Phần 25
Cũng đã hơn 6 giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn xuống các đám mây, những đám mây chiếu những tia nắng đỏ rực xuống thành phố đang tấp nập bóng người như muốn hiển thị một buổi hoàng hôn tươi đẹp.
Tuyền vì nhớ Bun nên vệ sinh cá nhân không quá 15 phút, khuôn mặt mộc xinh đẹp cứ thế không thèm trang điểm mà chạy đến với Bun.
Vì bây giờ trời đã đổ chiều, người làm thuê trong vườn cũng đã đi về hết, Tuyền nhẹ nhàng cẩn thận đi đến sau vườn, bước chân thoăn thoắt bước đến bên cạnh chuồng Bun.
Nếu gọi đây chuồng của Bun, đây đích thị phải gọi là một cái chùa Mini cao cấp mới đúng, chất liệu được làm từ gỗ quý hiếm phát ra mùi hương dễ chịu, chạm khắc ở trên cái chùa mini đó cũng vô cùng tinh xảo.
“Bun, chị nè, em nhớ chị không? Chị rất nhớ em” Tuyền vẫy tay nhìn vào nhà Bun gọi thân mật.
Con Bun nghe thấy tiếng Tuyền gọi mình ở bên ngoài thì thoát khỏi giấc ngủ sâu mà chạy nhanh đến chỗ Tuyền mà vui vẻ chạy nhảy xung quanh, đuôi nó vẫy liên hồi như muốn biểu thị cho Tuyền biết được rằng nó hết sức nhớ cô.
Mang thai đứa con của Bun trong bụng làm cho Tuyền như có thể câu thông linh hồn với Bun, từ đó Tuyền có thể biết được Bun muốn nói gì, khoảng cách bất đồng ngôn ngữ dường như mất sạch giữa tình yêu của hai người và chó.
Chỉ mới một ngày thôi không gặp nhau thôi, Tuyền nhìn Bun như cảm nhận thấy nỗi đau đớn do nhung nhớ trong lòng Bun, nước mắt Tuyền khẽ lăn dài trên đôi gò má, Tuyền ôm đầu Bun vào lòng mà khóc nức nở:
“Híc… híc… chị yêu em, yêu em đến da diết, điều đó làm cho chị nhớ em muốn phát điên, nếu không gặp được em chị không biết mình phải sống sao nữa, con chúng ta sẽ ra sao đây… huhuhu…”
Bun như hiểu được lời nói của Tuyền, cái mũi thính của nó rúc vào phía âm đạo của Tuyền mà hít ngửi, dường như ngửi thấy mùi vị kết tinh tình yêu giữa hai người, Bun sủa lên lên hai tiếng mừng rỡ rồi liếm liên hồi lên mặt Tuyền.
“Ưm… em này, em liếm gì mà nhanh thế” Tuyền không ngăn cản hành động liếm láp của Bun mà yêu kiều nói, khuôn mặt Tuyền như chấp nhận đứng yên cho Bun như hôn lên những nụ hôn hạnh phúc lên mặt mình.
Không lâu sau, Bun rốt cục cũng dừng màn liếm láp ngọt ngào này lại, khuôn mặt Tuyền giờ đây dính đầy nước dãi Bun. Tuyền không cảm thấy ghê tởm gì mà chỉ tay lên mặt như hờn dỗi người yêu nói:
“Em nhìn tác phẩm của em này, mặt chì giờ dính đầy nước dãi của em rồi… Hứ, bắt đền em” Nói rồi Tuyền quay mặt đi như giận dỗi thật, trên miệng lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Bun dù gì cũng không thể nào suy nghĩ thông minh như con người được, mắt thấy Thanh Tuyền như đang giận mình thì nó cúi đầu xuống mà buồn bã, ánh mắt nó nhìn Tuyền như muốn nói ra lời xin lỗi tha thiết từ sâu trong tâm hồn.
Tuyền nhìn dáng vẻ buồn bã của Bun thì cũng buồn theo, khẽ ôm Bun vào lòng, ánh mắt Tuyền nhìn vào ánh mắt Bun tình cảm nhỏ nhẹ:
“Đừng buồn mà, chị giỡn thế thôi chứ không có ý giận thật đâu mà, chị yêu em lắm sao lại nỡ giận em chứ” Nói rồi như muốn chứng tỏ tình yêu của mình với Bun, Tuyền khẽ hôn nhẹ lên môi Bun.
Bun cũng quen thuộc mà duỗi chiếc lưỡi ra, chiếc lưỡi dài ngoằng đầy nước dãi của Bun được Tuyền đưa vào trong miệng nhỏ của mình mà cuốn chặt lấy.
Cứ thế lưỡi hai người và chó quấn quýt lấy nhau không rời, thứ nước dãi của Bun và nước bọt của Tuyền cứ thế trộn lẫn vào nhau tạo thành thứ nước tình yêu giữa hai người, Tuyền không do dự mà nuốt hết xuống, tình yêu như tăng thêm, lưỡi càng cuốn lấy chặt chẽ với Bun hơn.
Giữa khu vườn đầy cỏ xanh ngát, hoa tươi đầy màu sắc rực rỡ được trồng xung quanh. Có một cặp đôi người và chó cứ thế hôn nhau không rời, quang cảnh thiên nhiên lãng mạn xung quanh với cảnh chiều tà chiếu xuống chỗ hai người như là muốn minh chứng cho trời đất tình yêu vượt giống loài giữa họ.
Không biết hai người và chó hôn nhau bao lâu, Tuyền dường như không muốn nhưng vẫn phải nuối tiếc rời khỏi mồm Bun, sợi chỉ bạc giữa đầu lưỡi người và chó cứ thế tách ra rồi đứt đoạn.
Tuyền nhìn Bun thở gấp từng hơi thở, ánh mắt bị tình dục làm cho rực cháy, vội vã nói:
“Chị… chị không thể đợi được nữa rồi, chị muốn quan hệ với em, muốn con cặc em đến thăm tử cung chị, nơi đang chứa con chúng ta” Vừa dứt lời, Tuyền không nói không rằng kéo Bun đi về hướng căn nhà dụng cụ phía sau vườn, nơi lần đầu tiên Bun biến Tuyền thành phụ nữ trong niềm hạnh phúc vô bờ.