Phần 87
– Chi cái rắm a, tiền này làm sao tới đây cũng không biết sao? Cái quảng trường này xây dựng cho dù là tốt nhưng có ích lợi gì, chúng ta đến làm công cho cái quảng trường này à a?
Đinh Trường Sinh nói.
Diêm Quang Hà sững sờ, không nghĩ tới khu trưởng còn có thể ở trước mặt người ngoài chửi thề, đàn ông như thế mới là lạ đấy, bởi vì thường thì lãnh đạo trước mặt người khác thường ra vẻ một người học thức, nói chuyện đều là hào hoa phong nhã đấy, nhưng mà sau khi tan việc, những sự tình kia cũng khó mà nói.
– Việc này ông không cần phải xen vào, một phân tiền cũng không thể xuất ra, nếu như Dương bí thư tìm ông, thì cứ nói cô ấy đến tìm tôi, cứ nói là tôi nói như vậy đấy, những số tiền này thì đã tính toán việc nào thì chi việc nấy rồi, không có tiền để xây dựng những cái công trình chỉ là làm hình tượng kia đâu…
Đinh Trường Sinh nói ra.
Nhưng mà khi nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, Diêm Quang Hà vẻ mặt đau, chuyện này là thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là tiểu quỷ phải đứng thành hàng, Đinh Trường Sinh chắc là sẽ không chủ động tìm Dương Trình Trình nói về tiền này không thể chi đấy, mình không phải là tự tìm việc sao đây?
Đinh Trường Sinh chờ Dương Trình Trình tìm đến hắn, chuyện cái quảng trường thì phải xử lý lập tức, bằng không mà nói, thời gian chậm trễ càng lâu, thì tiền lãng phí lại càng lớn…
Vì vậy, toàn bộ mau nghĩ biện pháp, đem chuyện này giải quyết cho thỏa đáng, nghĩ tới đây, hắn đứng dậy cùng Diêm Quang Hà cùng nhau rời khỏi văn phòng.
– Khu trưởng, không cần tiễn…
Đinh Trường Sinh vừa đi, một bên vỗ bả vai Diêm Quang Hà, Diêm Quang Hà còn tưởng rằng Đinh Trường Sinh đây là muốn tiễn đưa hắn đây, nhưng rồi Diêm Quang Hà biết mình hiểu sai, rất lúng túng, vì vậy im lặng đi theo sau lưng Đinh Trường Sinh ra khỏi cao ốc ủy ban khu.
– Ông tự mình lái xe tới hay sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy a, khu trưởng, cậu muốn đi ra ngoài?
– Đi, đi tới công trình nhìn một chút, tôi muốn nhìn xem cái công trình quảng trường này là cái dạng công trình gì, nạm vàng nạm bạc hay sao đây?
Đinh Trường Sinh châm biếm nói.
Quảng trường Hồ Châu là bí thư tiền nhiệm Lưu Thành An tự mình nhận hạng mục, công trình này xây dựng ở bên cạnh công viên khu Tân Hồ, tại chính giữa quảng trường còn có một mảnh điêu khắc lớn, Đinh Trường Sinh trên đường lớn có đi ngang qua mấy lần, nhưng mà hắn không có chú ý đến nơi đây đang làm cái gì đó.
Công viên khu Tân Hồ nơi này là nơi dân chúng thích nhất thường đến, không khí tốt, rộng thoáng, nghe nói bởi vì xây dựng thêm cái quảng trường này, xung quanh giá nhà đều tăng lên không ít.
– Ông Diêm, cái quảng trường này diện tích không nhỏ a.
Đinh Trường Sinh lần đầu tiên đến thị sát cái gọi là quảng trường này…
Con bà nó, theo bên cạnh công viên khu Tân Hồ, cái quảng trường này kéo dài từ đầu cuối mới là chấm dứt, hơn nữa còn có mở một con đường hướng phía dưới, thuận theo địa thế độ dốc chậm rãi đảo quanh công viên Tân Hồ, khoan hãy nói, đứng ở chỗ này xem, đích xác là có một chút khí thế, hơn nữa rất đồ sộ, thế nhưng là chỉ là đồ sộ thì cũng chỉ là cái rắm mà thôi, dùng làm thức ăn được sao? Lúc đói bụng đến nơi đây ngồi một hồi có thể no bụng à?
Đinh Trường Sinh nhận lấy cái khu Tân Hồ này là vào thời điểm thiếu tiền, vì vậy thậm chí còn nghĩ đến chuyện tìm đến nơi đâu để cạo mấy xâu tiền, chớ đừng nói là lấy tiền chi ra để làm mấy cái loại hình thức xây dựng vô ích này.
– Đúng vậy, nghe nói vài trăm mẫu đất đấy.
Diêm Quang Hà nói ra, thời điểm này từ xa xa chạy tới một người, mang theo nón bảo hộ, hình như là đốc công…
– Ai ui các vị lãnh đạo, tôi là quản lý thi công ở đây, lãnh đạo đây tới thị sát a, chào Diêm trưởng phòng, tiền của chúng tôi lúc nào đến vậy, lão bản của chúng tôi đã lấy tiền được chưa? Không có cùng đi với ông à?
Tên quản lý thi công vừa mới mở miệng, xem ra nhận thức Diêm Quang Hà, mà Đinh Trường Sinh thì còn quá trẻ, cho nên tên quản lý tự cho rằng là trợ lý đi theo Diêm Quang Hà.
– Cái quảng trường này diện tích bao nhiêu?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– A… diện tích không nhiều cũng không ít, là sáu trăm sáu mươi sáu mẫu, trước mắt là đã làm cơ bản xong, tiếp sau làm công việc tu bổ là được rồi, trồng thêm cây cỏ, hoa lá, liền xong việc.
Quản lý nhiệt tình nói.
– Còn lắp đặt các thiết bị? Vậy còn tốn thêm khoảng bao nhiêu tiền?
Đinh Trường Sinh nhịn không được hỏi.
Quản lý nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, không rõ Đinh Trường Sinh rút cuộc là ở đâu đến đấy, cho nên vẫn là nhìn xem Diêm Quang Hà nói chuyện, không muốn phản ứng đến Đinh Trường Sinh.
– Này… vị này chính là khu trưởng, đang hỏi anh đấy.
Diêm Quang Hà lúng túng khiển trách.
– Khu trưởng? Ai ui… tôi chưa từng thấy qua lãnh đạo lớn như vậy đến đây, xin lỗi… xin lỗi.
Quản lý sắc mặt lập tức liền thay đổi…
– Tôi đang hỏi, còn cần bao nhiêu tiền mới xong việc?
Đinh Trường Sinh Hà tiếp tục hỏi.
– Um… đoán chừng nếu tiết kiệm lắm thì cũng còn ít nhất là ba nghìn vạn nữa, còn làm tốt thì phải tầm năm nghìn vạn.
Quản lý sờ lên cằm rồi nói ra.
– Năm nghìn vạn?
Đinh Trường Sinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng, con bà nó…
– Đúng vậy a, lãnh đạo… hiện tại chẳng những là tiền nhân công tăng, vật tư cũng tăng, nhìn xem đá cẩm thạch này, đều là loại thượng đẳng, gạch men sứ cũng vậy, chúng ta chỉ là cu li làm công ăn lương đấy, tiền lời là của những người buôn bán kia, chúng tôi chỉ là dùng tay nghề kiếm tiền.
Quản lý lớn kể khổ, hoàn toàn không có chú ý tới Diêm Quang Hà đang nháy mắt, hắn cho là mình cùng khu trưởng trò chuyện nói một chút, thì tiền công có thể mau chóng bắt được đây.
– Vậy anh cùng ai ký hợp đồng?
Đinh Trường Sinh chậm rãi thở bình thường lại, vừa đi, vừa hỏi.
– Không biết, đều là do lão bản chịu trách nhiệm ký hợp đồng, sau đó đem chúng tôi đưa tới làm việc, chúng tôi cũng là được bán gói thầu qua tay đấy, chuyển đến tay chúng tôi thì đã là không biết đi qua bao nhiêu vòng người rồi, chúng tôi kiếm tiền vất vả, chỉ có những người khác cầm mới là nhiều tiền đây.