Phần 216
Đối với cái tin đồn này, Đinh Trường Sinh hoàn toàn không biết, chuyện ở giữa các đại lãnh đạo không phải là loại tiểu nhân vật như hắn có thể nắm rõ được ẩn giấu đến tột cùng bên trong, chủ tịch Giang Đô tức là chủ tịch tỉnh, việc này không phải là tỉnh định đoạt được, Ấn Thiên Hoa tìm Thạch Ái Quốc trợ giúp, chẳng phải là không phải là trèo cây tìm cá sao?
– Chuyện kế tiếp cháu định làm gì bây giờ? Vẫn muốn ở tại kỷ ủy làm tiếp?
Thạch Ái Quốc cắt đứt ý nghĩ Đinh Trường Sinh, hỏi.
– Cháu? Cháu còn có cách nào khác nữa chứ? Hiện tại cháu đi nơi nào cũng không thích hợp, à… đúng rồi, bí thư, La Minh Giang nếu thật ngã ngựa, như vậy vị trí sắp tới thay thế là ai vậy? Là Lương Văn Tường hay là từ bên ngoài nhảy dù xuống?
Nơi này không có ngoại nhân, Thạch Ái Quốc cùng Đinh Trường Sinh đều là người tín nhiệm lẫn nhau, cho nên nói tới cũng là tùy ý.
– Như thế nào? Cháu muốn thay thế sao?
Thạch Ái Quốc nhìn bộ dạng Đinh Trường Sinh tò mò, liền nói đùa.
– Ha ha, cháu nếu có bản lĩnh kia thì tốt rồi, chỉ mới một cái khu khai phát thì cháu đã làm gà bay chó nhảy, một cái khu Tân Hồ làm có vài ngày liền xuất hiện ra một cái sọt lớn, à… sự tình tiền lương giáo sư lại đến kỳ hẹn rồi, mấy ngày nay bọn họ đang tại Hồ Châu đang bãi khóa đòi tiền lương, khi cháu trên đường tới đây thì La bí thư còn gọi điện thoại cho cháu, nói muốn gặp cháu, cháu nói cháu đã đến tỉnh thành, cho nên mới yên được thân, lúc trước cháu đem giấy tờ đất đai của khu hành chính thế chấp ngân hàng mượn tiền rồi, mà mượn có tiền thì vốn phải dung tiết kiệm để phát trả ra cho bọn họ phần nào, như vậy mới có thể hóa giải một chút cục diện khẩn trương, nào ngờ Dương Trình Trình đem số tiền này đều đưa cho Hán Đường Trí Nghiệp, cho nên khu Tân Hồ xem như bây giờ sơn cùng thủy tận rồi.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói nói.
– Việc này cùng cháu không có quan hệ, sự tình Hán Đường Trí Nghiệp đã có người chú ý đến rồi, chú cũng chỉ là nghe nói… Ai… đám vương bát đản này, kiếm tiền bao nhiêu cũng không đủ cho dù mất mạng, chờ xem… không biết sắp tới sẽ rơi xuống phía trên đầu của ai…
Thạch Ái Quốc nghe Đinh Trường Sinh nhắc đến sự tình Hán Đường Trí Nghiệp, nhíu mày nói.
– Vâng… lãnh đạo bảo cháu đến đây, là về việc của cháu sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ừ… chỗ kỷ ủy tỉnh đó không nên làm nữa, mặt đất quá chật, hãy đi xuống dưới địa phương, làm công tác thực tế, có chiến tích mới dễ nói chuyện, chú làm thêm cũng chẳng được mấy năm nữa đâu, tuổi bây giờ đã là không còn cứng rắn, không thể cứ bám vào mãi được, vị trí quá ít, mà lại có quá nhiều người, cho nên đến giờ mà vẫn chưa rời khỏi cương vị là đã có người thấy phiền rồi, chú muốn trước khi rời khỏi chính đàn, thì cháu phải làm ra chút thành tích, như vậy chú cũng dễ nói chuyện, điều chú làm là chỉ có thể là nâng cháu lên ngựa, về phần có thể đi hết đoạn đường hay không, đó là phải nhìn chính vào bản thân của cháu.
Thạch Ái Quốc trầm ngâm nói.
Đinh Trường Sinh nghe Thạch Ái Quốc nói như vậy, thì biết Thạch Ái Quốc đã vì mình mà mưu tính toàn bộ, cho nên không nói gì, chỉ là yên lặng lắng nghe.
– Kỷ ủy tỉnh quyền lực nhìn qua thì rất lớn, nhưng đều là làm chuyện đắc tội với người sống, bản thân điều tra người khác, nhưng nào biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt cũng đang nhìn chằm chằm vào cháu thì sao? Cho nên đứng chân ở kỷ ủy tỉnh không phải là mưu kế lâu dài, cháu nhớ kỹ, quyền lực thì có hạn, bất kỳ quyền lực gì cũng đều là con dao hai lưỡi, trêu đùa sử dụng không tốt, thì sẽ làm tổn thương tới chính mình.
– Vâng bí thư, cháu nhớ kỹ rồi…
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, đối với Thạch Ái Quốc khổ tâm đương nhiên là cảm kích, từ khi theo chân Thạch Ái Quốc, Thạch Ái Quốc chưa từng làm qua đào hố với mình, ngược lại chính mình cũng cõng lấy ông ta làm rất nhiều việc, tuy rằng giữa mình và Tiêu Hồng cho đến bây giờ vẫn không có gì, nhưng chính hắn cũng đã làm ít chuyện mập mờ với Tiêu Hồng, làm cho cảm thấy trong tâm bất an.
– Hồ Châu hiện tại tuy rằng có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, nhưng từ khi chú đi rồi, tình thế La Bàn Hạ cũng không thể nắm giữ toàn cục, trước mắt là thấy Trọng Hải cùng Để Khôn Thành tự cùng nhau tính toán, do đó nếu cháu quay về Hồ Châu, sẽ bị kẹp tại chính giữa bọn họ, khó tránh khỏi khó làm, kỳ thật nói cho cùng thì vẫn là vấn đề đứng vào thành hàng của ai đó, trong cái vòng tròn, chúng ta khó tránh khỏi sẽ có khi phải lâm vào tình huống đứng thành hàng, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì không cần đứng vào thành hàng, chỉ cần cháu có bản lĩnh, có năng lực, không đứng thành hàng cũng sẽ không có người dám động tới cháu, tương phản, còn có khả năng tìm mượn sức ngươi, nhưng một khi nếu đứng vào thành hàng, khi gánh vác sẽ cực đại phong hiểm, đây là kinh nghiệm của chú, cũng là giáo huấn đấy.
Thạch Ái Quốc uống ngụm trà, nói liên miên về việc này.
Thạch Ái Quốc cứ như vậy thẳng thắn nói cho Đinh Trường Sinh, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là cảm động.
Chỉ là khi nghe ý tứ Thạch Ái Quốc, không muốn hắn quay về kỷ ủy tỉnh, cũng không có khả năng quay về Hồ Châu, như vậy mình sẽ đi đâu? Điều này làm hắn mê hoặc, mình rốt cuộc sẽ đi nơi nào?
– Cổ nhân có nói, giàu mà không về quê, chắng khác nào mặc áo gấm đi đêm, cháu trước kia vốn là tại Hải Dương đã làm tốt, nếu không phải xảy ra vấn đề, thì cũng không có khả năng đến bên cạnh với chú, hiện tại nơi của chú, thì cháu không có gì để cho cháu thi triển được, không bằng quay về Bạch Sơn đi a.
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh, nói…
– Quay về Bạch Sơn?
Đinh Trường Sinh kinh ngạc, đối với chuyện sắp xếp này của Thạch Ái Quốc, hắn thật đúng là không nghĩ tới, thành phố Bạch Sơn, huyện Hải Dương đó là quê hương của mình, nhưng nếu quay trở về với chức vụ, chính mình thật đúng là không có nghĩ qua, trước giờ cứ nghĩ đến chuyện rời khỏi huyện Hải Dương thì cả đời này không có cơ hội quay trở về rồi, không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội như vậy bày ra ở trước mặt mình, nhưng hắn vẫn chưa nắm rõ ý tứ Thạch Ái Quốc, cho nên nhất thời không biết nên nói như thế nào.
– Đúng, trở về Bạch Sơn, đây cũng là chuyện chú cùng Ấn chủ nhiệm trao đổi qua, ông ta đã đáp ứng về chuyện này, chắc không có cái gì chướng ngại.
Thạch Ái Quốc cười cười nói.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, trầm mặc.
– Cháu không hỏi xem, để cho cháu đến thành phố Bạch Sơn làm cái gì sao?
– Cháu làm cái gì cũng đều có thể, nói thật, khi rời khỏi Bạch Sơn thì cháu thật đúng là không nghĩ tới chuyện trở về, thành phố Bạch Sơn có không ít người ra bên ngoài tham gia chính đàn, nhưng chân chính quay trở về lại công tác thì không nhiều lắm.
– Cho nên chú để cho cháu quay về Bạch Sơn, bất luận sắp tới bí thư tỉnh ủy là ai, hạng mục Px mắc cạn lâu như vậy, lần này nhất định là sẽ khởi động, những thứ này đều là sự tình của các đại nhân vật, cháu đừng có tham dự vào, nói cho cùng, cháu không phải là có đẳng cấp cùng với người dính đến cái hạng mục này.
Thạch Ái Quốc thở dài nói.
– Vâng… cháu nghe lãnh đạo.
Đinh Trường Sinh gật đầu nói.
– Ừ, vậy là tốt rồi, sự tình của bí thư khu ủy Bạch Sơn – Tôn Truyền Hà, cũng là người mà cháu rõ ràng nhất, cái vị trí bí thư khu ủy Bạch Sơn lâu nay vẫn chưa có quyết định, khu ủy Bạch Sơn so khu Tân Hồ tốt hơn nhiều, cháu phải xuất ra bản lĩnh thật sự của chính mình, đem khu ủy Bạch Sơn làm cho tốt, thì chú mới dễ nói chuyện, còn các việc khác thì cháu ít quản đến, sự tình của Hồ Châu càng không nên nhúng tay vào, lần này theo bên trong đi ra ngoài, cháu và Hồ Châu cùng tỉnh kỷ ủy đều không còn quan hệ nữa, chỗ của Lý Thiết Cương để chú đi gặp ông ta nói giùm cho, không cần làm cháu khó xử.
Thạch Ái Quốc nói, ông cái gì cũng đều nghĩ đến, cái gì cũng thay Đinh Trường Sinh tính mưu đến, làm Đinh Trường Sinh cảm động nói không ra lời.
– Đến thành phố Bạch Sơn làm bí thư khu ủy Bạch Sơn?
Đinh Trường Sinh mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng vẫn là vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới chính mình đem Tôn Truyền Hà xóa sạch, để rồi bây giờ chính mình đi thay thế vị trí bí thư của Tôn Truyền Hà, thật đúng là thế sự làm người, đây là một cách không bao giờ hắn ngờ tới.