy cũng kêu bính boong và mở cửa ra. Hai chị em cùng đi vào với một vài người nữa, im lặng không ai nói gì. Nó khấp khởi mừng thầm vì đã có số của chị, còn chị thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó và nghĩ thầm: Thằng nhóc này thay đổi nhanh thật, mới ngày nào đến đây còn ngố ngố thế mà bây giờ trông chững chạc ra phết. Đúng là tuổi trẻ bây giờ khác xưa thật.
Tối hôm ấy khi vừa ăn xong, đang ngồi xem TV với chồng và đứa con trai thì chị nghe thấy chuông điện thoại kêu trong phòng ngủ. Vội chạy vào xem ai gọi thì thấy số máy lạ, chị tò mò nhấc máy:
– Alo, tôi nghe đây ạ.
– Chào chị, là em đây… em Bách tầng 15 đây.
– Ôi… sao em biết số của chị. – Chị ngạc nhiên và chợt nhớ ra cú mượn điện thoại của nó hồi chiều. Thằng nhóc này láu cá thật, hóa ra nó nhá sang máy của nó để lấy số.
– Bí mật mà… – Bách cười hì hì.
– Bí cái gì, cậu ranh ma lắm, chị biết rồi… Sao, có chuyện gì thế, lại tán tỉnh hả? – Chị cười ngó trước ngó sau và đi ra ban công.
– Em chẳng dám tán đâu, chỉ âm thầm đứng xa mà nhìn thôi… Chị dạo này kiêu sa quá, em thấy sợ. Nhìn thấy nhau mà cứ lơ đi như người không quen biết ấy. – Nó giở giọng trách móc.
– Há… há… thế cậu muốn sao. Muốn chị nhảy tới ôm cậu hả? – Chị cười to.
– Được thế thì còn gì bằng… – Nó cũng cười to.
– Thôi không đùa nữa. Có việc gì không em? – Chị ngừng cười, hỏi nghiêm túc.
– Em thấy nhớ chị thôi. Gọi cho chị trò chuyện một lúc không được sao? – Nó trả lời.
– Thôi em… Chị có chồng rồi mà. – Chị hạ giọng nói nhỏ.
– Thì em có xúi chị bỏ chồng đâu… chỉ muốn mình lại có thể hẹn hò như hồi trước thôi. – Nó cũng nhỏ nhẹ.
– Không được đâu em ạ. Anh nhà chị giờ hay ở nhà, ít đi công tác như hồi trước, khó có lúc nào rảnh được… Thôi em ạ. – Chị có vẻ lảng tránh.
– Có cần nhiều thời gian đâu chị, em ở ngay đây, chị biết lúc nào có thể đi được mà… như hồi trước đấy. – Nó kiên trì bám trụ.
– Thôi em… còn tai mắt thiên hạ nữa chứ. Em thì không sao chứ chị mà sơ sảy thì chết… – Chị kéo dài từ “chết”, nghe rất nản lòng.
– Tối mai đi chị, chị cứ nói là cần mua gì đó dưới siêu thị ở tầng 1, rồi đi vèo lên phòng em một cái. Ai mà biết được. – Nó tiếp tục nài nỉ.
– Tối mai thì không được. Sáng mai chị đi công tác rồi. – Chị nói.
– Thế à… Chị đi công tác ở đâu, mấy hôm? – Nó hỏi dồn.
– Trong tận miền Trung cơ, Đà Nẵng, bốn hôm. Chị đi dự hội thảo của ngành. – Chị nói thật, đúng là ngày mai chị phải đi công tác. Lúc nãy đang ngồi nói chuyện với chồng về chuyến đi thì nó gọi điện tới.
– Có thật không? Hay lại tìm cớ để tránh em đấy. – Nó có vẻ không tin.
– Ơ kìa, thật mà… Thôi để chị đi về rồi mình nói chuyện tiếp nhé. – Chị thấy sốt ruột vì có tật giật mình, cứ sợ chồng thấy nói chuyện điện thoại lâu lại sinh nghi.
– Vâng… – Nó buồn rầu cúp máy.
Đúng là gặp vận rủi, nó thầm nghĩ, đụng đâu cũng hỏng thế này thì chỉ có nước treo cu thôi. Nó lặng lẽ đi vào phòng khách thả mình xuống sô pha, ngồi trong căn phòng rộng mênh mông đó nó thấy cô đơn kinh khủng. Kiểu này thì phải kiếm lấy một cô người yêu thôi chứ không thì chết héo mất. Nó mân mê chiếc điện thoại trong tay mà không biết gọi cho ai bây giờ.
Nó đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau thức dậy khi trời vẫn còn chưa tỏ. Nó vươn vai đi ra ngoài ban công, không khí buổi sáng sớm thật trong lành dễ chịu, nó hít thật sâu và cảm thấy hối tiếc vì lâu nay không dậy sớm như thế này. Nó cúi nhìn xuống đường, chợt giật mình bởi một hình dáng quen quen đang kéo chiếc vali to đi ngang qua vỉa hè rộng để ra lề đường nơi có chiếc taxi đang đỗ.
Chị Trinh, đúng là chị ấy rồi. Vậy là chị ấy không nói dối mình về chuyến đi công tác, đi đâu nhỉ, à Đà Nẵng. Trời nóng thế này vào trong ấy tắm biển thì thích lắm. Nó nhìn theo cho đến khi chiếc taxi chở chị đi khuất tận cuối đường mới trở vào. Buồn thật, người ta được đi đây đi đó, mình thì cứ ru rú một chỗ thế này. Nó chậm chạp đi vào phòng tắm, cần phải tưới chút nước lên người cho khuây khỏa rồi xuống đường ăn sáng. Lại đi học, sao mà chán thế không biết.
Ngồi ăn bát phở sáng, thường ngày thấy rất ngon mà sao hôm nay khó nuốt thế. Lại nghĩ đến chị Trinh với chuyến công tác Đà Nẵng, giờ này chắc máy bay đã cất cánh rồi. Chỉ ít giờ nữa là chị ấy có mặt ở cái thành phố biển đầy nắng và gió. Không biết chị ấy ở khách sạn nào nhỉ? Xa nhà thế này có khi gặp thằng nào ngon ngon nó gạ gẫm lại tặc lưỡi ngủ chung cũng nên.
Ờ… Sao không phải là mình nhỉ… Sợ cái quái gì chứ, ít ra thì cũng đã từng quen hơi bén mùi nhau rồi mà, hoàn cảnh thế này là dễ làm chuyện ấy lắm. Nghĩ đến đấy nó vội buông đũa bỏ dở bát phở, trả tiền rồi phóng xe thẳng đến phòng vé máy bay gần nhất. Thật là may mắn, chuyến buổi trưa vẫn còn chỗ. Nó vội vàng đi tìm cột ATM để rút tiền và trở lại mua vé, khứ hồi, mở chiều về.
Xong, nó khấp khởi mừng thầm vì viễn cảnh tươi đẹp sắp được ở bên chị trong mấy ngày tới. Nghỉ học luôn, nó phóng về nhà lôi cái vali ra xếp vài bộ quần áo vào đó. Tiền thì không lo, trong tài khoản vẫn còn, thiếu thì lại kêu bố bơm thêm vào. Nó huýt sáo vang lừng, nhảy nhót múa may một mình trong căn hộ rộng thênh thang, chờ tới giờ ra sân bay.
Chắc hẳn chị ấy sẽ rất bất ngờ. Đêm nay thôi, mình sẽ lại được hưởng cái diễm phúc sung sướng đến ngộp thở ấy. Cũng tại đây, cũng dịp này năm ngoái chị đã cho mình hai lần được nếm mùi trái cấm ngọt ngào. Đêm nay, đúng vậy, đêm nay mình sẽ lại được nếm lần nữa, nhiều lần nữa trong những đêm sau… Ôi, chị Trinh, mình nhớ chị quá. Nó thọc tay vào trong quần, con chim đang ngỏng lên háo hức mong đợi.
Nó ra sân bay rất sớm, làm xong thủ tục vào phòng chờ mà vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ra cửa. Nó hồi hộp ngồi rung đùi đếm từng phút trôi qua. Chợt nhớ rằng mình chưa một lần đến Đà Nẵng, chẳng biết gì về cái thành phố đó cả. Ăn ở đâu, chơi ở đâu, nghỉ ở khách sạn nào? Ôi trời, lớ ngớ thế này thì quê với chị Trịnh lắm. Nó móc điện thoại ra gọi cho thằng bạn cùng lớp, thằng này người Đà Nẵng chắc là giúp được mình đây.
– Alo… Mày hả? Tao có việc gấp phải vào Đà Nẵng, một mình thôi. Mày chỉ giúp tao mấy địa điểm ở trung tâm nhé. Khách sạn nào sang trọng, nhà hàng nào nổi tiếng, vân vân… Đọc chậm thôi để tao chép lại, tao đang ở sân bay.
Nó chạy lại quầy bar xin mảnh giấy và cây bút, ghi lại cẩn thận những nơi chốn mà thằng bạn nhắc đến. Xong, cảm ơn, cúp máy. Giờ thì sẵn sàng rồi, lên đường thôi.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng lúc quá trưa. Bụng đói cồn cào, nó vẫy taxi về trung tâm thành phố, tới cái khách sạn mà thằng bạn chỉ cho. Chà chà, khách sạn 5 sao hoành tráng quá, tốn tiền đây, nhưng mặc kệ, phải làm cho bà chị choáng mới thích. Nó đường hoàng tiến vào sảnh đi lại quầy lễ tân. Một cô gái rất xinh nhoẻn cười chào làm nó thấy nôn nao.
– Chào em – Nó mạnh dạn lên tiếng, mặc dù biết chắc cô gái kia hơn tuổi nó. – Anh không đặt phòng trước vì vội quá, không biết khách sạn còn phòng không nhỉ?
– Dạ, chỉ còn phòng Junior – Suite thôi anh ạ. – Cô gái lễ phép trả lời.
– Là phòng như thế nào nhỉ? – Nó băn khoăn vì chưa bao giờ tự đi đặt phòng thế này.
– Là phòng đắt nhất ở đây. Nó rộng khoảng 50m2, view nhìn đẹp, có giường đôi rất lớn, có không gian làm việc và tiếp khách, có các phương tiện nghe nhìn hiện đại, kết nối không dây, ăn sáng trong phòng VIP, massage miễn phí…
– Thôi được rồi, cho anh cái phòng đó, bốn đêm. – Nó giơ tay ngắt lời cô gái.
– Dạ vâng. – Cô gái không giấu nổi ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ. – Anh cho em xin chứng minh thư ạ.
– Ở đây có ATM không em? – Nó hỏi trong khi đưa CMT cho cô gái.
– Dạ có, ngoài sảnh kia anh. – Cô gái đưa tay chỉ.
– Tốt rồi, tính tiền phòng cho anh luôn nhé. – Nó hồ hởi.
– Dạ…
Nó chờ một lát rồi nhận hóa đơn từ tay cô gái, nhìn con số in bên dưới nó thoáng chau mày cầm cái hóa đơn đó đi ra ngoài sảnh rút tiền. Đứng mỏi cả chân nó mới rút xong số tiền đó. Nhìn số dư còn lại, nó thở phào nhẹ nhõm, vẫn đủ ăn chơi thoải mái trong mấy ngày. Nó ôm đống tiền vào bàn lễ tân trước con mắt ngạc nhiên của cả đám lễ tân và mấy người khách đang đứng trước quầy. Nó nhận phòng và đi theo người bồi đang xách đồ của nó đi trước dẫn đường.