Phần 16
Lên nhà, tôi đã thấy dì Thuỷ thay bộ quần áo khác, một bộ váy chắc để mặc đi ngủ, vợ tôi cũng đã về đang tắm trong phòng. Tôi vào phòng vệ sinh ngoài, tắm lại lần nữa cho mát, nhưng đột nhiên thấy có gì đó lạ lắm, đám quần áo của tôi và của Thuỷ đang vứt lẫn lộn trong chậu, nó không còn như lúc trước tôi vừa tắm xong, có lẽ là do Thuỷ vừa mới lại tắm tiếp nên đã làm xáo trộn nó… Tôi chợt có ý nghĩ trong đầu đen tối nên bới ra để kiểm tra, cái quần lót mà lúc trước tôi vừa bắn tinh trùng lên đó, bây giờ có lẫn cả một thứ nước nhờn nhờn ngai ngái đặc trưng… mùi lồn… chắc chắn là Thuỷ đã lấy cái quần có dính đầy tinh trùng của tôi để chà sát vô lồn, để thủ dâm cho đến khi nước nhờn chảy ra hòa quyện vào đó, chắc chắn là như vậy… tôi thủ dâm với quần lót của Thuỷ, còn Thuỷ thì thèm khát con cặc tôi, thủ dâm với tinh trùng của tôi…
Vậy là dì Thuỷ đã ở nhà tôi được gần tháng, tiết trời thì càng ngày càng nóng, oi bức, nên quần áo ăn mặc nhiều khi cũng mát mẻ… Vợ tôi tinh ý nhận ra điều đó, khi mà thỉnh thoảng tôi cũng hay nhìn trộm mông và vú dì Thuỷ, ai bảo cứ tơ hơ đập vào mắt thì làm sao mà chịu được… Vợ tôi cũng đang tính hỏi quanh xem có phòng nào cho thuê, hoặc có ai cần người ở ghép là nữ không để hỏi cho dì Thuỷ chuyển đến ở cùng…
Cạnh nhà tôi có một phòng, chính là phòng mà ngày trước Mai Lan đã bán cho một em làm ngân hàng, nhưng em này thỉnh thoảng lắm mới gặp, cũng đi suốt nên gia đình tôi chưa làm quen được, vợ tôi cũng bảo chưa lần nào nói chuyện hỏi han được chủ nhà đó…
Hôm ấy, tôi xuống hầm lấy xe để đi làm sớm, thì thấy một em đang loay hoay đề nổ cho con xe tay ga mãi mà không được, nó cứ kêu xẹt xẹt vài tiếng rồi lại tắt, không thể đề lên, nhìn qua là tôi bắt được bệnh, dạng này ngày trước thời còn đi xe máy tôi biết…
– Không đề nổ được à em? Tôi lại gần hỏi…
– Dạ… em đề mãi nó không nổ anh ạ…
– Để anh thử xem nào…
– Vâng anh giúp em…
Tôi ngồi lên xe, đề hai cái máy nổ ngon lành bành bạch…
– Được rồi đó em…
Cô nàng mừng rỡ:
– May quá… em cảm ơn anh ạ…
– Không có gì đâu em…
Nhìn dáng hình, tôi thấy ngờ ngợ mặc dù em ấy đội mũ bảo hiểm và khẩu trang kín mít…
– Hình như em là hàng xóm của anh thì phải?
– Thế ạ? Anh ở tầng bao nhiêu?
Tôi nói số căn số tầng ra, và còn hỏi:
– Em mua nhà của chị Mai Lan đúng không?
– Dạ vâng…
– Hàng xóm bao nhiêu ngày nay mới được gặp đấy…
– Hihi… em mua nhưng ít khi về anh ạ, đợt này em mới về đây ở thường xuyên, nên mới có cơ hội làm quen hàng xóm…
– Ừ… lần sau mà xe hỏng cứ gọi anh… anh lấy công rẻ thôi – Tôi nói đùa…
– Hihi… vâng, hy vọng là lần sau nó không bị hỏng… mà có hỏng thì đã có hàng xóm biết sửa rồi… hihi… em cảm ơn anh nhiều ạ… mà anh tên gì?
– Anh tên Tuấn…
– Em tên Ngọc Anh ạ…
Ngọc Anh, hàng xóm mới, tôi đã lưu số điện thoại, em ấy còn bảo giờ đã chuyển hẳn về bên này ở rồi, hẹn hôm nào sang nhà chơi.
Nói là làm, ngay tối hôm ấy đã thấy em gõ cửa sang nhà tôi chơi, lúc này mới được nhìn rõ mặt hàng xóm lần đầu tiên. Ngọc Anh khá xinh xắn, gương mặt bầu bĩnh, đeo kính cận rất phong cách, nói chung là ưa nhìn, tôi nhận thấy gái ngân hàng thì đa phần em nào cũng xinh xắn ưa nhìn cả…
Để cho Ngọc Anh ngồi chơi nói chuyện với vợ tôi và dì Thuỷ, tôi đi chạy bộ. Lúc đi về thì lúc ấy Ngọc Anh cũng về rồi, thấy vợ tôi bảo:
– Hỏi được chỗ ở cho dì Thuỷ rồi anh ạ…
– Ở đâu em?
– Hàng xóm nhà mình đó… Ngọc Anh…
– Thế à?
– Vâng… may quá… hôm nay em ấy sang nói chuyện mới biết, em ấy chuyển về đây nhưng ở có một mình thôi, mà bằng tuổi dì Thuỷ luôn…
– Bằng tuổi?
– Vâng… quá hợp, em với dì Thuỷ hỏi Ngọc Anh đồng ý rồi, nhà có hai phòng mỗi đứa một phòng…
– Ngon quá nhỉ?
– Vâng… may quá anh ạ, đỡ phải hỏi ở đâu xa… ban đầu Ngọc Anh cũng chưa ô kê đâu, nhưng dì Thuỷ nói chỉ ở nhờ 3 tháng thôi… nên em ấy đồng ý… vì mấy tháng nữa em ấy cũng lấy chồng…
– Ơ thế chưa chồng à?
– Sắp… cuối năm mới cưới… mà đồng hương với anh đấy…
– Thật à…
– Vâng, nghe em kể về anh em ấy bảo là cùng quê với anh…
– Uhm, thế bao giờ chuyển?
– Cuối tuần này chuyển luôn anh ạ…
Giữa tuần, hôm đó là thứ Tư, buổi chiều tôi đang ở công ty thì vợ gọi điện:
– Anh đang ở công ty à?
– Ừ…
– Anh sắp về chưa?
– Chưa, đã đến giờ nghỉ đâu em? Sao tự dưng lại gọi cho anh giờ này có việc gì à?
– À… dì Thuỷ gọi điện cho em, bảo em hỏi anh xem nhờ đưa dì ấy về quê được không?
– Về làm gì? Sao về gấp thế?
– Dì ấy phải về ký hồ sơ gì đó thứ 6 phải nộp, mà uỷ ban trong đó chỉ làm việc sáng Thứ 5 thôi…
– Ừhm…
– Mới cả giờ này hết xe khách rồi, nên dì ấy mới gọi em bảo nhờ anh… dì ấy ngại… hay anh giúp dì ấy một chuyến đi… coi như đi chơi… mai về…
– Thế em có đi cùng luôn không, coi như đi chơi…
– Tối nay em lại có lịch sinh nhật chị Linh trưởng phòng kế toán rồi, em không đi được… anh xin nghỉ sớm rồi đưa dì ấy về… nhớ… được không?
Vợ tôi là thế mà, luôn nhiệt tình, thương người, luôn muốn giúp người, hơn nữa đây lại là người nhà, nghe vợ nói thế tôi cũng đồng ý.
Tôi chạy về qua nhà dì Thuỷ cũng chuẩn bị đợi sẵn, cứ thế là đi luôn, 4 giờ chiều bắt đầu xuất phát thẳng tiến về phía hòa Bình – Thanh hóa, trên đường đi tôi và Thuỷ nói khá là nhiều chuyện, mà toàn gọi anh xưng em mới lạ, Thuỷ bảo tôi:
– Đi ra ngoài thế này cứ gọi là anh xưng em cho dễ nói chuyện, cứ dì dì cháu cháu em không quen.
– Cũng được… dì muốn thế nào… cháu cũng chiều… hihi…
– Thôi, đừng gọi là dì nữa… ngại lắm… đây có phải ở nhà đâu…
– Ok… vậy gọi là em nhé… ok em… – tôi đùa…
– Vâng…
Trời, dì mà “vâng” nghe ngọt xớt luôn.
Cái tính tôi là thế, trong cách nói chuyện của tôi, tôi luôn vừa gợi mở, vừa lắng nghe và chắc là bản mặt cũng có đủ độ tin tưởng nên luôn được người khác chia sẻ những câu chuyện về cuộc đời, nhất là các em gái thì lại luôn thích tâm sự với tôi, thế mới khổ…
– Anh đoán ngày xưa bố em đi bộ đội xong là gặp mẹ em, hai người nên duyên đúng không?
– Đúng rồi anh ạ…
– Thế thì ngày xưa lúc bố em tán mẹ em, chắc cũng vất vả khó khăn ra phết đấy…
– Sao anh lại nghĩ thế?
– Thì anh đoán thôi, mẹ em là người phụ nữ rất đẹp, mà đã đẹp thì có nhiều vệ tinh vây quanh, thế chẳng khó cho bố em còn gì?
– Hihi… em không rõ… anh đã gặp mẹ em chưa mà biết mẹ em đẹp… hay anh đoán mò?
– Anh nhìn con gái bà là anh biết… hihi…
– Ơ… em giống bố mà…
– Thế thì là do mẹ em mê bố em, vì bố em đẹp trai…
– Hihi… Chắc thế… mà em cũng không biết nữa… nhưng mẹ em chỉ là vợ thứ hai của bố em thôi… – Thuỷ trầm giọng…
– Vậy sao?
– Trước khi lấy mẹ em, bố em đã có một đời vợ, người đó là mẹ của hai chị, sau khi lấy mẹ em thì mới sinh ra em…
– Thế em được sinh ra ở Hưng Yên hay Thanh hóa?
– Em sinh ra ở Thanh hóa…
– Uhm…
Thuỷ trầm ngâm một hồi rồi kể cho tôi nghe:
– Bố em lấy vợ ở quê xong mới đi bộ đội, bố em tham gia chiến đấu ở chiến trường biên giới phía Bắc nhiều năm, khi mà gặp mẹ em… thì đã có hai chị rồi…
Tôi đã lờ mờ hiểu ra câu chuyện, có lẽ vì người vợ đầu sinh ra hai cô con gái, nên bố em mới đi tìm một người phụ nữ khác, để mong tìm kiếm một mụn con trai…
– Hai chị ở quê, còn bố em gặp mẹ em ở đâu?
– Mẹ kể bố mẹ gặp nhau ở Cao Bằng, sau này bố mẹ em mới về Hưng Yên sống một thời gian…
– Sau lại về Thanh hóa à?
– Ở Hưng Yên một thời gian ngắn… thì mẹ hai chị bị bệnh… mất… bố phải về để chăm lo cho hai chị… mẹ em cũng về cùng… Ngày ấy hai chị còn nhỏ, mẹ em thương bố vất vả, lại thương hai chị nữa nên mẹ về quê bố, cùng bố chăm lo cho hai chị không khác gì con đẻ, mẹ em cũng thương hai chị như thương em…
– Bây giờ hai chị cũng ở Thanh hóa à?
– Vâng, hai chị lấy chồng cũng ở gần nhà bố mẹ em, cách mấy cây số…
Tôi lặng im, không nói được gì… bảo sao tôi vẫn nghe Phương kể bên đằng ngoại nhà Phương mọi người đều rất thương bà Tần, tức là mẹ của Thuỷ, bây giờ thì tôi đã hiểu. Bà chấp nhận làm vợ hai của người ta, rồi lại theo chồng về quê để chăm lo cho con riêng của chồng… đến khi sinh con thì lại thêm là một đứa con gái nữa… Số phận thật truân chuyên…
… Xe bon bon trên đường mòn Hồ Chí Minh, trời đã bắt đầu nhập nhoạng tối, ánh mặt trời đã khuất dần sau những rặng núi xa xa…
– Em có đói không?
– Em không đói, anh thấy đói rồi à?
– Chưa, lát nữa khi nào đến đoạn Ninh Bình thì mình nghỉ ăn tối nhé.
Cung đường này tôi cũng đã đi nhiều nên quán nào ăn ngon ở đâu tôi biết, tôi tranh thủ tạt vào một quán dê ven đường thuộc địa phận Ninh Bình, hai anh em ăn tối. Dê Ninh Bình thì có tiếng là ngon, không ai là không biết, mỗi tội ăn nhiều thịt dê vào nhiều lúc bức bối khó chịu lắm.
Ăn tối xong, còn độ hơn tiếng nữa thì sẽ về đến nhà em, nghe Thuỷ kể thì tôi hình dung quê em là một huyện vùng núi của Thanh hóa, sát với tỉnh hòa Bình, nơi đây là vùng cư trú của đa phần bà con các dân tộc Thái, Mường… và nơi đây còn nổi tiếng là một vùng làm du lịch sinh thái…
– Sao anh biết rõ vậy?
– Anh biết mà, anh đi nhiều, trải nghiệm nhiều nên ở đâu chả biết – Tôi lại được dịp chém gió…
– Thật à?
– Thật…
– Cháu gái em số nó sướng thật đấy… lấy được ông chồng cái gì cũng biết, cái gì cũng hay… hihi…
– Úi rồi ui… khối cái không biết đấy – Tôi trả lời đầy ẩn ý…
– Lại còn khéo chiều vợ nữa cơ…
– Chiều… bao giờ đâu…
– Em ở đấy bao nhiêu ngày chẳng lẽ em không biết… chiều thì cứ nhận là chiều… có sao đâu… đàn ông như anh bây giờ hiếm lắm…
– Thì mình chiều vợ mình chứ chiều ai đâu mà sợ… nhỉ? Mà phải chiều vợ thì vợ mới chiều mình chứ… Thế chồng em ngày trước không chiều em à?
– Ôi… ngữ ấy tính làm gì… chẳng cần chiều, cứ không cờ bạc rượu chè gái gú là phúc tổ lắm rồi mà còn chẳng làm nổi…
Trời tối hẳn, xe chúng tôi đã rời quốc lộ để rẽ vào con đường nhỏ liên xã, thỉnh thoảng mới bắt gặp những ánh điện le lói của nhà dân ven đường, không gian tĩnh mịch mang nét đặc trưng của miền sơn cước, trong bóng tối không nhìn rõ mặt người, tôi và Thuỷ nói chuyện cũng có phần bạo dạn hơn, đỡ ngại ngùng…
– Ai chả có mặt tốt mặt xấu hả em? Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu hết… như anh đây cũng tật xấu đầy người…
– Anh cũng có tật xấu cơ à? Là gì thế? Để em đi mách với cái Phương…
– Thì cũng giống như bao thằng đàn ông khác thôi…
– Á… à… mê gái hả?
– Không phải mê gái… chỉ là rung rinh trước cái đẹp thôi… đấy là anh chia sẻ thật đấy… đừng có về kể với Phương không là chết anh…
– Yên tâm em không kể đâu… hứa đấy… Thế anh đã rung rinh bao nhiêu lần rồi, nói em nghe xem nào?
– Cũng vài lần…
– Vài lần? Với em nào hả?
– Cũng vài em…
– Chết nhá… chết nhá… lâu chưa?
– Ô… em định thao túng tâm lý anh đấy à? Định khai thác điểm yếu hả?
– Không… em chỉ tò mò thôi mà… hihi…
Tôi ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không…
– Thôi… anh không nói đâu… ngại chết…
– Có anh với em chứ có ai đâu mà ngại… nói đi…
Con gái đúng là chúa tò mò, mình cứ kiểu lấp lửng thế thì người ta lại càng tò mò hơn nữa, nhưng như thế mới thú vị…
– Em muốn biết thật à?
– Muốn chứ… anh rung rinh với ai? Mà em có biết người đó không? – Thuỷ nhỏ to hỏi dò tôi…
– Em có biết…
Tôi trả lời câu đó làm cho nàng ta càng tò mò thêm nữa, muốn biết lắm rồi đấy, đúng là quan tâm đến đời tư người khác hết mức…
– Ai… – Thuỷ ghé sát vào tôi thì thầm như là sợ câu trả lời của tôi bị người khác nghe thấy…
– Thì… anh vẫn đang rung rinh đây…
Câu nói làm cho nàng ta ngớ người…
– Cái gì? Anh bảo gì cơ? – Thuỷ hỏi lại…
Tôi chỉ cười, một nụ có chút ngại ngùng, mặt tôi cũng hơi đỏ nhưng may Thuỷ không phát hiện ra…
– Anh bảo là… anh vẫn đang rung rinh đây…
Phải mất mấy giây, nàng ta mới hiểu ý tôi muốn nói, gương mặt cũng khẽ đỏ lên vì xấu hổ, kèm với đó là một nụ cười sung sướng…
– … Hứ… điêu vừa thôi…
7 rưỡi tối, xe sắp về đến nhà Thuỷ, em bảo là đi qua một cái cầu nữa là vào đến bản em, nhà em ở gần cuối con đường chạy men theo triền đồi. Tôi đi qua một cái cầu bê tông, bên dưới là dòng suối nước chảy róc rách…
– Ơ có suối này… sao chẳng thấy em gái bản nào ra đây tắm suối nhỉ? Tôi hỏi…
– Người ta tắm trong khe núi chứ ai tắm ở đây…
– Thật à? Anh cứ nghe người ta đồn là gái Thái hay ra suối tắm, thế mà có thật à?
– Có thật… anh có muốn ra xem gái bản tắm không em dẫn đi…
Nghe Thuỷ nói dẫn ra suối chỗ có gái bản tắm mà tôi hưng phấn hết cả người, trước giờ toàn nghe thiên hạ đồn thổi chứ chưa được tận mục sở thị như nào, háo hức quá…
– Thế mình có được tắm không?
– Thích thì tắm… ai cấm…