Phần 50
– A, tại sao vậy? Thím cứ trong nhà chờ, cháu sẽ chạy qua.
Đinh Trường Sinh nghe Khấu Oánh Oánh mất tích, tối hôm qua hoàn hảo tốt rồi, làm sao lại đột nhiên không bỏ nhà đi đây?
Đinh Trường Sinh quay vào trong văn phòng Dương Trình Trình, nói ra:
– Dương bí thư, trong nhà của tôi bất ngờ có chút việc gấp, chuyện tôi vừa mới vừa nói chị cứ suy nghĩ thật kỹ đi, tôi lập tức sẽ quay trở lại, trước mắt ngoại trừ thế chấp thì không có biện pháp nào khác rồi, thời gian không đợi, làm thế chấp cho vay cũng vẫn phải cần có thời gian, vì vậy tôi đề nghị mau chóng tiến hành, miễn làm chậm trễ thời gian.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Được rồi… vậy cậu mau đi lo công việc của mình đi, chuyện thế chấp lúc quay trở về rồi hãy nói, à… có cần giúp đỡ gì không?
Dương Trình Trình thấy Đinh Trường Sinh đang lo lắng hình như thật sự có việc gấp, nên quan tâm hỏi.
– Không cần, tôi đi một hồi sẽ trở lại, hẹn gặp lại.
Đinh Trường Sinh nói xong liền rời khỏi phòng làm việc của Dương Trình Trình, vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Khấu Oánh Oánh, tuy rằng điện thoại không thông, nhưng lại có tiếng chuông reo, Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, đành phát cho nàng tin nhắn…
Thế nhưng là mãi cho đến Đinh Trường Sinh về đến nhà, nàng cũng không có trả lời tin nhắn, điều này làm cho Đinh Trường Sinh tâm cũng treo lên, nói thật, Đinh Trường Sinh trên đường cứ suy nghĩ, bây giờ nói đến chuyện gì đã xảy ra cũng đã là vô dụng, mấu chốt là cô gái này đến cùng đi đến chỗ nào đây?
Đinh Trường Sinh vừa gõ cửa, Triệu Hinh Nhã lập tức liền mở cửa ra, thoáng cái đem Đinh Trường Sinh kéo vào trong nhà.
– Cháu nói, nó có thể đi chỗ nào đây? Từ nhỏ cho tới bây giờ nó đều không có một mình đi ra khỏi nhà, nếu có chuyện gì xảy ra, thì thím làm sao bây giờ đây?
Triệu Hinh Nhã khóc nức nở nói ra, hơn nữa còn đang không ngừng tự trách mình.
– Thím trước cứ bình tĩnh một chút, chúng ta phân tích nàng sẽ đi nơi nào, có khi nào nào đi đến Hải Dương để tìm chú Khấu không?
Đinh Trường Sinh suy đoán nói.
– Thím vừa rồi có gọi điện thoại cho Khấu Đại Bằng rồi, ông ấy nói không có gặp nó…
Triệu Hinh Nhã hiện tại đã là hoang mang lo sợ rồi.
– Thím trước không nên gấp gáp, chúng ta đi đến trước tiểu khu nhìn xem camera giám sát, nhìn xem nàng lúc nào ly khai khỏi tiểu khu, sau đó lại đến bến xe, nhà ga các loại để dò tra, được rồi… thím đi với cháu hay là ở nhà chờ tin tức?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đi đi, thím cùng đi với cháu…
Triệu Hinh Nhã vội vàng cùng theo Đinh Trường Sinh ra cửa.
Lúc Đinh Trường Sinh vội vàng gấp gáp chạy đi, Dương Trình Trình đứng ở phía trước cửa sổ nhìn theo xe Đinh Trường Sinh biến mất tại cổng lớn, nhớ tới vừa rồi đề nghị của Đinh Trường Sinh, nàng thoáng cái liền cự tuyệt, thế nhưng là cẩn thận suy nghĩ lại, nếu cứ cho là theo hợp tác xã tín dụng nông thôn vay được năm nghìn vạn, đối với vấn đề phát tiền lương mà nói đều là như muối bỏ biển, cũng không có tiền lương phát cho nhân viên công vụ, như thế chấp khu cao ốc ủy ban thì việc này quá lớn.
Nghĩ tới đây, nàng quay trở lại ngồi trở lại chỗ của mình, bấm điện thoại cho chồng mình, chồng nàng làm phó chủ nhiệm trên tỉnh ủy, vẫn luôn là theo sát lấy bí thư tỉnh ủy La Minh Giang đấy, thế nhưng hiện tại La Minh Giang tại tỉnh Trung Nam lực ảnh hưởng dần dần mất đi, chồng nàng Diêu Thiên Hách cũng đang tìm kiếm đường lui, chồng nàng vẫn còn có thể tiếp tục phấn đấu thêm vài chục năm, thế nhưng cái loại nửa đường bị ném ra là rất khó tìm kiếm chỗ dựa mới, đây cũng là vấn đề cho tới nay chồng nàng cảm thấy sầu khổ…
Tỉnh ủy làm phó chủ nhiệm, chức quan này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ chính là như vậy, vị trí này nằm lỡ cỡ, La Minh Giang nếu là muốn lui, đều rất khó có khả năng an bài cho Diêu Thiên Hách đấy…
– Này, chuyện gì?
Dương Trình Trình không nghĩ tới Diêu Thiên Hách rất nhanh tiếp thông điện thoại.
– Có chuyện em muốn cùng anh trao đổi một chút, tài chính tại khu Tân Hồ xảy ra vấn đề, liên quan tới khu trưởng Đinh Trường Sinh mới nhậm chức.
Dương Trình Trình đem tình huống nói với chồng mình, nàng muốn từ Diêu Thiên Hách để nghe chủ ý.
– Thằng này cái gì cũng dám làm, bất quá không có gia hỏa này thì không ai dám làm, La Đông Thu vẫn luôn nghĩ đến cách làm sao tiêu trừ gia hỏa này, thế nhưng là gia hỏa này bờ mông tựa hồ kẹp vô cùng chặt, vẫn tìm không thấy điểm nào để đột phá, anh cảm thấy được chuyện này em có thể cứ bằng lòng đi, nói không chừng đó là một cơ hội đây.
Diêu Thiên Hách tại trong điện thoại nói.
– Thế chấp cho vay việc này không phải là chuyện nhỏ, vạn nhất tiền này sau này thật sự trả nợ không được, ngân hàng nhất định là sẽ báo cáo qua tòa án…
Dương Trình Trình mặc dù biết đây là cách giải quyết trước mắt khốn cảnh duy nhất, thế nhưng nàng sợ nhận gánh lấy trách nhiệm, vạn nhất đến lúc trở thành bị cáo trên toà án, không nói trước có thể hay không thật sự chấp hành phán quyết, chỉ cần mất mặt cũng đã là gánh không nổi a.
– Em ngốc, không nghĩ đến biện pháp tránh trách nhiệm, đưa mình ra làm gì?
Diêu Thiên Hách ở đằng kia gấp muốn chết, mặc dù vợ của mình có đôi khi phản ứng chậm, thế nhưng vận làm quan của nàng lại rất tốt, tựa như lần này, không có bất kỳ người nào dựa lưng, vậy mà rõ ràng vẫn có thể chèo chống đi tới, vì vậy vận khí của Diêu Thiên Hách so với Dương Trình Trình tựa hồ kém hơn rất nhiều.
– Anh cứ nói thẳng ra đi, đến cùng nên làm cách nào?
Dương Trình Trình không kiên nhẫn hỏi.
– Biện pháp tập thể quyết định khẳng định chính là tập thể chịu trách nhiệm, nhưng mà khi truy cứu trách nhiệm tập thể còn không phải là đem cán bộ lãnh đạo chủ yếu lấy ra gánh tội thay, vì vậy, em phải nghĩ đến biện pháp, để cho Đinh Trường Sinh có gì thì một người gánh chịu cái trách nhiệm này.
– Điều này có thể sao? Hắn đầu có ngu như vậy?
Dương Trình Trình không tin nói.
– Tuy rằng anh cùng Đinh Trường Sinh không có tiếp xúc qua, nhưng nghe từ La Đông Thu nói không ít về chuyện của hắn, thằng này đầu óc đủ dùng, nhưng lại vô cùng tự mãn, hơn nữa gan lớn không thể tưởng tượng nổi, đối với ai cũng đều có thể liều mạng, vì vậy người như vậy tốt nhất là em có thể… lợi dụng hắn, nhất định phải lợi dụng cho thật tốt.
Diêu Thiên Hách tại trong điện thoại dặn dò nói.
– Vâng… em đã biết.
Dương Trình Trình gật đầu đáp.
– Tốt rồi, anh còn có việc, trước cúp điện thoại đây, em cần thận một chút, với rút thời gian quay trở về một chuyến đi, con nó rất nhớ em đấy…
Diêu Thiên Hách tại trong điện thoại nói ra.
– Rồi… nói sau, bên này thời gian gần đây bụi túi bụi, em đâu có thời gian a…
Dương Trình Trình nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Trình Trình bên này điện thoại vừa mới buông ra, thì ngoài cửa có người gõ cửa, vừa mới lên tiếng thì cửa liền mở ra, ngoài cửa nhú vào một cái đầu, rõ ràng là em họ Tạ Phương Quỳnh của nàng đã đến.
– Phương Quỳnh, sao em lại tới đây?
Dương Trình Trình cao hứng đứng lên, vượt qua bàn công tác chạy tới, sau đó mở ra hai tay cùng Tạ Phương Quỳnh ôm nhau.
– Em không thể tới đây sao? Nhớ chị thì tới được không?
Tạ Phương Quỳnh nói ra.
Dương Trình Trình ngoại trừ có chồng làm phó chủ nhiệm trên tỉnh ủy, còn là cháu ngoại của bên Tạ Thị Thiết Cương, lão bản Tạ Cửu Lĩnh là anh ruột của mẹ Dương Trình Trình, vì vậy, Tạ Phương Quỳnh cùng Dương Trình Trình có quan hệ là chị em họ.