Phần 94
Lúc này trong phòng yên tĩnh cực kỳ, tuy rằng Đinh Trường Sinh rất cẩn thận mở ra cửa sổ nhà kho, nhưng mà vẫn có tiếng động rất nhỏ truyền ra ngoài, thời điểm này A Long đã đi xuống, nghe được tiếng vang về sau, ý bảo A Hổ đi qua gian phòng nhìn xem…
Ra khỏi biệt thự, Đinh Trường Sinh chật vật leo lên từ khe hở hốc tường, dần dần đến từ cuối hành lang lầu hai ngẩng đầu hướng trong hành lang nhìn lại, bên ngoài có ánh sáng, nhưng mà trong hành lang không ánh sáng, vì vậy chờ cho thích ứng mới trèo lên sân thượng.
Lúc này A Hổ đã lục soát xong ghế sô pha đằng sau, không có một bóng người, vì vậy hai người một trước một sau, đều nghiêng phương vị, tránh cái cửa phòng đối diện sợ bị người từ bên trong nổ súng bắn trúng…
Trong suy nghĩ của bọn chúng, nếu tình nhân của Tưởng Ngọc Điệp đến, rất có thể là đã phát hiện ra cái gì không đúng nên đã ẩn nấp đi, đương nhiên, cũng có thể là đạo tặc, nhưng mà loại khả năng này rất nhỏ, bởi vì nếu là đạo tặc mà nói, rất có thể đã sớm khắp nơi tìm kiếm tài sản rồi, nhưng người này rõ ràng lựa chọn cách giấu mình đi.
Bởi vì là mùa hè, vì vậy cửa sổ cuối hành lang cũng không có khóa kín, Đinh Trường Sinh liền nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn trong hành lang không ai, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng rơi vào bên trong hành lang, tuy rằng không biết là có phải hay không đó là Tưởng Mộng Điệp, cũng không biết Tưởng Mộng Điệp ở phòng nào trong, nhưng mà lầu hai không có mấy gian phòng, ngoại trừ gian phòng của Tưởng Ngọc Điệp, chỉ còn lại có ba gian phòng trống…
Đinh Trường Sinh đối với gian phòng Tưởng Ngọc Điệp thì quen thuộc nhất, vì vậy chậm rãi tiếp cận gian phòng Tưởng Ngọc Điệp, bởi vì không xác định A Sói có cùng tới hay không, vì vậy mặc dù là đã đến cửa ra vào, cũng không dám tùy tiện mở cửa, mà là lặng lẽ đem lỗ tai dán tại trên cửa, nghe xong một hồi, chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng người hồng hộc thở mạnh, những thứ khác ngược lại là không có nghe được cái gì.
Vì vậy hắn nhìn chung quanh, lúc này lại truyền đến cửa phòng dưới lầu có tiếng vang bị đá văng ra mãnh liệt, Đinh Trường Sinh ý thức được chuyện gì xảy ra, quyết định thật nhanh lập tức thò tay vặn mở cửa, đồng thời trong tay nắm chặt cay dao, tùy thời chuẩn bị phóng ra ngoài, nhưng mà đẩy cửa ra, chỉ thấy Tưởng Mộng Điệp một mình bị trói tại trên giường…
Bởi vì ánh mắt đã quen trong bóng tối thời gian lâu, Tưởng Mộng Điệp cũng nhận ra Đinh Trường Sinh, mừng đến phát khóc, nhưng lại nhịn được, Đinh Trường Sinh động tác lưu loát vung dao cắt đứt dây trói trên người nàng, lấy ra cái khăn nhét trong miệng nàng…
– Xuỵt, đừng lên tiếng, bọn chúng có mấy người?
Đinh Trường Sinh hỏi, hắn vẫn luôn đang lo lắng A Sói núp ở chỗ nào gần đây, nếu nói như vậy, tự mình một người căn bản không có khả năng ứng phó với ba người bọn chúng, nếu đơn đả độc đấu thì hắn không sợ, sợ đúng là ẩn nấp từ phía sau, công phu của ngươi cho dù tốt, ngươi có thể nhanh hơn viên đạn sao?
– Hai người, tổng cộng hai người.
Tưởng Mộng Điệp đã bị bị hù không thể động đậy rồi, thanh âm run rẩy đấy.
– Ừ, đi mau.
Đinh Trường Sinh muốn dìu lấy Tưởng Mộng Điệp đứng dậy, nhưng mà Tưởng Mộng Điệp bởi vì thời gian dài bị trói, đã không đứng lên nổi, Đinh Trường Sinh cũng biết cái chỗ này không thể ở lâu, vì vậy liền cúi người, đem Tưởng Mộng Điệp vác lên trên vai.
Tưởng Mộng Điệp lần đầu tiên bị một nam nhân đối đãi như thế, hơn nữa trên người nàng váy áo thì mỏng manh, bởi vì mùa hè trời nóng, vì vậy tại trong nhà ăn mặc vô cùng thoáng mát, lúc này eo hông của mình tại trên vai Đinh Trường Sinh, mà nửa người trên thì bị hắn gánh tại sau lưng, hắn chỉ là nắm lấy đôi chân của mình bước nhanh đi về phía trước.
Thời điểm đi ra cũng không cần để ý như vậy rồi, nhưng trên lầu động tĩnh cũng đã tạo ra rất lớn, hắn sải bước đi về phía trước, mà dưới lầu hai người kia đều là bộ đội đặc chủng xuất thân, liền nghe thanh âm trên lầu hai, bọn chúng liền biết rõ trên lầu đã xảy ra chuyện, vì vậy liền mấy bước dài liền chạy tới.
A Hổ tốc độ nếu so với A Long nhanh một chút, cũng không biết có phải hay không là A Long cố ý rớt lại phía sau nửa bước, lúc A Hổ thò đầu ra, thì Đinh Trường Sinh đã đứng ở trên ban công, trên vai vác Tưởng Mộng Điệp, cũng không thể trì trệ bước tiến của hắn, ngay tại trong nháy mắt lúc muốn nhảy xuống, trong tay cây dao liền hướng về phía hành lang phóng tới.
Bởi vì tối lửa tắt đèn đấy, A Hổ cũng không có luyện thành hỏa nhãn kim tinh, chỉ khi thấy thanh dao phóng tới phía trước người, lúc này bản năng mới kịp phản ứng, hướng phía dưới ngồi xổm xuống tránh qua, thế nhưng là mũi dao nhọn rắn chắc chắc đâm trúng vào trên mũi hắn, chỗ đó bộ phận thịt lại là mềm nhất, trong nháy mắt liền xâm nhập cả tấc, A Hổ kêu thảm một tiếng tiếp theo ngã trên mặt đất.
A Long không dám thò đầu ra, thẳng đến nghe được dưới lầu một tiếng trầm đục rơi xuống, lúc này mới duỗi đầu nhìn qua, chẳng quan tâm xem xét A Hổ thương thế, chạy thẳng đến cuối hành lang, nhưng cái gì cũng không thấy, chỉ có thấy được cách đó không xa từ nơi khóm cây xanh lung lay nhưng không thấy người.
A Long sau khi trở về, nhìn xem thương thế A Hổ, quyết đoán rút ra dao nhọn, sau đó dùng túi cấp cứu băng bó đơn giản cho hắn, lúc cầm túi cấp cứu thì phát hiện Tưởng Mộng Điệp không thấy, dây thừng cũng bị cắt từng đoạn, thủ pháp cũng tương đối chuyên nghiệp.
– Cô ở chỗ này chờ, tôi sẽ quay trở lại ngay.
Đinh Trường Sinh đem Tưởng Mộng Điệp đặt ở bên mảng cây xanh bồn hoa của cư xá…
– Anh đi đâu vậy, bọn chúng đều có súng, tôi… tôi sợ lắm.
Tưởng Mộng Điệp nghe xong Đinh Trường Sinh muốn đi, liền kéo hắn lại…
– Tôi đi lấy xe, nếu không thì chúng ta sẽ đi không được, tôi sẽ quay trở lại, chờ tôi một chút.
Đinh Trường Sinh nói xong tránh ra bàn tay Tưởng Mộng Điệp, nhanh chóng biến mất tại trong bóng tối.
Lúc này A Long đang băng bó cho A Hổ, Đinh Trường Sinh nhanh chóng khởi động xe chạy đến phía Tưởng Ngọc Điệp, khi bên trong biệt thự, nghe được tiếng ô tô phát động hắn chạy đến bên cửa sổ, A Long giơ súng lên muốn xạ kích, nhưng mà suy nghĩ, một khi nổ súng, việc này sẽ liền lớn hơn, ít nhất sẽ gây chú ý của cảnh sát, vì vậy nhịn xuống, mắt thấy ô tô biến mất tại trong đêm tối.
Đến nơi giấu Tưởng Mộng Điệp, đem nàng lên xe, Đinh Trường Sinh điều khiển ô tô với tốc độ nhanh nhất chạy đi, mà lúc này A Hổ vẫn đang không ngừng đổ máu.
Đinh Trường Sinh vừa lái xe, một bên lấy con dao còn lại đem ra, đưa cho Tưởng Mộng Điệp, nàng cầm lấy đao, bị dọa đến sững sờ đấy, không biết nên nói cái gì, nàng giờ mới biết chị gái của mình ở trong nước kinh doanh kiếm tiền, phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, mà bây giờ, những thứ nguy hiểm này cũng đã ập đến trước mặt mình rồi, nghĩ tới đây, nàng liền ô ô ô khóc lên.