Phần 64
– Ông cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì không?
Lâm Nhất Đạo hỏi.
– Bây giờ nói đến những thứ này đều là hơi sớm, tôi nghĩ nên đi đến Hồ Châu nhìn xem, chúng ta phải coi chừng, hiện tại rất kỳ quái, là ai tại chính giữa dắt mối cho Đinh Trường Sinh cùng Diêm Bồi Công đến gần với nhau.
Trần Bình Sơn nghi vấn nói.
– Ừ, chuyện này phải hảo hảo điều tra thêm, nói không chừng sẽ có thu hoạch, Kỳ Phượng Trúc lão già kia trong nội tâm rất rõ ràng, chỉ cần lão nói ra, thì cũng liền có nghĩa là lão không còn có giá trị, vì vậy, thà rằng vững chãi ngồi trong nhà giam, cũng không muốn cùng chúng ta hợp tác.
Lâm Nhất Đạo cau mày nói.
– Đối với một người không có tự do mà nói, nói chuyện hợp tác thì quá xa xỉ, lão cũng không phải là đồ ngốc, bất quá, ngục giam bên kia không thể buông lỏng, cứ phải sâm nghiêm trông giữ mới được.
Lâm Nhất Đạo dặn dò.
– Ừ, vậy tôi đi trước đến Hồ Châu, sau đó sẵn dịp ghé qua ngục giam nhìn xem, để xem Kỳ Phượng Trúc, lão gia hỏa này có nghĩ thông suốt gì không?
Trần Bình Sơn trước sau gì nói ra đều là một loại tâm tính bình thản, nhìn không ra là vui hay buồn…
– Nếu như Diêm Bồi Công đã đến tại Hồ Châu đầu tư, thì cứ cho hắn ở luôn tại chỗ đó thì tốt rồi, mãi mãi không cần quay về đây nữa.
Lâm Nhất Đạo sắc mặt âm trầm nói.
– Vậy ý của ông là làm cho hắn vĩnh viễn ở lại nơi đó?
Trần Bình Sơn nhíu mày hỏi, tuy rằng ông vẫn luôn biết rõ Lâm Nhất Đạo lòng dạ độc ác, thế nhưng nếu thủ tiêu Diêm Bồi Công thì cũng không có bao nhiêu ích lợi, ngược lại còn có khả năng gây ra phiền toái càng lớn hơn nữa, huống chi đó là đến Hồ Châu xử lý việc này, nếu không cẩn thận sẽ chọc vào lửa cháy trên thân.
– Sắp xếp làm cho sạch sẽ một tí, đừng lưu lại kẽ hở nào…
Lâm Nhất Đạo nói rất rõ ràng…
– Không được, tôi thấy việc này không thể làm như vậy, hiện tại đây là thời kỳ vô cùng nhạy cảm, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay thì sẽ làm cho ông miên man bất định, hơn nữa, trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, vạn nhất việc này rò rỉ ra ngoài, thì không dễ sắp xếp, tôi thấy còn có cách khác, có thể tìm lý do gọi hắn về thành phố Bắc Nguyên, như vậy kế tiếp chúng ta muốn bóp như thế nào thì bóp, không phải là dễ dàng hơn sao?
Trần Bình Sơn kịp thời khuyên can nói.
Lâm Nhất Đạo lòng dạ độc ác bất kể hậu quả, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, Trần Bình Sơn rất rõ ràng, bất quá với tư cách mưu sĩ, Trần Bình Sơn lại không thể không cân nhắc đến việc này, bởi vì hiện tại không đơn thuần là chính trị, mà còn có pháp luật…
Vì vậy, nếu muốn làm một chuyện gì, thì đầu tiên phải cam đoan cái mông của mình phải là sạch sẽ đấy.
– Được rồi, cứ làm theo như ông nói đi…
Lâm Nhất Đạo nếu có thể nghe lọt tai đề nghị chỉ ít người mà thôi, Trần Bình Sơn không thể nghi ngờ là một trong những người đó.
– Lão gia tử sức khỏe như thế nào rồi?
Trần Bình Sơn dời đi chủ đề, hỏi.
Nghe được Trần Bình Sơn hỏi đến cha mình, Lâm Nhất Đạo trên mặt một mảnh ảm đạm, cha của ông chính là cây cột chống trời, nhờ thế mà chính mình so với đồng lứa mới có thể vén lên con đường làm quan lớn đến như thế này, nhưng bây giờ xem ra, không có lão gia tử thì Lâm gia không còn xưng là Lâm gia nữa rồi.
– Sức khỏe không tốt lắm, vẫn nằm ở bệnh viện, đoạn thời gian trước tôi có quay về thăm, tình huống không thật tốt, rất khó giải quyết, vì đã lớn tuổi rồi.
Lâm Nhất Đạo buồn bực nói.
– Lão Lâm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi, trước mắt xem ra, tỉnh Trung Bắc trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không phát sinh thay đổi bố cục chính trị, lão bây giờ mặc dù là thường ủy, nhưng vẫn chỉ là phó chủ tịch tỉnh, nếu muốn tiến thêm một bước khó thì không khó, dễ cũng không phải là dễ, còn phải dựa vào lão gia tử, nhưng lời nói đại bất kính, nếu như lão gia tử ra đi trước khi đẩy lão Lâm lên mà nói, muốn tiến thêm một bước tất nhiên không thể dễ dàng.
Trần Bình Sơn nói lời này là phạm huý kiêng kị, nhưng có chút lời nên nói thì phải nói, nói cách khác, Lâm Nhất Đạo vẫn còn suy nghĩ tồn tại là lão gia tử khôi phục, mà điều này đó là một cái kỳ vọng không thực tế, như vậy tiếp theo sẽ làm sự tình chậm trễ, hơn nữa cái chậm trễ này là chuyện đại sự.
Lâm Nhất Đạo làm sao không biết, thế nhưng tình cảnh hiện của Lâm gia cũng là rất khó khăn, trong mấy năm này đi lên bao nhiêu thế lực mới, Lâm gia cũng là đang ở thế hạ phong rồi…
– Vậy ý của ông là thay đổi đến địa phương khác?
Lâm Nhất Đạo dò hỏi.
– Vậy lão cứ cảm thấy là phải chờ đợi sao? Nói không khách sáo, nếu đến lúc đó mục đích của chúng ta tại tỉnh Trung Bắc không có đạt tới, tuy rằng lão cũng có thể tiến lên, thế nhưng còn phải tiếp qua vài năm thì mới có thể phát lực, thế nhưng đến lúc đó chúng ta đợi không được rồi.
Trần Bình Sơn tiếp tục đề nghị.
Lâm Nhất Đạo minh bạch Trần Bình Sơn câu nói chúng ta đợi không được rồi là có ý gì, không phải là bọn họ không đợi được, mà chính là lão gia tử đợi không được đấy, vạn nhất lão gia tử chân đạp một cái, cưỡi hạc qua tây thiên rồi, như vậy Lâm gia nếu còn muốn ngẩng đầu, có thể đành phải xem đến vận khí rồi.
Đối với Trần Bình Sơn đề nghị, Lâm Nhất Đạo gật đầu, nhưng I không có lập tức đáp ứng ông, không phải là Lâm Nhất Đạo không muốn ly khai khỏi tỉnh Trung Bắc, mà là nếu đi nơi khác, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, chính mình thời gian bảy tám năm qua tại tỉnh Trung Bắc kinh doanh phải triệt để buông tay…
Thế nhưng Lâm Nhất Đạo lại không phải không thừa nhận một sự thật, đó chính là vô luận cái chức vụ bí thư, hay là chủ tịch tỉnh, đều là không thể với đến, mấy năm gần đây khả năng hoạt động quan hệ của Lâm Nhất Đạo đích xác là không lớn, như vậy nếu không hoạt động, thì cơ bản chính hắn một phó chủ tịch tỉnh thường vụ sẽ không có cơ hội, huống chi lại còn có một phó bí thư tỉnh ủy, đây là đối thủ cạnh tranh của mình, nếu muốn tiến thêm một bước, mặc dù là bản thân có hậu trường, cũng không phải là một câu nói là xong…
– Ừ, để tôi cân nhắc, sắp tới tôi sẽ quay về kinh thành một chuyến, để thăm lão gia tử, sẵn thương lượng một chút về việc này.
Lâm Nhất Đạo cho Trần Bình Sơn một cái đáp án mơ hồ.