Phần 226
Hắn đêm nay tại trên người Phó Phẩm Thiên bắt đầu đại lượng tinh dịch dự trữ tựa như vỡ đê hồng thủy phun ra, đem toàn bộ tinh dịch đều đè ép đi ra, mỗi một lần đè ép quy đầu, mỗi một lần ma sát làm cho Phó Phẩm Thiên phát ra một tiếng rên rỉ, toàn thân nàng nương theo lấy một từng hồi run rẩy, thẳng đến Phó Phẩm Thiên một tiếng cao vút kêu to mới thôi, đợi cho thân thể nàng rung động hoàn toàn dừng lại, thì toàn bộ động tác của hắn mới hơi ngừng, Đinh Trường Sinh bờ mông lui ra, đem dương vật rời khỏi lỗ miệng âm đạo của nàng, cùng Phó Phẩm Thiên song song nằm tại một chỗ, hai người không ngừng thở hổn hển.
– Em lần này trở về, sẽ không đi nữa rồi, về sau cuộc sống của chúng ta còn rất nhiều lần chung giường, hiểu chưa… còn nhiều rất nhiều.
Đinh Trường Sinh cười xấu xa đem Phó Phẩm Thiên ôm vào bên trong ngực, nói.
– Cái gì, có ý tứ gì? Em bị khai trừ rồi hả?
Phó Phẩm Thiên giật mình kinh ngạc, hỏi.
– Không có, em được điều đến Bạch Sơn công tác, về sau chúng ta có thể gặp nhau sớm tối… À… quên mất… Miêu Miêu đâu rồi em không thấy?
– Nó hiện đang ở ký túc xá trong trường rồi, cũng không muốn quay trở về nhà ở, cũng tốt, ký túc xá trường học quản lý rất chặt chẽ, so với trong nhà còn tốt hơn.
Phó Phẩm Thiên nói làm Đinh Trường Sinh yên tâm, chính mình có thể tại nơi này nghỉ ngơi mấy ngày rồi, thật tốt phải hưởng thụ một chút, khó mà có được thời khắc rảnh rỗi như thế này, mấy năm này bận rộn thời gian nghỉ ngơi không có, quần quật chẳng khác nào trâu bò…
Vốn là Đinh Trường Sinh nghĩ là trước khi nhậm chức thì mình nghỉ ngơi thật tốt một chút, nhưng không biết Đường Bỉnh Khôn theo từ bên trong thế nào mà lại có được số điện thoại của Đinh Trường Sinh, ngay trong sáng ngày hôm sau, Đinh Trường Sinh, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Đường Bỉnh Khôn.
Trong điện thoại cũng không nói gì, chỉ nói là nếu như Đinh Trường Sinh hiện tại thuận tiện, ông muốn gặp mặt hắn, còn hỏi Đinh Trường Sinh đang ở tại nơi nào? Đinh Trường Sinh đương nhiên không thể lừa gạt Đường Bỉnh Khôn rồi, vạn nhất sau này lãnh đạo tương lai biết được chính mình lúc đó đang ở tại Bạch Sơn, sẽ làm cho trong ấn tượng Đường Bỉnh Khôn mình quá kém.
Cho nên đành phải nói cho Đường Bỉnh Khôn biết mình đã đến Bạch Sơn rồi, nào ngờ Đường Bỉnh Khôn vừa nghe Đinh Trường Sinh đã đến Bạch Sơn, cao hứng, lập tức yêu cầu Đinh Trường Sinh đến văn phòng thành ủy gặp ông, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là bất đắc dĩ.
Vỗ vỗ thân thể bên người Phó Phẩm Thiên, ý bảo nàng ngồi dậy, nhưng Phó Phẩm Thiên tựa như là một thứ phi đã từ lâu chưa được sủng hạnh, ôm lấy Đinh Trường Sinh không muốn rời, tối hôm qua giao hoan điên cuồng rõ mồn một trước mắt, làm Phó Phẩm Thiên suýt chút nữa chống đỡ không được…
Thấy vậy Đinh Trường Sinh trong lúc này vừa cùng lãnh đạo nói chuyện điện thoại, một bên duỗi tay tại trên khe thịt âm hộ Phó Phẩm Thiên gãi gãi nơi viên trân châu nhỏ bé của nàng, Phó Phẩm Thiên cảm thấy ngứa nhột, suýt chút nữa kêu ra thành tiếng, nhưng nàng biết Đinh Trường Sinh có chính sự, nên nhanh chóng đứng lên nấu cơm cho hắn…
Một tiếng sau, Đinh Trường Sinh lúc này mới phấn chấn xuất hiện ở đại viện thành ủy, có lẽ thư ký của Đường Bỉnh Khôn đã nhận được chỉ thị, cho nên Đinh Trường Sinh vừa đến, liền mời hắn vào phòng làm việc Đường Bỉnh Khôn, trong khi bên ngoài cửa có vài người đang chờ đợi được gặp Đường Bỉnh Khôn rất bất mãn, nhưng không dám nói gì, lãnh đạo muốn gặp ai, tiên kiến ai, đây đều do ý muốn của lãnh đạo…
– Đinh Trường Sinh, ha ha… mau đến ngồi, tôi thật không nghĩ tới cậu sẽ tới Bạch Sơn, lần trước cậu đến Bạch Sơn, vô thanh vô tức đem bí thư khu ủy của tôi lôi xuống đài rồi, làm tốt lắm, bây giờ trả nợ đi a, nếu cậu không làm tốt tại khu Bạch Sơn, tôi sẽ không tha cho cậu đâu…
Đường Bỉnh Khôn cười lớn nói.
– Đường bí thư, thật là ngại, sự tình khu Bạch Sơn, tôi cũng đang chấp hành nhiệm vụ, không thể không làm, chẳng qua là lúc đó không có báo trước cho bí thư biết, thật sự là xin lỗi…
Đinh Trường Sinh ngượng ngùng nói.
– Tốt lắm, sao lại nói như vậy, chức trách của các cậu thì tôi minh bạch, huống hồ nếu không phải nhờ cậu là đào ra Tôn Truyền Hà, thì tai họa không biết còn kéo dài tới khi nào, tôi còn muốn cảm tạ bên kỷ ủy đây này…
Đường Bỉnh Khôn khoát tay nói.
Kỳ thật đối với Tôn Truyền Hà, Đinh Trường Sinh rất rõ ràng, Tôn Truyền Hà là người của Thành Thiên Hạc, chứ không phải là ngươi của Đường Bỉnh Khôn, Tôn Truyền Hà vừa chết, chẳng những là Đường Bỉnh Khôn không có bất kỳ cái gì tổn thất, nếu như không phải là do mình được trên tỉnh cắm vào nơi đây, nói không chừng cái chức bí thư khu ủy Bạch Sơn chính là bị Trần Kính Sơn chống tới rồi.
– Thôi… không nói chuyện này nữa, lúc tôi đến tỉnh, Ấn chủ nhiệm có nói chuyện cậu với tôi, khi đó tôi liền nghĩ, tỉnh lần này rốt cục đã phái cho tôi một thành viên hổ tướng rồi a, cậu tại Hồ Châu công tác thành quả như thế nào thì bí thư La Bàn Hạ cũng đã từng nói với tôi, cho nên, nếu cậu đến Bạch Sơn, tôi hai tay tán thành, không nói gì khác, việc huyện Hải Dương có con đường quốc lộ số 1 kia, không phải là do cậu nghĩ ra sao… cho nên, tôi nói cho cậu biết, khu Bạch Sơn cậu phải làm tốt cho tôi, mấy năm qua khu phát triển Bạch Sơn tiến triển chậm chạp, ưu thế đã bị huyện Hải Dương lấy đi, khu Bạch Sơn cũng chính là mặt mũi ưu thế của thành phố Bạch Sơn, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, bước tiếp theo nên làm như thế nào để phát triển, không thể cứ làm không đầu không đuôi, nếu làm thì phải làm cho tốt, cậu thấy thế nào?
Đường Bỉnh Khôn hiển nhiên là đối với Đinh Trường Sinh ký thác kỳ vọng, điều này làm cho Đinh Trường Sinh liền cảm thấy áp lực.
– Đường bí thư, tôi mặc dù là người Bạch Sơn, nhưng ngày trước luôn luôn ở tại nông thôn, thành phố Bạch Sơn chỉ đến đây mới có vài lần, chứ đừng nói chi là hiểu rõ tình hình của khu Bạch Sơn, cho nên nếu tôi nhậm chức, trước tiên phải chạy đến khu Bạch Sơn một chuyến, tìm hiểu một chút tình huống căn bản, như vậy thì cháu mới có thể dám nói chính mình nhìn thấy gì, nên làm cái gì bây giờ?
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… lời nói này tốt, cậu rất vững chắc đấy, lãnh đạo cũ của cậu nói đúng đấy, trước khi cậu tới, tôi đã cùng Trọng Hải nói chuyện qua điện thoại, cậu có biết lãnh đạo cũ nào đánh giá cậu như thế nào không?
Đường Bỉnh Khôn quả nhiên là đã trao đổi với Trọng Hải rồi, chính mình trước khi tới đây, lại không đến Hồ Châu để báo cáo cho Trọng Hải, thứ nhất chủ yếu là bởi vì khu Tân Hồ các giáo sư đang ầm ĩ đòi tiền lương, nếu mình đến thì không phải là chui đầu vô lưới ư, Lưu Chấn Đông nói có một vài người nói muốn tìm gặp chính mình để đối chất kìa.
Thứ hai chính mình bây giờ cùng Trọng Hải ở giữa có chút ngăn cách, hắn có cảm giác Trọng gia làm việc quá bất cận nhân tình, chỉ cần là đối với chuyện bản thân tốt, cái gì cũng dám làm, chính là bởi vì lúc ấy, vì để cho Trọng Hải lên làm phó bí thư thành ủy, Trọng Phong Dương đã để cho Ấn Thiên Hoa ngầm cho phép Thạch Ái Quốc rơi xuống đài, điều này vẫn luôn làm Đinh Trường Sinh canh cánh trong lòng.
Chính trị là tàn khốc, Đinh Trường Sinh đã ở trong cái vòng tròn thời gian càng lâu lại càng minh bạch, nhưng khi nhìn thấy sự tình tàn khốc như vậy quả thật rơi xuống chính mình hoặc là người thân quen của mình, Đinh Trường Sinh vẫn là không tiếp thụ được.
Đinh Trường Sinh lắc lắc đầu, mỉm cười không nói gì…
– Hắn nói rất xem trọng cậu, cậu là người làm việc tài giỏi, nhưng cũng có thể là kẻ gây chuyện, ha ha ha… Trường Sinh, đối với lãnh đạo cũ đánh giá như vậy, cậu có cho rằng đúng trọng tâm không?
Đường Bỉnh Khôn cười hỏi.
Trong phòng trao đổi là khí thế ngất trời, tuy rằng văn phòng có cách âm, nhưng tiếng cười to của Đường Bỉnh Khôn vẫn là xuyên qua cửa phòng làm việc, truyền đến sát vách văn phòng thư ký, tại văn phòng thư ký, những người đang chờ đợi nhìn nhau, người vừa đi vào này rốt cuộc là ai? Chính mình đến báo cái công tác, khuôn mặt lãnh đạo lúc nào cũng đăm đăm khó chịu kéo muốn tới bàn chân, người này làm sao lại có thể khiến cho lãnh đạo cười to như vậy chứ?
– Dương thư ký, này… người đi vào là ai vậy? Ở ban ngành nào?
Người bên ngoài rốt cục không nhịn được, hỏi thư ký Dương Nguyên Lương của Đường Bỉnh Khôn.
– Tôi cũng không biết, lãnh đạo chỉ nói, có người tên là Đinh Trường Sinh đến, thì lập tức cho vào gặp ông ta, chuyện khác thì tôi không biết.
Dương Nguyên Lương ăn ngay nói thật nói.
– Dương thư ký, người này tên là cái gì, Đinh Trường Sinh?
Một người truy vấn nói.
– Thì sao, người này ông nhận thức?
Một người khác hỏi.
– Không biết, nhưng đoạn trước thời gian vụ án Tôn Truyền Hà kia mấy ông còn nhớ không? Chính là có một người tên là Đinh Trường Sinh dẫn đội kỷ ủy bắt lại, việc này tại Bạch Sơn truyền ra rất lợi hại, nghe nói Đinh Trường Sinh cũng là người Bạch Sơn chúng ta, lần này lại đến không biết là ai gặp phải xui xẻo đây?
Người này giữ kín như bưng, nhỏ giọng nói.
– Tỉnh kỷ ủy?
Vài người khác cũng nhỏ giọng nói.