Phần 190
– Ồ, sao lại là em chứ?
Sau khi tan việc, Đinh Trường Sinh dựa theo ý của La Bàn Hạ bảo đến nhà, đây cũng là một thái độ, lẽ ra nếu như đơn thuần nói về công tác, thì trong phòng làm việc là thích hợp nhất, nhưng mà một khi đã đến nhà, đương nhiên không chỉ là đơn giản chỉ nói việc công, thường thường còn có tình cảm riêng tư, bởi vì bầu không khí trong nhà không giống như là tại nơi công sở, rất dễ dàng hóa giải sự đông cứng trở nên rất nhu hòa…
– Sao không thể là em chứ, như thế nào, không hoan nghênh phải không? Này trong tay của em cầm đồ đã mỏi rồi, chị tiếp nhận giùm một chút đi a.
Đinh Trường Sinh giả bộ mỏi tay nói.
– Còn có phải là nam nhân hay không, có ít đồ như vậy mà làm em mệt mỏi thành như vậy, có bản lĩnh thì tự cầm đi…
Nhưng trong lúc nói chuyện thì hắn thấy được, cái váy mặc trong nhà cổ thấp mở rộng, khe ngực tuyết trắng của La Gia Nghi thật sâu lại rõ ràng mê người, đôi bầu vú no đủ chiến chiến nguy nguy, cao ngất động lòng người, màu hồng cái váy được ánh đèn trong nhà hắt ra chiếu sáng, đem đường cong thân thể hoàn mỹ hiện ra, La Gia Nghi tại trước cửa cười mị mị xinh đẹp, thưởng thức trước ngực nàng cặp vú cao ngất ngạo nhân, trước ngực nàng hai đầu núm vú tựa như châu tròn ngọc sáng…
La Gia Nghi rõ ràng quay người lại không có tiếp nhận đồ vật trong tay hắn.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể là tự mình xách đồ tiến vào, cái mông nở nang hạ lộ ra cặp bắp đùi tuyết trắng thon dài gần ngay trước mắt, da thịt tế bạch không tỳ vết chút nào…
Vào thời điểm này La Bàn Hạ mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, như thế làm cho Đinh Trường Sinh cảm thấy ngoài ý muốn, đây là chuyện bất ngờ không dám nghĩ tới, mình trọng yếu như vậy sao, đến mức bí thư thành ủy tự mình xuống bếp làm thức ăn.
– Trường Sinh ngồi đi, chú lấy cá trong nồi ra thì xong rồi.
La Gia Nghi nhanh đến trước mặt cha mình, trước đó không biết là Đinh Trường Sinh tới, chỉ thấy cha mình bận trước bận sau, bây giờ nhìn qua thì chính là vì thằng gia hỏa này, trong nội tâm thoáng cái liền thấy không công bằng với mình rồi.
Tuy rằng Đinh Trường Sinh rất có năng lực, hơn nữa còn đã cứu mình đến hai lần, nhưng mà Đinh Trường Sinh đối với cha mình và mình vẫn luôn là cương quyết bướng bỉnh, vốn là lúc ở tại Bạch Sơn, tuy rằng việc này là do Lâm Xuân Hiểu khiêu khích tạo ra đến, nhưng mà cha mình đã nỗ lực đền bù cho hắn, thế nhưng thằng gia hỏa này, lại là không thèm chịu nể mặt mũi, gần đây chuyện phát sinh cũng không cần nói, làm cho La Gia Nghi đối với Đinh Trường Sinh vừa yêu vừa hận.
La Bàn Hạ thuận thế đem cái tạp dề cởi ra đưa cho nàng, tại trên bàn trà cầm một trang giấy khăn lau tay, chỉ vào cái ghế sô pha, cùng Đinh Trường Sinh một trước một sau ngồi xuống, trà là đã sớm pha sẵn, Đinh Trường Sinh liền rót cho La Bàn Hạ một chén.
– Cháu lần này tới, định làm cái gì đây?
La Bàn Hạ hỏi trước.
– Bí thư muốn hỏi về phương diện nào?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.
La Bàn Hạ thầm nghĩ, thằng gia hỏa này, thật đúng là đã sắp tu luyện thành tiểu hồ ly rồi…
– Chuyện cục công an, chỗ đó tình huống thế nào rồi?
La Bàn Hạ rút cuộc nói rõ rồi…
– Không có lạc quan, không phải cháu nói ngoa, lúc cháu còn công tác tại cục công an thành phố, đoạn thời gian đó vốn liếng tích lũy, tất cả bây giờ đã đều bị mất sạch rồi, chắc La bí thư không thường xuyên kiểm tra bên ngoài, nên không biết dân chúng mắng cảnh sát đến mức như thế nào, hiện tại tình hình trị an thì không tốt, lại bắt đầu ngẩng đầu, buồn cười là vị Cảnh cục trưởng vội vàng lấy tiền làm cái gì hành động xây dựng các hạng mục ổn định trị an thành phố Hồ Châu, làm tốt thì thì không nói gì, nhưng lại làm cho các xí nghiệp tiếng oán than dậy trời đất, bất quá sau cùng làm cho người khả nghi chính là, các lãnh đạo khác trong cục công an thì rõ ràng không biết cái hành động này đến cùng là mục đích làm cái gì? Đây không phải thật kỳ quái sao? Bí thư thành kỷ ủy chẳng lẽ không có chú ý tới điểm này?
Đinh Trường Sinh khẩu vị rất lớn, lần này không đơn thuần là vấn đề của cục công an thành phố, liền thành kỷ ủy cũng bị đập vào trong giỏ xách.
– Có chuyện Quan Nhất Sơn lại bị giam giữ?
La Bàn Hạ nhíu mày hỏi.
– Đúng có chuyện này, cháu vừa đến Hồ Châu, liền đã nghe được tin tức này, nên tự mình đi đến viện kiểm sát, nhắc tới Trần Đông kia lá gan thật đúng là không nhỏ, bản án Quan Nhất Sơn ảnh hưởng hư hỏng đến như vậy, hắn rõ ràng liền dám đem người đem thả rồi, vô luận là lý do gì, đều rất khó thuyết phục được với dân chúng, cũng may chuyện này dân chúng không biết, nếu như biết, hậu quả sẽ như thế nào ai có thể dự liệu được, kinh tế kiến thiết Hồ Châu vừa mới đi về hướng quỹ đạo, La bí thư, không thể bởi vì mấy con chuột này mà làm chó cục diện bị bại phôi đi.
Đinh Trường Sinh tuy rằng lời nói rất tàn nhẫn, nhưng mà ngữ khí cũng không có kịch liệt, bởi vì mặc dù là La Bàn Hạ nếu có ngăn cản hắn điều tra Cảnh Trường Văn, quyền quyết định cũng không có ở chỗ La Bàn Hạ, mà là do Lý Thiết Cương quyết…
– Đấu tranh từ trước đến nay đều là tàn khốc, trong chính trị đấu tranh thì càng thêm tàn khốc, vì vậy phàm là còn có một chút hy vọng, bọn họ đều ngoan cố đến cùng, đây là kinh nghiệm trong nhiều năm chú làm bì thư ban kỷ luật thanh tra, Quan Nhất Sơn sau lưng là Uông Minh Hạo, đây là sự thật, Trường Sinh… vụ án này vẫn kéo dài chưa kết thúc, bao gồm ngay cả Uông Minh Hạo cũng là bình yên vượt qua kiểm tra, tất cả đều là có nguyên nhân đấy, điểm này chắc cháu không có nghỉ tới, Uông gia tại Hồ Châu cũng là đại tộc trăm năm rồi, không thể so với chú và cháu là người từ bên ngoài đến đây, vì vậy về cái phương diện này có quan hệ rất phức tạp.
La Bàn Hạ rút cuộc nói thật, đó là ông không phải là không muốn làm, mà là có lòng nhưng không đủ lực.
– La bí thư, vụ án này lực cản không đến từ phía dưới, mà là đến từ phía trên, hành vi của Quan Nhất Sơn vô cùng bẩn thỉu, gây nên ảnh hưởng rất xấu, vậy chú nói xem, dân chúng phải tin ai đây nếu một khi lại xuất hiện vấn đề, chính quyền càng bác bỏ tin đồn, quần chúng lại càng cho rằng bên trong có vấn đề, nếu tiếp tục như vậy, xã hội này nên làm cái gì bây giờ?