Phần 7
“Khà! Đã!”
“Giờ cũng muộn rồi, mọi người về cẩn thận.”
Lon bia cuối cùng cũng đã hết, tôi thở phào nhẹ nhõm vì sắp được về nhà. Lúc đang định đứng lên thì chợt nhận ra Mai vẫn bám lấy tay mình, nhất quyết không buông.
“À Kha, em đưa Mai về nhé, trong đám tụi anh giờ chẳng còn ai đứng nổi nữa.” Anh Thành đùn đẩy trách nhiệm lẫn phần giải quyết hậu quả qua cho tôi. Sao giống như lần trước quá vậy ta? “Thế đi, bọn anh về trước”.
“…” Tôi còn chưa biết phải làm sao thì Lâm lại nhanh nhảu chạy về phía chúng tôi.
“Um… Mai, em có… muốn anh đưa em… Oái!” Chẳng để Lâm nói dứt câu, anh Bình đã lôi đầu tên hám gái ra chỗ khác.
“Về thôi!”
“Này… cậu làm gì thế… bỏ… tớ raaaa…” Lâm vùng vẫy trong bất lực.
Lúc đó mà không có anh Bình cản lại thì lương tâm tôi cũng không cho phép giao trứng cho ác đâu. Dù gì thì tôi cũng biết kiềm chế bản thân, để cho tên “sát gái” kia đưa Mai về thì không biết chuyện kinh khủng gì có thể xảy ra.
Mười giờ rưỡi đêm, đường xá cũng không còn ồn ào tấp nập, vài ngọn đèn đường le lói càng khiến tâm trạng tôi rơi vào trầm tư. Sinh viên ra trường thì luôn mong muốn kiếm được một công việc tốt, nhanh chóng ổn định tài chính, trong khi đó tôi còn có được diễm phúc làm trong công ty của gia đình, bố mình làm giám đốc. Thế nhưng tôi không cảm thấy vui vẻ như mình tưởng tượng, nó có hơi dễ dàng quá không? Thông thường, một tên mới ra trường như tôi ít nhất cũng phải chật vật hai, ba năm đầu mới xin được vào làm, mà làm thì chỉ là nhân viên quèn bị sai vặt trong công ty. Tất cả cũng vì hai chữ “Kinh nghiệm”, cuộc sống éo le, người đi làm thì cần tìm công việc để lấy thêm kinh nghiệm, công ty thì bảo không tuyển vì thiếu kinh nghiệm, ngộ nghĩnh thật sự!
Haizz! Mình đang nghĩ cái quái gì thế không biết. Có vẻ như hơi men trong người làm tôi không còn làm chủ được đầu óc của mình nữa.
Suy nghĩ lung tung trong khi rắc rối trước mắt thì không lo. Giờ không biết nhà Mai ở đâu để đưa về.
“Nhà cậu ở đâu thế?”
“Cậu biết nhà tôi chi… Cậu có ý đồ gì đó đen tối với tôi đúng không… hức… tên biến thái nhà cậu…” Mai nửa tỉnh nửa mê liên tục đá vào chân tôi.
Giằng co một lúc cũng chả thu được tí thông tin gì, thế nên tôi định bụng sẽ dìu cô ấy đi dạo một lúc cho tỉnh, dù cô ấy đã say mềm như có vẻ vẫn gắng gượng đi được. Khoác tay cô ấy lên vai tôi rồi bước từng bước chậm rãi.
“Umm…” Mai nhíu mày, cố đẩy tay tôi ra. “Cậu đang… làm gì… vậy? Hức… tôi… tự về… được!”
Tôi lúc này cũng cảm thấy hơi choáng người, nhưng tôi vẫn đủ còn tỉnh táo để biết rằng không thể để cô ấy về một mình được.
“Xem đi, ngay cả đứng còn không vững, cậu say thật rồi…”
“Tôi… không có say!” Có vẻ như chả có ai say mà nói mình say cả, “Tại cậu… nói tôi say… nên tôi… hức… mới giả… vờ say! Buông tôi ra…” Đột nhiên Mai xoay người lại nắm lấy tóc tôi.
“Oái!” Tên chết tiệt nào dám nói con gái khi say dễ thương lắm, giờ nhìn xem, còn khó chiều hơn cả em gái tôi nữa. “Này, dừng lại… đau!”
Sau một hồi vật lộn cuối cùng cô ấy cũng chịu buông tôi ra.
“Cậu…” Mai đứng đối diện, một tay chống hông, một tay chỉ thẳng mặt tôi.
“Gì nữa đây?” Tóc tôi đã ít rồi mà còn nắm như vậy, tôi không muốn mình sẽ trở thành người trẻ nhất bị hói đầu đâu.
“Lưng…”
“Hửm?”
“Lưng của cậu…”
“…”
“Tôi nói là trên lưng của cậu…”
“Để làm gì?”
“… Cõng tôi… trên lưng của cậu… Tôi say rồi… hức… vì thế cậu phải… cõng tôi về nhà!”
“…”
“Còn thộn ra đó… nhanh lên, không tôi cho cậu… một cước bây giờ… hức…”
“… Được rồi… được rồi! Leo lên…” Tôi không nghĩ Mai lại có lúc nhõng nhẽo như thế này.
… Thế là tôi bắt buộc phải cõng cô gái mới đánh mình không thương tiếc hồi sáng về nhà, không biết tôi có gieo nên nghiệp nào không, chứ mới về nhà được hai ngày, con em thì giận dỗi, còn bây giờ thì phải vác một cái máy nói di động trên lưng.
“Tôi ghét cậu… ghét cả Bình, Lâm, Hoàng… tôi ghét tất cả… Ai cũng xem thường tôi, không ai coi trọng năng lực của tôi hết!” Mai cứ lãi nhẳng suốt quãng đường, vì tôi không biết nhà cô ấy ở đâu nên đành đi lòng vòng, đợi khi nào cô ấy tỉnh thì mới hỏi địa chỉ được. “Nhưng cậu mới là người tôi ghét nhất, tên chết dẫm nhà cậu… cậu là đồ đáng ghét! Hức… hức!”
Lúc này tôi nhận ra một bên vai mình ướt đẫm, “Này, cậu đang khóc đó hả?”
“Tôi không có khóc! Hức… tên ngốc nhà cậu!” Giọng cô ấy nhỏ dần hòa cùng với tiếng nấc nhẹ, cứ bảo không khóc trong khi nước mắt nước mũi sụt sùi nãy giờ.
Tôi nghĩ cứ đi thế này thì không ổn, bia vào làm thể lực tôi giảm đi rất nhiều, mới đi được một đoạn mà tôi mệt bở hơi tai. Cũng may gần đây có cái công viên, tuy hơi tối một chút nhưng ít ra cũng có chỗ nghỉ chân. Thế nên tôi cõng cô ấy đến một ghế đá nghỉ ngơi một chút. Cái lạnh buổi đêm cũng đủ khiến vài cơn gió nhẹ trở nên buốt da hơn. Bộ đồ công sở cơ bản không thể giữ ấm cho cơ thể, hơn nữa đêm khuya như thế này, sương xuống rất dễ cảm lạnh.
Cũng may tôi có mang theo một cái áo khoác. Vừa định ngả lưng để lấy lại sức thì Mai ngồi bên cạnh mắt nhắm mắt mở kiểu gì ngã vào tôi. Hơi thở cô ấy phả ra những làn hơi trắng vì lạnh, hai tay ôm lấy cơ thể đang run cầm cập. Trông Mai bây giờ không khác gì chú cún con đáng yêu, co ro lại cố tìm một nơi ấm áp để trú thân.
“Chán thật!” Đừng ra vẻ đáng thương như thế này chứ, ai không biết nhìn vào lại nghĩ tôi với cô ấy là một cặp thì chết dở. Tôi lấy áo phủ lên cả hai, tuy có hơi chật một chút nhưng ít ra cũng ấm áp phết.
“Um, cậu là đồ ghét… suốt hai năm qua… có biết tôi đã chờ đợi một lời giải thích từ cậu lâu đến thế nào không hả… hức?” Mai bắt đầu nói mớ trong khi gục đầu vào người tôi mà ngủ. “Cái đêm hôm đó… là lỗi của… tôi. Lúc đó tôi thức dậy… định đi vệ sinh… vô tình vấp phải chân của cậu mà ngã… Dù nó hơi khó tin nhưng sau khi ngã thì tôi nhìn thấy… cái ấy của cậu… Tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lúc đó lại muốn sờ vào nó như vậy, dần dần từ sờ thử… tôi đưa tay sóc nhẹ rồi đến khi không kìm được… tôi đã… mút nó… hức… mùi của nó… thật sự… hức… rất… thơm…”
“… Sao lúc đó cậu không nói!” Tôi cảm thấy oan ức cho thân phận hẩm hiu của mình.
“… Tại… tại… cậu là đàn ông mà… ít ra cũng nên thừa nhận một phần lỗi của mình đi chứ! Hức!”
“Nhưng…”
“Nhưng nhị gì chứ! Cũng tại cậu, ai bảo lúc đó ngủ say như chết… nếu cậu thức dậy ngăn tôi lại thì… tôi đâu có mất đi… hức… thứ quý giá nhất đời mình… cho một tên như cậu chứ… hức!” Giọng Mai nghẹn ngào, câu nói cũng đi kèm vài tiếng nấc nhẹ và đôi ba dòng lệ lăn dài, phản chiếu lấp lánh ánh đèn le lói trong công viên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mai như vậy, bình thường hiếm khi có người thấy cô ấy đỏ mặt chứ đừng nói là rơi lệ như lúc này. Đúng là khi say, con người ta mới có thể sống đúng với chính cảm xúc thật của bản thân, Mai bên ngoài mạnh mẽ, cá tính bao nhiêu, thì bên trong vẫn là tâm hồn của một cô gái mỏng manh và dễ bị tổn thương bấy nhiêu.
“Được rồi, đừng khóc nữa mà! Không phải là lỗi của cậu… là lỗi tôi… lỗi tôi…” Tôi hơi ngủi lòng, “Mắng tôi nãy giờ, cậu đã thấy thoải mái hơn chưa?”
“Hứ… cậu là đồ xấu xa… cậu là người… lấy đi lần đầu của tôi… mới mắng hai, ba câu mà đã tha thì lời cho cậu quá!”
“Này… cậu có say thật không thế!”
“Ưm… Hức… tôi nói tôi say rồi mà! Mà này, nợ của cậu vẫn chưa trả xong đâu đấy… hức…”
“Nợ?”
“Đúng vậy! Sau này cậu phải nghe lời tôi… hức… bất kể mọi lúc, mọi nơi… và mọi việc…”
“Say mà khôn như cậu quê tôi đầy!”
“Cậu nói gì cơ!” Mai bỗng ngồi bật dậy, dùng ánh mắt đờ đẫn pha chút dỗi hờn nhìn tôi.
Hơi men trong người đã lên cao khiến cả hai không còn giữ được lời nói và hành động của bản thân. Cái lạnh buổi đêm chẳng làm nguôi ngoai đi có ngọn lửa dục vọng đang rạo rực trong lòng. Hai anh mắt chạm, hơi thở cũng dần hòa làm một. Cả hai từ từ tiến sát lại cho đến khi cảm giác bờ môi đã cháy bỏng vì nụ hôn bất chợt. Mọi việc diễn ra êm đềm như một bản tình ca, cơn gió lạnh càng làm chúng tôi muốn tìm lấy hơi ấm của. Lưỡi tôi và Mai quấn lấy nhau một cách mãnh liệt, cảm giác muốn thưởng thức từng thớ thịt trên cơ thể đối phương. Từ chút từ chút một, Mai dần thả lỏng cơ thể, buông theo từng đợt lưỡi của tôi tấn công. Hơi thở cô ấy gấp gáp thật khiến tôi càng trở nên phấn khích. Lưỡi chúng tôi từ thăm dò chuyển sang quấn lấy nhau, hòa tan những dư vị ngọt ngào. Tay cô ấy nắm lấy tôi tôi để lên bộ ngực săn chắc, bóp lấy bóp để. Từng chiếc cúc áo được cởi ra để lộ đôi gò bông trắng hồng mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn điện. Chúng tôi cứ mân mê, chiếm đoạt cơ thể của nhau đến mức quên mất rằng mình đang ở ngoài trời. Con sói trong tôi bắt đầu trỗi dậy, mùi bia lúc nãy đã bị lấn át hoàn toàn bởi mùi hương đầy quyến rũ trên cơ thể của Mai. Tôi hôn dần xuống cổ, cố hít hà hương vị đê mê đó trong khi tay vẫn đang xoa bóp hai bầu ngực mềm mại.
Mai và tôi như đã ngã gục trước dục vọng, ôm hôn nhau càng lúc càng nhiệt. Hơn bao giờ hết, cơn say càng lúc càng khiến tôi mất đi phần tỉnh táo. Chúng tôi như hai con thú hoang lạc đường, vô tình tìm thấy nhau và trao cho đối phương thứ cảm xúc mãnh liệt nhất.
“Umm… uhmm… cậu làm tôi… nóng… quá!” Mai chịu không được, ôm lấy đầu tôi áp sát vào ngực cô ấy, rên khẽ.
Trong bóng tối, cái gì cũng thấy thấp thoáng, mờ mờ, thế nên chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để xác định từng bộ phận của cô ấy. Miệng tôi dần tiến xuống dưới, mút nhẹ vào một bên ngực căng mọng của Mai. Cảm giác khác xa so với ngực của mẹ, Mai có bầu vú khoảng cỡ B, khá nhỏ nhắn, nhưng cũng vì thế khi mút có phần dễ dàng hơn. Lưỡi tôi đảo quanh núm vú đã săn cứng của Mai, cảm giác sung sướng khiến tôi muốn cắn nhẹ một phát…
“Ah… ai cho cậu cắn hả…” Mai bất giác ưỡn người lên, giọng cô ấy rên ư ử càng làm tôi muốn chiếm lấy cơ thể ngọc ngà mà tận hưởng giây phút hoang lạc này.”Không… đừng… làm thế… bên dưới… có gì đó… tôi không giữ được mất… hahhh… hahhh!”
Cánh tay tôi dần trở nên tham lam, lần mò khắp người Mai, nước da mềm mại ấm áp sượt bên trong lòng bàn tay đem lại giác lân lân khó tả. Hai bên gò má của Mai đã đỏ ửng từ lúc nào, hơi thở cũng có phần nhanh hơn.
“… Um… bên dưới… của tôi… nó… cảm giác lạ quá!” Vừa nói Mai vừa cho tay xuống xoa nhẹ vào hạ bộ. Cảm giác giống như cô ấy đang tự thủ dâm vậy.
Mai bằng tuổi tôi nhưng xem ra cô ấy vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc làm tình, động tác vẫn còn hơi gượng gập. Dù ham muốn đã lên đến cao trào nhưng chúng tôi chỉ dừng lại với màn cháo lưỡi. Tôi dần mất kiên nhẫn cộng với hơi men trong người nên quyết định đánh liều. Buông môi cô ấy, kéo chiếc váy ngắn của Mai lên để lộ hoàn toàn phần thân dưới. Mai hơi giật mình vì hành động thô bạo của tôi, vô thức rén người, khép hai bắp đùi trắng hồng lại, ngăn không cho tôi nhìn thấy thánh đường bên trong.
Nhưng đã đến bước này, có muốn quay đầu cũng đã muộn rồi, tôi từ từ mở nhẹ hai đầu gối của Mai ra, rồi gục đầu vào liếm nhẹ, tìm đến hột le và chơi đùa với nó.
“Hahh… ahhh… tên chết tiệt… nhà cậu…” Mai bỗng giật nảy người lên, miệng thở gấp mà mắng. Cô ấy giờ đây trông cực kỳ tận hưởng những lần mơn trớn của tôi.
Lưỡi tôi điêu luyện chọc sâu vào bên trong lồn Mai, khuấy động mọi ngóc ngách khiến cô ấy chẳng biết làm gì chỉ có thể ưỡn người ra mà sung sướng, tận hưởng cơn khoái lạc. Dâm thuỷ chảy ra ngày càng nhiều, nó ươn ướt và có mùi hương đầy quyến rũ, có vẻ cô ấy chăm sóc chỗ này khá kỹ càng. Vì tối trời nên tôi không thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp đó, chỉ có thể nhờ vào vị giác và khứu giác làm thay, nhưng như thế là quá đủ để biết “cô bé” của Mai tuyệt hoả cỡ nào.
Tôi mút càng lúc càng nhanh hơn khiến Mai sung sướng không chịu được, cô ấy cố ghì đầu tôi sát vào.
“Ahhh… không… tôi… tôi tè mất… nó… ra… a… a…” Mai căng người, bắn ra một dòng nước xối xả. Không biết lúc đó tôi chỉ cảm thấy một chút phấn khích, phần còn lại thì nhận ra hình như mình vừa mới tỉnh ngủ.
Nhưng tôi thì không thể chờ thêm được nữa, nhanh chóng ngồi lại lên ghế, đặt Mai ngồi vào lòng. Lúc này, tôi và Mai mặt đối mặt. Cặp ngực săn chắc của cô ép sát vào tôi. Hai ánh mắt chạm nhau giờ cũng dịu dàng hơi chút, không còn đầy nhục dục, ham muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Chết thật! Cô ấy trông dễ thương quá! Hai bên gò má Mai đỏ ửng, cùng với ánh mắt ngượng ngùng, xấu hổ nhìn đi chỗ khác, khiến ngọn lửa dục vọng trong tôi từ từ hạ nhiệt.
Giờ đây, trong thâm tâm tôi bỗng muốn dừng lại, có thể vì Mai đã say, nên mới không thể khống chế hành động của bản thân, nhưng tôi vẫn còn chút tỉnh táo và biết rằng không nên để chuyện này đi quá xa.
“Um… Tớ xin lỗi… chúng ta nên… dừng lại ở đây thôi!” Tôi biết là mình nói ra câu này khác nào mỡ dâng đến miệng rồi còn chê. Thế nhưng tôi lại không muốn chuyện của hai năm nay trước lặp lại một lần nữa, giờ tâm trí cô ấy nửa vời, tôi còn không biết những gì lúc nãy mình nghe được có đúng là sự thật không. Thôi thì dù gì cũng đã gặp lại nhau, tương lai còn dài, đợi đến khi nào cô ấy tỉnh táo lại rồi hẳn hay.
Không hiểu sao mình lại nghĩ vậy nhỉ? Có lẽ… trong thâm tâm tôi muốn ở bên cô ấy bằng cảm giác tình yêu chân thật, chứ không phải thứ tình dục thoáng qua này!
Đúng là Mai đã rất xinh lúc bình thường, đến khi đã có hơi men trong người lại trông càng dễ thương hơn. Ánh mắt lờ đờ cố tỏ ra tỉnh táo, với bờ môi căng mọng thấp thoáng dưới ánh đèn mờ buổi đêm. Mai như một thiếu nữ trong tranh được họa nên từ một nghệ sĩ tài ba, trong trắng và đầy hấp dẫn.
Chúng tôi cứ thế, nhìn sâu vào mắt của nhau như có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì. Dục vọng trong cả hai dần được thay thế bằng một cảm giác khác dịu dàng hơn. Gió đêm vẫn thổi làm tôi và Mai bất giác rùng mình.
Cuối cùng tôi cũng kiềm chế được con quỷ tham lam bên trong. Còn về phần Mai, sau khi lên đỉnh xong thì gục vào người tôi thở gấp rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có vẻ cô ấy đã khá mệt.
Tính ra từ đầu, tôi muốn để cô ấy hít chút gió trời để tỉnh táo lại, nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, giờ thì có gọi cách nào cô ấy cũng không thể dậy được nữa.
Chết thật! Muộn quá rồi, mình mà không về thì không xong với mẹ, hồi chiều gọi báo đi chơi một chút, mà một chút đó lại thành nửa đêm thế này. Mà giờ cũng không biết nhà Mai ở đâu. Làm sao đây?