Phần 228
– Cứ tự nhiên, mời…
Hạ Phi quay người lại, trêu tức nhìn Đinh Trường Sinh, nói.
Đinh Trường Sinh không đợi Lưu thư ký báo cáo Hạ Minh Tuyên, hắn đã không còn có nhẫn nại nữa, Lưu thư ký định ngăn cản, thì bị Hạ Phi kéo lại, đợi cho Đinh Trường Sinh vào cửa, Hạ Phi nhỏ giọng nói:
– Điều tra tên gia hỏa kia rốt cuộc tới đây làm gì? Rồi báo liền cho tôi biết, tôi ở dưới trong xe chờ…
– Vâng… Hạ tổng, anh chờ, để em thám thính tình huống.
Lưu thư ký hiển nhiên biết mình phải làm gì, đáp ứng, sau đó từ bên ngoài cầm một cái ly giấy, tại máy nước uống nóng lạnh lấy nước, liền bưng đi vào trong.
Nhưng một màn trước mắt làm tên thư ký thiếu chút nữa làm rơi cái ly xuống đất, hắn nhìn thấy Hạ Minh Tuyên đứng dậy vòng qua cái bàn lão bản, cùng Đinh Trường Sinh nắm tay thật chặt…
– Hạ chủ nhiệm, mấy năm qua nhìn chủ nhiệm vẫn không thay đổi gì…
– Ai, già đi chứ, nếu không có thay đổi gì thì tốt rồi, Trường Sinh, ngồi xuống rồi nói.
Hạ Minh Tuyên kéo lấy Đinh Trường Sinh đến khu sofa ngồi xuống.
Đinh Trường Sinh nghĩ đến tình huống mình gặp lại Hạ Minh Tuyên, thì ông ta sẽ đối với mình như thế nào về chuyện cũ? Nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ mình là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi sao? Dù sao mặc kệ nói như thế nào, Hạ Minh Tuyên đối với mình cũng không tệ lắm.
– Trường Sinh, nói thật… tôi thật không nghĩ tới cậu sẽ quay về Bạch Sơn công tác, Bạch Sơn là quê quán của cậu, ở lại quê hương làm việc cũng không tốt làm, người quen nhiều cùng với họ hàng thân thích, rất nhiều việc đều có khả năng gây nên phiền toái.
– Chủ nhiệm yên tâm, tôi sẽ tự nghiêm khắc với chính mình, làm công việc tốt, không để cho đường ngang ngõ tắt xen vào đâu.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– À… lời này không đúng, nếu như tôi nhớ không lầm, cậu là từ huyện Hải Dương đi ra, Hải Dương trước kia nghèo rớt dái, nhưng nhưng bây giờ cũng đã gột nên hồ rồi, năm trước tính thu nhập bình quân đầu người cũng gần ngang với khu Bạch Sơn, đây là thật thành tựu, tôi nghe Đường bí thư nói, ông ta hiện tại đang lo lắng buổi tối ngủ không yên a, cậu cũng biết, khu Bạch Sơn do Tôn Truyền Hà nhậm chức mấy năm qua không tiến, ngược lại còn thụt lùi, rất khó để làm đấy, cậu còn trẻ, hãy biết tính toán còn phải làm nhiều việc, đây cũng là lời khuyên của tôi a.
Hạ Minh Tuyên một chút cũng không do dự, đem vấn đề liền nói ra.
– Chủ nhiệm, tôi sẽ hết sức.
– Hết sức không thể được, nhất định phải làm được, có như vậy thì Đường bí thư mới có thể yên tâm, tôi còn nhớ rõ, lúc ấy tôi đi xuống trấn Hoàng Thủy điều tra nghiên cứu, chỗ đó dân chúng rất tin cậu, hiện tại cũng có thôn đã trở thành thôn làm giàu điển hình rồi, trong đó không thiếu phần công sức của cậu a, chúng ta cũng hy vọng cậu có thể ở khu Bạch Sơn vẫn còn cái loại sức mạnh này thì tốt.
Hạ Minh Tuyên ăn ngay nói thật, không hề cố kỵ, điều này làm cho Đinh Trường Sinh vốn là cảnh giác, trong tâm dần buông lỏng xuống.
Đinh Trường Sinh chỉ có thể là gật đầu, không thể nói gì khác.
– Như vậy đi, lúc cậu nhậm chức, tôi tự mình đưa ngươi đi, cậu tuy là người Bạch Sơn, nhưng là lâu không ở Bạch Sơn rồi, tôi lo lắng bọn họ ma cũ bắt nạt ma mới.
Hạ Minh Tuyên không biết là vô tình hay có ý nói.
Đinh Trường Sinh làm như không hiểu, trong mắt Hạ Minh Tuyên thì hắn đối với tình huống Bạch Sơn một điểm cũng không biết, sự thật thì đúng là vậy, Hạ Minh Tuyên là chủ nhiệm tổ chức cán bộ, chắc chắn là rõ ràng hơn hắn nhiều a.
– Khu trưởng Bạch Sơn là Trần Kính Sơn, từ lúc Tôn Truyền Hà ngã ngựa, thì Trần Kính Sơn chủ trì công tác, hơn nữa theo lời đồn thì Đường bí thư cũng hy vọng Trần Kính Sơn được chống đi tới, nhưng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra cậu làm Trình Giảo Kim, cho nên tôi lo lắng các người phối hợp không tốt.
Hạ Minh Tuyên lo lắng nói.
– Vâng… cảm ơn Hạ chủ nhiệm nhắc nhở, tôi sẽ mau chóng thích ứng với tổ chức.
Đinh Trường Sinh cũng chỉ có thể biểu hiện thái độ như vậy, như vậy nhìn đến, mình là kẻ chiếm vị trí người khác, mà người này còn sắp cùng mình hợp tác, đây không phải là tìm việc phiền toái sao?
– Ừ… công tác phải chú ý tới phương pháp, nhất là Trần Kính Sơn là một lão đồng chí, lớn tuổi hơn cậu, nhưng phải dưới quyền của cậu, có khả năng cảm xúc nhất thời khó mà có thể tiếp nhận, chuyện này phải dựa vào cậu phát huy phong cách của mình, đúng rồi, mà việc muốn Trần Kính Sơn lên thay thế Tôn Truyền Hà là do Đường bí thư đề nghị, cho nên, cậu có hiểu ý của tôi không?
Hạ Minh Tuyên không biết là vô tình hay là có tâm, điểm ra một câu cuối cùng như vậy, làm Đinh Trường Sinh phải cân nhắc.
Có thể là bất kể là có tâm hay là vô tình, cũng làm cho Đinh Trường Sinh biết thêm một tin tức, Trần Kính Sơn chính là người của Đường Bỉnh Khôn, hoặc là cùng Đường Bỉnh Khôn có mối quan hệ không bình thường, bằng không thì Hạ Minh Tuyên sẽ không nói như vậy.
Chỉ là một cái đề tài như vậy, làm một chủ nhiệm tổ chức cán bộ lại nói ra lời nói như vậy sao? Nói cách khác, Hạ Minh Tuyên vì sao nói cho chính mình biết những vấn đề này? Đây cũng là điều làm chính mình phải cân nhắc.
– Tôi minh bạch, cảm ơn Hạ chủ nhiệm…
– Cảm ơn cái gì, chúng ta đều là vì tổ chức mà làm việc, như vậy đi, cậu tính toán khi nào thì nhậm chức, dù sao tôi cảm thấy Đường bí thư cũng muốn cậu mau chóng nhậm chức đấy.
– Đúng vậy a, tôi cũng mới vừa từ chỗ Đường bí thư đến đây đấy.
– Vậy thì buổi sáng ngày mai tôi vừa vặn có thời gian, buổi sáng chúng ta cùng đi đến khu Bạch Sơn, có vấn đề gì không?
Hạ Minh Tuyên hỏi.
Đinh Trường Sinh thầm nghĩ, ngươi nói đến đây đã là quá rõ ràng rồi, ta còn có thể nói cái gì nữa?
– Vậy thì cứ như thế đi, không thành vấn đề.
Đinh Trường Sinh kiên trì nói, vốn là hắn là nghĩ nhân cơ hội này chạy đến huyện Hải Dương một chuyến, cũng không biết trong nhà lão đầu và Liễu Sinh Sinh đã phát triển đến mức nào rồi, nhớ tới việc này hắn lại đau đầu, từ khi Liễu Sinh Sinh cùng Vương Gia Sơn quan hệ tốt lên về sau, mình cũng không dám đi gặp Ngô Minh An.
– Vậy được, ngày mai chúng ta gặp.
Hạ Minh Tuyên đứng lên, xem như hạ trục khách làm.
Tiễn bước Đinh Trường Sinh, Hạ Minh Tuyên sắc mặt âm trầm trở lạ, ngồi vào ghế làm việc, nhắm mắt lại, thật sâu phun ra một ngụm trọc khí, thật là không có nghĩ đến, gia hỏa Đinh Trường Sinh kia bỗng nhiên lại trở về, chuyện mình và Đinh Trường Sinh ở giữa giống như đoạn phim chiếu chậm bày ra.
Lưu thư ký nhìn thấy Đinh Trường Sinh vừa đi ra, lập tức cầm lấy điện thoại bấm gọi cho Hạ Phi.
– Tình huống sao rồi?
– Hạ tổng, gia hỏa kia lai lịch bất phàm, lần này đến Bạch Sơn, giống như là nhậm chức bí thư khu Bạch Sơn, tôi chỉ biết đến như vậy.
– Cái gì? Bí thư khu Bạch Sơn, chỉ bằng hắn, dựa vào cái gì?
Hạ Phi tức giận cơ hồ muốn nổ, Đinh Trường Sinh lại nhậm chức bí thư khu Bạch Sơn, mới qua vài năm công phu, còn mình bây giờ thành cái gì? Đinh Trường Sinh lại thành cái dạng gì?
Tức giận còn không có phát tiết xong, liền nhìn thấy Đinh Trường Sinh thản nhiên đi ra khỏi đại lâu thành ủy hướng bãi đỗ xe đi đến.