Phần 7
Tôi: “Oooh… Cái này giờ em mới biết. Anh đúng là giới hạn cao nhất của cuckold rồi. Chỉ có điều, em không biết vợ em sẽ nghĩ như nào. Cảm giác cô ấy cũng đang có ý định gì đó với Trung. Anh có nghĩ vợ em sẽ thấy thất vọng không?”
Nghĩa: “Anh nghĩ nếu vợ chú có tình cảm với Trung thật thì có lẽ cũng sẽ ghen đấy, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng…(Nghĩa nháy mắt với tôi rồi vẻ mặt anh nghiêm lại)… Anh thì chưa tiếp xúc nhiều với vợ chú nên có lẽ anh chỉ kể cho chú nghe chuyện của vợ chồng anh thôi… Anh nói chú nghe, với phụ nữ, phẩm hạnh của họ không cho phép họ có bất kỳ ý nghĩ nào về việc phản bội chồng, con. Những suy nghĩ đấy làm họ thấy ghê tởm bản thân. Nhưng lạ cái là, họ dễ để cho tình yêu dắt mũi mà một khi đã được sự đồng ý, cho phép rồi thì thôi… coi như xong… những thứ họ từng thấy ghê tởm thì bây giờ chính họ lại lại lao đầu vào, họ lại còn mù quáng nữa chứ. Vợ anh cũng từng như thế, gạ gẫm mãi mới chịu nghĩ thoáng hơn một chút, gặp Trung ban đầu cũng chỉ for fun, thế mà dần dần thế nào… không nói với anh đâu, chỉ anh cảm nhận thôi, giữa hai người có thứ tình cảm nào đó ngày càng rạo rực hơn… rồi chuyện gì đến cũng đến. Còn với chú, chuyện Trung có con với vợ anh, không cần phải nói ra với Phương Anh đâu, hỏng hết việc. Anh nghĩ bản thân chú đủ hiểu trò chơi để lường trước được những thứ sau này ập đến, hãy tỉnh táo để điều tiết cuộc chơi và cũng là người đồng hành cùng với vợ cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra. Chứ nói thật để rút đi thì anh nghĩ không rút được đâu… haha… a từng thử rồi… Cứ để mọi chuyện diễn ra chậm rãi, rồi chú hưởng thành quả như đúng ý chú luôn.”
Tôi: “Em biết. Em chỉ lăn tăn một điều thôi… lúc này thì thích thích vậy, chứ nghĩ đến việc mất vợ… mặc dù em tin vợ sẽ không rời xa em đâu… thì nói thật cũng hơi chùn chân…”
Nghĩa: “Anh hiểu!!! Anh đã trải qua hết rồi, thật đấy, đến giờ vợ và anh vẫn hạnh phúc với nhau, nên nhớ mình vẫn là nhà, Trung chỉ là cơi nới thêm thôi. Nên tin vào vợ mình, cứ nghĩ cô ấy lấy mình là chắc chắn phải có lý do, không thể dễ dàng thay thế đến vậy được. Anh nói rồi, đã chịu bước vào trò này thì mình cũng phải rất tỉnh táo để là người giữ mọi thứ trong khuôn khổ, vợ sẽ còn phải cần đến mình nữa mà.”
Tôi: “Hì hì… cảm ơn anh… nghe anh tâm sự em cũng thấy yên tâm phần nào. Dễ nghĩ hơn nhiều đấy ạ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi thêm: “Thế lúc hai người… thụ tinh với nhau… (tôi không thích dùng từ khác, từ này khiến tôi bị kích thích hơn, tôi cố nói nhỏ nhất cụm từ này chỉ để tôi và Nghĩa nghe thấy)… để có em bé, anh có mặt ở đấy không… em cứ đang cố tưởng tượng Phương Anh với Trung như vậy… hì hì.”
Nghĩa: “Xời, đương nhiên là phải có mặt… giây phút như thế làm sao mà không được…” Nghĩa cười với vẻ tự hào…
“Anh nói thật, chưa bao giờ anh thấy vợ anh lên đỉnh như thế. Cảm giác như chỉ cần nghĩ đến việc chồng cho phép thụ tinh với Trung thôi là đã nóng hết người. Chưa bao giờ như thế với anh luôn. Chưa bao giờ.”
Tôi: “Chắc hôm đấy Trung xuất nhiều tinh trùng lắm nhỉ? Có khi còn phải kìm nén cả tuần trời. Lúc nãy em đã nhìn thấy rồi, ra trong bao mà nhiều dã man, không biết chân trần thì thế nào nữa”
Nghĩa: “Hôm đấy anh nhớ là vợ anh với Trung quan hệ với nhau tầm 3 lần. Nhưng anh lại không thấy nó ra nhiều như thế nào… nhiều hay không chắc chỉ vợ anh biết… haha… hai lần đầu thì hai đứa nó sung lắm, anh nhìn cứng hết người!”
Tôi: “Hôm đấy là đậu thai luôn hả anh?”
Nghĩa: “Ừ, dính luôn, chọn đúng hôm vợ anh rụng trứng mà… sau đấy thì vợ anh với Trung vẫn quan hệ với nhau nữa, mấy ngày sau Trung còn đến ở hẳn nhà anh mấy tuần… nhưng đi khám thai thì tính được ngay”
Tôi: Sau đấy vợ với anh có quan hệ với nhau nữa không?
Nghĩa: Ít lắm, chỉ khi nào vợ thật sự thèm muốn mà Trung phải đi công tác. Anh nghĩ vợ anh không còn hứng với anh nhiều nữa. Đó là những gì anh nghĩ thôi, mà cũng chả quan trọng. Cô ấy nói miễn là vợ vẫn ở bên cạnh anh, không gì thay đổi suy nghĩ đó, nên việc hai vợ chồng quan hệ với nhau là không cần thiết.
Tôi: “Vợ anh và anh thực sự hiểu nhau đấy. Em đã rất lo lắng rằng em sẽ đánh mất Phương Anh, em vẫn chưa thể tưởng tượng cảm giác đó sẽ như thế nào, em biết rằng cô ấy và em có mối tin tưởng, gắn kết với nhau sâu sắc mà Trung không thể có điều đó. Nhưng Trung lại đang có tình yêu và sự ủng hộ của Phương Anh. Thực ra chỉ có một người phụ nữ rất phức tạp mới có thể làm điều này, nên nhiều lúc em sợ hai đứa em… không hiểu nhau… lại dẫn đến tan vỡ…”
Nghĩa: “Anh đã nói rồi, mình tỉnh táo nhưng cũng không cần phải quá lo lắng thế. Anh tin chú là người bản lĩnh, cần phải rất tin tưởng vợ thì mới có thể dấn sâu đến như này rồi. Hơn nữa Trung nó cũng hiểu mà, nó phá gia đình em làm gì đâu, nó không phải là thằng thích ràng buộc hoàn toàn. Yên tâm.”
Tôi: “Vâng, tâm sự với anh em yên tâm nhiều chứ.”
Nghĩa: Mà cũng phải có tí sợ hãi mới làm gia vị cho cuckold được… haha… mà sợ cũng đúng, vợ chú có sự cuốn hút lạ lắm… có lẽ nằm ở đôi mắt…
Nghĩa: Thật ạ…
Nghĩa: Chú may mắn khi sở hữu nàng đấy.
Tôi: Vâng…
Nghĩa: Một thông điệp hoàn toàn khác đấy nhé!
Tôi: À vâng vâng… em hiểu…
Nghĩa: Thôi. Tiền này a gửi cho. Lên phòng xem chúng nó làm gì… haha… không thì nghỉ ngơi đi!
Tôi: Vâng, cám ơn anh…
Nghĩa: Bye nhé!!!
Sau cuộc nói chuyện với Nghĩa, tôi đổ lỗi cho bản thân mình một phần, nhất là về những hệ lụy của cuckold, chỉ đơn giản tôi quá hào hứng, giờ đây, những thứ đắn đo lăn tăn kia mặc dù đã được nguôi ngoai đi phần nào nhưng hẳn nó vẫn sẽ tồn tại. Thằng nhỏ trong đũng quần tôi đây chỉ là thằng đồng lõa, hai viên tinh hoàn chứa đầy nhưng thứ dịch loãng lỏng này cũng không nằm ngoài vòng nghi phạm. Thủ phạm chính trong trường hợp này là bộ não của tôi, cái góc tối của nó đã ẩn nấp từ lâu rồi, chờ đợi cho đến khi nó bục phát ra. Cần phải tỉnh táo lại hơn một chút, tôi không muốn mình đánh mất Phương Anh, tôi cần có nàng ở bên.
Tôi hờ hững bước lên phòng, mệt rồi, chắc phải lên ngủ một giấc đã. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, Trung và Phương Anh vẫn đang say giấc, lúc này Trung đã quay lưng lại phía Phương Anh, nàng quàng tay ôm lấy tấm lưng trần to lớn của anh. Liệu nàng đang cảm thấy ấm áp, thấy được che chở không? Liệu với tôi, nàng có còn muốn gắn bó, muốn cùng tôi đi tiếp đoạn đường phía trước không? Nàng có nhận thức rõ tôi mới chính là mái ấm của nàng không?
… Bình tĩnh, không cần suy nghĩ quá nhiều, làm chủ cuộc chơi nào…
Tôi nhẹ nhàng tiến đến chỗ Phương Anh, luồn tay xuống cổ nàng kéo nàng về phía mình, rời xa khỏi cơ thể của Trung, bị lay động, nàng khẽ thức giấc, đưa đôi mắt lim dim, ngái ngủ nhìn về phía tôi…
“Về với anh nào”… tôi thì thào trong hơi thở…
Tôi không mong nàng sẽ trườn khỏi tay tôi, sẽ cáu gắt với tôi vì lỡ đánh thức nàng, rồi sẽ lại quay về với hơi ấm của Trung… tôi không muốn thế!
Nàng vòng tay yếu ớt níu lấy cổ tôi, chỉ chờ có thế, tôi vội vã bế nàng sang chiếc giường còn lại. Nhẹ nhàng với lấy chiếc chăn trùm kín cơ thể cho Phương Anh, sưởi ấm cho nàng bằng cơ thể mình, khẽ siết chặt vòng tay, đặt lên trán của nàng một nụ hôn.
“Yêu vợ lắm! Đừng bao giờ rời xa anh nhé”
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
7h30 sáng Chủ nhật hôm đó, thông thường tôi và Phương Anh sẽ cùng ngủ nướng, cuộn tròn ôm ấp nhau. Tuy nhiên, tiếng chuông báo thức làm tôi thức giấc, tôi quay về phía Phương Anh. Nàng không có ở đây, Trung cũng vậy.
“Phương Anh???” Tôi hỏi to, cứ nghĩ rằng nàng đang ở trong phòng tắm. Nhưng không hề có một câu trả lời.
Ngay lập tức, tôi biết vợ mình có thể đang ở đâu. Mặc dù đầu óc vẫn còn choáng váng bởi rượu, tôi vẫn lao thật nhanh vào phòng tắm, vệ sinh qua loa rồi phi xuống sảnh khách sạn. Quả thực, nàng đang ngồi đó cùng với Trung và Nghĩa, đang trò chuyện rất vui vẻ. Cả ba còn có vẻ đang trêu đùa nhau, Trung thì thầm gì đó vào tai Phương Anh, tay véo nhẹ vào sườn nàng, Phương Anh cười phá lên, giằng co với Trung. Thỉnh thoảng nàng để Trung thơm vào má và nàng sẽ thưởng cho anh một phần thưởng là một nụ hôn nhẹ lên môi cho những cử chỉ ân cần của mình. Lúc này trông nàng thật hạnh phúc. Trong khi Nghĩa thì vẫn đang nhâm nhi chén trà của mình, thỉnh thoảng hưởng ứng câu chuyện và liếc nhìn họ không quên kèm theo một nụ cười ẩn ý. Trái tim tôi như muốn vỡ tung ra vậy, nghẹn ngào. Một phần trong tôi muốn chấm dứt mọi thứ ngay ở đây.
Lén lút quan sát ba người họ một lúc, tôi tiến tới ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh Nghĩa, đối diện với Trung và Phương Anh, hai người ngồi sát cạnh nhau, một tay Trung khoác lên vai Phương Anh, một tay anh đang nắm lấy bàn tay của nàng. Phương Anh nhìn tôi, nàng hơi mỉm cười lấy lệ “Anh dậy rồi à?”
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, ngồi tham gia cuộc trò chuyện một lúc, rồi quyết định đánh tiếng đi ăn gì đó. Trung hưởng ứng, đứng dậy, Phương Anh đưa tay cho anh để anh kéo nàng đứng lên, bằng sức vóc của mình, anh kéo Phương Anh nhanh đến nỗi nàng phải lao về phía ngực của anh. Rồi Trung nhanh chóng đỡ lấy eo nàng, cánh tay nàng quàng lên cổ Trung.
“Sáng nay không khí thích thật đấy nhỉ, đôi uyên ương?” Tôi cố giấu sự khó chịu bằng câu nói đùa của mình.
“Ừ, thích” Trung trả lời.
“Em đói quá! Đi ăn thôi anh!” Phương Anh có vẻ như đang lẩn tránh tôi, nàng nói nhưng ánh mắt lại nhìn sâu vào Trung.
“Mấy người đi ăn đi, anh ăn trước rồi” Nghĩa trả lời, vẫn tiếp tục nhâm nhi tách trà.
“Hôm nay anh Trung có kế hoạch gì chưa?” Tôi gặng hỏi.
“Không, chả có gì gấp gáp. Anh định chạy qua chỗ đứa bạn giải quyết một số công việc nhưng có khi chả cần, gọi mấy cuộc điện thoại rồi để tự lo. Tầm chiều tối thì anh mới phải đi cùng với Nghĩa” anh trả lời.
“À vậy, em định rủ anh qua nhà ăn tối với vợ chồng em nhưng nếu anh bận thì thôi vậy, đằng nào hôm nay cũng là Chủ nhật, vợ chồng em sẽ mời ông bà nội qua ăn” tôi hí hửng đề xuất, tìm cách kéo Phương Anh ra khỏi Trung càng sớm càng tốt.
Bỗng nhiên, đôi mắt của Phương Anh mở to, ánh lên niềm vui với ý tưởng của tôi: “Sáng nay ông bà vừa gọi điện giục vợ chồng mình đón con rồi, để chiều ông bà đi Thái Nguyên sớm, sáng mai có cỗ, anh xong việc sớm thì về ăn với em”.
Cái đcm… Tự bóp dái.
“Okie, nếu anh xong thì qua với em luôn”
“Vâng, vậy tốt quá, có gì bọn em về chuẩn bị trước” tôi chốt trong ấm ức.
Sau đó tôi, Trung và Phương Anh đã dành phần lớn thời gian bữa sáng để trò chuyện về Trung, về cuộc sống và gia đình của anh ở Đức. Bố mẹ Trung khởi đầu rất khiêm tốn và Trung là thành viên của một gia đình lớn gồm sáu người con. Cha mẹ anh đã hy sinh rất nhiều để cố gắng dành cho con cái một nền giáo dục tốt nhất, các con đều được đi du học, đây là một trong những ưu tiên cao nhất của bố mẹ Trung. Hai anh trai của Trung là luật sư, dưới Trung còn có các chị em gái đều đang học và làm việc ở nước ngoài trong đó có một người làm bác sĩ. Bố của Trung hy vọng Trung có thể theo đuổi con đường học vấn của mình cho đến khi anh lấy được bằng tiến sĩ nhưng Trung thấy việc đó không phù hợp, bản thân anh thích làm kinh doanh hơn cộng với việc anh thích học hỏi nhiều ngôn ngữ, ngao du đi đây đi đó. Trung thông thạo cả tiếng Pháp, tiếng Đức và tiếng Anh.
Phương Anh cũng hỏi Trung về những người cũ của Trung. Tôi chờ đợi xem Trung có nhắc gì đến chuyện của vợ Nghĩa không, nhưng tuyệt nhiên anh không hề nhắc đến chuyện đã có con với một người phụ nữ khác, bỗng chốc tôi phát hiện ra mình đang có một con át chủ bài trong tay, chỉ cần nếu tôi thấy bất an, thấy cần phải dừng mọi thứ lại, tôi sẽ đem chuyện này cho Phương Anh biết, nàng sẽ thay đổi suy nghĩ về Trung. Hehe, vậy không còn phải lo lắng gì nữa rồi.
Những câu chuyện ngắn nhanh chóng dẫn lối đến chủ đề về việc Trung muốn sinh con và cách chăm sóc bà bầu, về việc có nên kiêng cữ trong thời gian có bầu hay không. Tôi tranh luận nên kiêng cữ bởi sẽ dễ tổn hại đến thai nhi nếu hai vợ chồng không cẩn thận. Trung phân tích, về cơ bản, thai nhi nằm trong tử cung, được bao bọc bởi nước ối và màng ối vững chắc, dương vật của người chồng không thể chạm được tới thai nhi và tinh dịch cũng không thể vào tử cung nhờ một nút nhầy ngay cổ tử cung, giúp hạn chế sự xâm nhập của vi khuẩn. Do đó, thai nhi không thể bị ảnh hưởng bởi các hoạt động ân ái nhẹ nhàng, nên vợ chồng có thể quan hệ mà không cần lo lắng quá nhiều, còn không thì đành phải nhờ vợ dùng miệng cho, anh vừa nói vừa đùa cợt. Phần này dường như đặc biệt thu hút sự chú ý của Phương Anh.
“Nhắc lại chuyện hôm qua… nói chung cũng khá phê ý… nhưng mà hai người say quá…” tôi nhận xét với một nụ cười ma mãnh.
Trung cười lớn khi nghe nhận xét đó. “Phê thật, nhưng anh cũng hơi tiếc bởi lỡ uống nhiều quá, tinh thần không hoàn toàn được tỉnh táo, mặc dù anh vẫn nhớ rõ từng chi tiết”, anh nói với một nụ cười thật tươi.
“Nói mấy chuyện này ở chốn đông người vậy ấy hả… im đi chứ” Phương Anh lườm tôi.
Trung tiến tới hôn lên má Phương Anh “Rồi… bọn anh xin lỗi… nói bóng nói gió thế thì ai hiểu được…” anh đang dỗ dành Phương Anh…
Khuôn mặt nàng dãn ra khi nhận được nụ hôn của Trung, theo phản xạ nàng nghiêng sang đón nhận nụ hôn tiếp theo của Trung bằng bờ môi của mình.
“Thật… nói nhỏ thế này ai nghe thấy đâu… mà chả ai đi tọc mạch chuyện của mình đâu em à” tôi trả lời, có vẻ như Phương Anh không để ý, tự dưng bản thân bị xâm chiếm bởi một thứ gì đó, cái thứ cảm giác khó chịu khi trong vô thức Phương Anh đã gần như chấp nhận mối quan hệ tay ba này, coi sự tồn tại của tôi dường như vô hình trước người đàn ông đang hôn đắm đuối nàng.
Chả phải quá rõ ràng sao, có những thứ tôi không thể so sánh được với Trung, đã quá muộn để tôi có thể phấn đấu trở thành một ngươi như anh. Tôi cảm thấy tiếc cho bản thân bởi đã không đủ bản lĩnh mà bỏ lỡ nhiều cơ hội trong quá khứ, từ học hành đến công việc. Trung là một người trưởng thành từ khi còn rất trẻ. Càng nói chuyện với anh ấy, không chỉ Phương Anh mà cả tôi cũng càng dễ bị cuốn hút. Cảm nhận được tính cách mạnh mẽ của Trung, ý thức trách nhiệm và sức mạnh, sự kiểm soát toát lên từ con người này.
Ba chúng tôi mải trò chuyện đến nỗi đã không để ý tới thời gian trôi qua. Bây giờ đã là gần trưa rồi. Tôi nhắc khéo Phương Anh nên ra về bởi còn cần phải đón con và chuẩn bị cho bữa tối.
“Anh về đón con mình trước đi, Trung với em đi mua ít đồ rồi đi chợ luôn”
“Oh… vậy hả… vậy anh về đón con trước nhé… anh cũng phải đi lòng vòng ra Bar hôm qua lấy xe nữa” tôi cố tỏ ra hơi buồn bã để hy vọng Phương Anh có thể nhận thấy, nhưng không.
“Ok” Trung nói. “Em cứ về trước đi tầm 2 – 3h anh đưa Phương Anh về”
“Vâng… đợi em lên lấy cái túi đã” Phương Anh hồ hởi.
Tôi đã có cảm xúc rất lẫn lộn. Một bên, tôi sợ khi thấy phản ứng của vợ mình như thế này. Mặt khác, việc bị bỏ rơi như thế lại tạo nên sự phấn khích lớn. Một lần nữa, những cái gai nhỏ xíu cứ đâm, cứ len lỏi vào trái tim đang đập thình thịch vì dục vọng này. Và tôi đã tự kết luận rằng, trong mọi trường hợp, một khi tôi đã hoàn toàn thừa nhận tình trạng khó chịu của mình, thì tôi phải chấp nhận rằng Trung biết điều đó, và có lẽ anh đang thực sự muốn giành quyền kiểm soát trò chơi này một cách nghiêm túc. Dường như nó đang trở thành cuộc đấu ngầm giữa Trung và tôi. Lo lắng không? Có chứ, tôi đã tự đặt hạnh phúc của mình lên bàn tố, đặt cược cả gia đình của mình rồi, nhưng không sao, tôi đã cầm trong tay một cây bài tẩy và Trung ắt hẳn sẽ biết mà cẩn thận dè chừng, tôi vẫn chấn an mình bằng cách đó.
Nhưng… tôi lại thấy thương Phương Anh nhiều hơn trước, cảm giác tôi và Trung đang đối xử với nàng như một chiến lợi phẩm cho cuộc chơi của mình, nàng có lẽ có một tâm trạng khác hoàn toàn so với những suy nghĩ của tôi. Nhìn cái cách nàng hào hứng, phấn chấn giống như một cô gái tuổi teen đang cặp kè với người yêu đầu đời của mình là biết.
Cả hai chúng tôi đi vào phòng khách sạn trong khi Trung lấy xe. Nàng vẫn đang rất hạnh phúc vì mọi thứ đã diễn ra theo cách mà khiến bản thân nàng cũng rất bất ngờ.
Phương Anh lục túi, chỉnh chang lại tóc, trang điểm. Nàng xinh và rạng rỡ, trẻ đi cỡ phải vài tuổi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
“Em đang yêu, phải không Phương Anh?” Tôi hỏi nàng, gần như đã biết câu trả lời.
Phương Anh sững lại, vẻ rạng rỡ bỗng chốc tắt vụt đi. Không gian im ắng trong thoáng giây. Nàng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tiến đến sát người tôi, ôm lên má và ngước đôi mắt của nàng nhìn thăm dò tôi, vẻ mặt nàng thoáng sự lo âu.
“Anh thấy như vậy à? Rõ quá phải không ạ? Vâng, em cũng đã tự hỏi bản thân mình câu đấy mấy ngày nay” nàng trả lời ngay. “Em nghĩ em đang rất thích Trung, anh cũng phải công nhận anh ý có gì đó rất cuốn hút. Đã có những lúc em thấy… rất gần gũi nữa… cảm xúc… nó cứ sao ý… có gì đó cứ rạo rực lên nhiều… Nhưng em nhận ra một điều anh ạ… em cảm thấy điều đó, cái cảm xúc đấy thậm chí mạnh hơn khi em biết em đang ở bên cạnh anh… Ý em là… em biết, em vẫn yêu anh nhưng… với Trung, nó còn hơn thế nữa, có thể do bọn em đã làm tình với nhau nên đã gỡ bỏ được rào cản giữa cả hai… em cảm giác rằng anh ấy như kiểu sẽ… hoàn thiện em ý… Em chưa bao giờ có cảm xúc như vậy trong suốt quãng đời trưởng thành của mình. Nhưng em biết em sẽ cần phải cân bằng lại mọi chuyện…”
Kể ra cũng có một chút buồn bã nhưng rất phấn khích, nàng cũng đã thừa nhận tình cảm của mình với Trung, tôi ôm vợ và hôn nhẹ lên má nàng, nói với nàng rằng tôi đồng ý hoàn toàn với tất cả những điều này. Tôi cũng tâm sự rằng tôi chỉ hy vọng rằng tôi sẽ luôn là người ở lại trong cuộc sống của Phương Anh và tôi tin nàng có thể biến những điều ước và tưởng tượng của tôi trở thành sự thật mà không đánh mất mình. Tôi nói với Phương Anh rằng tôi yêu nàng và tôi tôn trọng nàng dù có bất kể chuyện gì, con đường nàng bước đi sẽ chắc chắn luôn có tôi… và có lẽ cả Trung.
“Anh à, anh vẫn là chồng em và em không có ý định làm anh thất vọng đâu”, nàng tiếp, “Đặc biệt là cả em và anh cũng đã tự nguyện bước vào mối quan hệ này, em cũng dần hiểu được những ham muốn và nhu cầu của anh. Nhưng dù sao mình cũng đã đề phòng hết rồi. Tình yêu của em dành cho anh xuất phát từ nhiều thứ mà em không thể có có lại lần nữa với Trung và… cho đến bây giờ, có vẻ như Trung cũng không phiền hay có ý định sẽ làm gì khác đâu. Em sẽ nói chuyện với anh ấy, sẽ nghe Trung muốn như thế nào. Nếu anh ý có muốn chiếm em làm của riêng á… em sẽ đá đít ngay. Anh đừng lo lắng quá nhé… Tin em!” Nàng kết thúc bằng một thái độ quả quyết thường có, ánh mắt nàng tự tin và kiên định.
Tôi và nàng rời khỏi phòng, Phương Anh không quên tặng cho tôi một nụ hôn nồng ấm.
Tất cả những tưởng tượng của tôi trước giờ đã lên đến đỉnh điểm, nó sắp trở thành hiện thực.
Ngay khi chiếc xe lăn bánh rời đi, tâm trí tôi lại bắt đầu chạy đua với sự pha trộn giữa những tưởng tượng và hy vọng. Tôi có thể mường tượng nhìn thấy họ bước đi trên con đường ngoằn ngoèo quanh các khu phố cổ, chỉ để thưởng thức khoảnh khắc may mắn khi ở bên nhau. Những nơi tôi và người vợ yêu dấu của mình thường lang thang đến, họ sẽ vui vẻ đi dạo, nàng sẽ nắm tay Trung một cách hờ hững, tựa nhẹ vào vai anh, cảm nhận từng chút một sự hứng khởi mà họ đem đến cho nhau. Vào một ngày chủ nhật đẹp như thế này, liệu có người quen nào nhìn thấy họ không…
Giờ tưởng tượng có mà đến tối, thôi, đi đón con gái yêu đã…