Phần 8
– Mẹ, đừng có trách con, bọn họ đều là đồng học trong thời gian con du học ở Nhật, với lại mẹ cũng muốn con cùng bọn họ kết giao bằng hữu mà…
Chu Khánh Huy kêu thảm nói.
– Mẹ bảo con kết giao bằng hữu, chứ không phải là cho con ỷ thế hiếp người, làm cái chuyện thương thiên hại lý, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, cút ngay quay về Nhật đi, chạy nhanh đi chứ không kịp đâu…
Chu Bội Quân giằng co một hồi, cuối cùng mệt mỏi, nàng nghĩ đến, chỉ cần con của mình không còn xuất hiện trong nước, như vậy thì rất nhiều sự tình không cách nào đối chứng đấy.
Thế nhưng nàng nghĩ đến rất đơn giản, bên này còn chưa có nói hết chuyện, thì điện thoại lại vang lên…
– Alo… chuyện gì?
Chu Bội Quân nghe điện thoại, hồi hộp hỏi, gọi điện thoại đến từ văn phòng ủy ban thành phố…
– Chu chủ tịch, tỉnh kỷ ủy gọi điện thoại tới, mời Chu chủ tịch đi lên tỉnh kỷ ủy một chuyến…
– Tôi đã biết…
Chu Bội Quân một hồi phẫn nộ, thời điểm này tỉnh kỷ ủy chọc vào làm gì?
Chu Bội Quân đem con trai đưa lên xe của mình, để cho hắn tranh thủ thời gian đi ra sân bay, sau đó mua vé bay thẳng ra quốc ngoại, vô luận là ở đâu, cứ đi ra nước ngoài trước rồi hãy nói, không thể ở lại trong nước với cái vòng xoáy này được, nhiều năm qua nàng vẫn luôn là mạnh như vậy, bằng không nàng cũng sẽ không từ một nữ nhân mà bò lên vị trí cao như vậy.
Lý Thiết Cương với tư cách bí thư tỉnh kỷ ủy, vốn việc này không muốn quản đến, không phải không có thể quản, mà là ông hiện tại không muốn lại cùng bí thư tỉnh ủy La Minh Giang phát sinh lần nữa xung đột, vì Chu Bội Quân là người của La Minh Giang…
Những thứ khác không nói, chuyện của Uông Minh Hạo bí thư kỷ ủy thành phố Hồ Châu sự tình đã rất rõ ràng rồi, ông cũng đã báo cáo cho La Minh Giang, nhưng mà La Minh Giang ý tứ muốn giữ lại Uông Minh Hạo, vì vậy không có phê chuẩn.
Làm cho Lý Thiết Cương càng thêm chuyện mất mặt là ông đã tự mình đến Hồ Châu khuyên giải Uông Minh Hạo từ chức, hơn nữa những sự tình này La Bàn Hạ cũng biết, bởi như vậy, mặt của mình coi như là tốn không, do bởi vì chuyện của Uông Minh Hạo, Lý Thiết Cương đã tức giận vỗ bàn cùng La Minh Giang, lần này lại dính vào chuyện của Chu Bội Quân…
Thế nhưng là dư luận từ từ tăng vọt, có một loại khống chế không nổi, chuyện này lại có quan hệ quốc tế, bất luận chuyện gì dính dáng đến nước Nhật đều phải thận trọng, nhưng mà con trai của Chu Bội Quân vào thời điểm này lại gây ra chuyện như vậy, cái này không phải hướng trên đầu mình ỉa vào là sao, quả thực chính là không biết sống chết…
Một ngày có mười mấy cuộc điện thoại gọi tới tỉnh kỷ ủy, Lý Thiết Cương sợ nếu mình không áp dụng biện pháp thì sẽ chọc giận nhân dân quần chúng, nói như vậy, rất có thể gặp tạo thành hậu quả lớn hơn, vì vậy lúc này mới định ngày hẹn Chu Bội Quân để nghe nàng giải thích.
Chu Bội Quân tiến vào cao ốc Tỉnh ủy, tại trước cái gương to dưới đại sảnh đứng nhìn vào một chút, nhìn bản thân mình ăn mặc trang điểm, nàng vẫn luôn là rất chú ý đến hình dáng của mình, tuy rằng đã gần năm mươi, thế nhưng nàng vẫn xinh đẹp chính là nhờ vào biện pháp bảo dưỡng, làm cho nàng thoạt nhìn qua còn rất trẻ tuổi, đây là tiền vốn của nàng, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn là như vậy đấy, vì vậy đối với lần ước hẹn cùng ban kỷ luật thanh tra mà nói, nàng cũng không có bao nhiêu áp lực tâm lý.
– Lý thư ký, ông muốn gặp tôi à?
Chu Bội Quân gõ cửa rồi bước vào.
– Chu chủ tịch, đến ngồi đi.
Lý Thiết Cương mặt không biểu tình, hơn nữa là ngồi nguyên cũng không có nhúc nhích, điều này làm cho Chu Bội Quân trong nội tâm không thoải mái.
Chu Bội Quân nhíu lông mày, theo lời ngồi đối diện với Lý Thiết Cương.
– Chu chủ tịch, hôm nay mời tới, không phải là ban kỷ luật thanh tra chính thức mời, mà chỉ trước tiên là với tư cách cá nhân cùng chủ tịch gặp mặt trao đổi, hỏi thăm một chút về tình huống, cũng không có ghi biên bản, nhưng mà tôi hy vọng nghe được lời nói thật, như vậy đối với mọi người đều mới có lợi, nói cách khác, bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, người nào đều không thể đoán trước được.
Lý Thiết Cương thanh âm trầm thấp, nghe qua cũng rất bình thường, nhưng mà Chu Bội Quân nghe tới, từng câu từng chữ đều tràn đầy uy hiếp.
– Tôi biết rõ, Lý bí thư… mời nói.
Chu Bội Quân để tay đặt ở trên đùi của mình, hai chân vắt chéo lại, nàng mặc chính là bộ váy hơn ngắn quá đùi, mặc dù có điểm chật vật, nhưng lại rất tốt cho thấy thân hình của nàng, thân hình của nàng tuyệt không có phát tướng, so với lúc nàng tuổi còn trẻ không có gì khác nhau bao nhiêu, cặp đùi trắng nõn tròn trịa, bên dưới cặp đùi cái quần lót rất mỏng và bé xíu không đủ để che đậy bên dưới giữa hai chân cái đào nguyên thánh địa mê người kia, nữa ảo nữa hiện bạo lộ tại trước mặt Lý Thiết Cương, cái âm hộ màu mỡ với một số đầu lông đen nhánh lú đầu qua khỏi đường viền cái quần lót nhỏ, cơ hồ cũng làm cho Lý Thiết Cương liếc nhìn qua một cái cũng không sót gì rồi.
Nhưng mà trong mắt Lý Thiết Cương, thì chẳng qua là hồng phấn khô lâu mà thôi.
– Chuyện con trai của Chu chủ tịch, lời đồn đại trên mạng thì chủ tịch cũng thấy đấy đi, nếu như chủ tịch không có lời giải thích, vấn đề này sợ là không tốt kết thúc.
Lý Thiết Cương sắc mặt âm u hỏi.
– Lý bí thư, đây là âm mưu để hãm hại tôi, con của tôi tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy, xin tin tưởng tôi.
Chu Bội Quân biết rõ, nếu như Lý Thiết Cương dám lấy tư cách cá nhân ước hẹn, thì sự tình cũng không đơn giản như vậy chấm dứt, rất có thể còn sẽ có những thứ khác chuẩn bị ở sau, vì vậy nàng liền không thừa nhận con mình đã làm chuyện như vậy, tuy nhiên lại không thể một mực phủ nhận việc này cùng con mình không có quan hệ.
Lý Thiết Cương phảng phất là biết rõ Chu Bội Quân sẽ nói như vậy.
– Lý bí thư, kỳ thật chuyện này rất đơn giản, tôi cảm thấy phải điều tra những kẻ bịa đặt tung tin đồn nhảm, phải thật nghiêm xử phạt, điều này rất trọng yếu, ban kỷ luật thanh tra cũng sẽ không bởi vì lời đồn không chứng cứ mà không tin cán bộ của mình, phải không?
Chu Bội Quân bình tĩnh nói.