Phần 16
Nhưng khi người nào đó tham vọng một khi bị kích phát, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là thành công, còn tỷ lệ thất bại sẽ bị tự động loại bỏ mất, mặc dù cũng có người lo thất bại trước, thắng sau, nhưng trong sinh hoạt lượng người như vậy là số ít.
Rất rõ ràng, theo sắc mặt Trần Đông biến hóa, hắn cũng là tục nhân, nghĩ đến chuyện thắng trước, lo thất bại sau, cái này là nhân tính.
– Vậy thì theo ý của cậu thì tôi phải nắm bắt cái cơ hội lần này?
Trần Đông nhìn xem Đinh Trường Sinh cẩn thận nói.
– Trần kiểm, La bí thư từ khi tiền nhiệm đến nay, đều là đang nghĩ đến biện pháp cố hết sức để ổn định thế cục Hồ Châu, hiện tại xem ra, đang dần tiến nhập vào quỹ đạo, có thể nói, thế cục đã tạm ổn định lại rồi, như vậy thì phía dưới nên làm gì, cũng có thể nghĩ ra được mà…
Đinh Trường Sinh gật đầu nói.
Trần Đông cũng gật đầu, trong lòng của hắn thật ra đã quyết định rồi, chẳng qua là cẩn thận làm như là mình rụt rè một chút mà thôi, miễn đừng để cho Đinh Trường Sinh nhìn ra là mình vừa quyết định, nhưng mà Đinh Trường Sinh thì không biết, còn tưởng rằng Trần Đông đang do dự, vì vậy lại bỏ thêm một mồi lửa, thật tình là Đinh Trường Sinh không biết, cái mồi lửa này, thoáng cái đem Trần Đông càng lập tức cũng cố cái quyết định của mình.
– Trần kiểm, Uông Minh Hạo tuy rằng tạm thời vẫn chưa đi, thế nhưng chuyện rời khỏi Hồ Châu thì không xa, tỉnh kỷ ủy bí thư Lý Thiết Cương lặng lẽ đã tới Hồ Châu, ý tứ rất rõ ràng, bảo Uông Minh Hạo tạm rời cương vị công tác, nhưng lão gia hỏa này cứ chiếm cứ cái vị trí thường ủy thành ủy không muốn rời đi, anh suy nghĩ một chút, bí thư tỉnh kỷ ủy nói mà lão không nghe, đây chính là chống đối trên trực tiếp thượng cấp, ai cũng biết, Uông Minh Hạo đã không chỉ một lần đi lên Bắc Kinh ghé nhà con gái của mình, cho nên muốn nói lão không biết Quan Nhất Sơn tiền có bao nhiêu, từ chỗ nào mà có, anh tin sao?
Đinh Trường Sinh đổ thêm dầu vào lửa nói.
Trần Đông lần nữa gật đầu, lúc này đây, thần sắc của hắn bắt đầu trịnh trọng, Đinh Trường Sinh lưu ý đến, ngón tay tên gia hỏa này có chút run run rất nhỏ, điều này nói rõ, Trần Đông thời điểm này không phải quá sợ hãi, mà chính là quá quá mức hưng phấn…
Nói được phân thượng xong, Đinh Trường Sinh liền ra vẻ mình còn bận việc, vì vậy đứng dậy cáo từ rời đi.
– Trần kiểm, tôi còn có chút việc, sẽ không chậm trễ chuyện anh và chị dâu…
Mặc dù mọi người đều biết Trần Đông cùng Giang Thiên Hà có mối quan hệ ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng mà nói trắng ra như vậy, cũng làm cho Giang Thiên Hà có chút ngượng ngùng.
Vì vậy lúc Đinh Trường Sinh đi qua trước mặt nàng lúc, Giang Thiên Hà một cái vỗ đánh vào trên mông Đinh Trường Sinh…
– Nói chuyện như vậy, coi chừng chị xé miệng của em ra đấy.
Giang Thiên Hà một bộ làm như giận dữ, Đinh Trường Sinh thấy được trong nội tâm lại rung động, người đàn bà này thật sự là quá biết khiêu khích a…
– Ừ… cậu đi đi, hôm khác huynh đệ chúng ta gặp mặt, tôi mời cậu ăn cơm, không được từ chối đấy.
Trần Đông đưa tay chỉ vào Đinh Trường Sinh nói ra.
– Được, đến lúc đó tôi nhất định đến.
Đinh Trường Sinh nói xong liền đi xuống lầu.
Đinh Trường Sinh đi rồi, Giang Thiên Hà đặt mông ngồi ở bên cạnh Trần Đông bên người, nhìn Trần Đông, trong ánh mắt sáng như sao.
– Cô đã động tâm?
Trần Đông ra vẻ trầm ổn nói.
– Tôi cảm thấy được Đinh Trường Sinh nói cũng đúng, cơ hội cũng không phải là lúc nào cũng có đấy, La Bàn Hạ tuy rằng hiện tại không có bao nhiêu người có thể tin dùng, nhưng mà đừng quên, lấy Đinh Trường Sinh cùng La Bàn Hạ quan hệ, nếu ông ta đem Đinh Trường Sinh phóng tới viện kiểm sát làm, để cho hắn làm chút gì đó, anh ngăn được sao?
Giang Thiên Hà cười hỏi.
– Cô có ý tứ gì?
Trần Đông nghe xong sắc mặt đại biến, hỏi.
– Đinh Trường Sinh là người nào chứ? Anh xem một chút hắn đến Hồ Châu mới vài năm, đã bò tới vị trí trợ lý chủ tịch ủy ban thành phố, anh có biết là bằng cái gì không?
– Là cái gì?
Trần Đông vội hỏi, trong giọng nói đã biểu lộ bất mãn cùng với xao động, chuyện này cũng không sai, bất kỳ một nam nhân nào đều không cho phép người đàn bà của mình tại trước mặt mình, nói nam nhân khác mạnh mẽ hơn.
– Chỉ có hai chữ đó là phục tùng, anh xem lại một chút đi, lời lãnh đạo nhắn nhủ hắn đều vượt mức hoàn thành, còn anh thì ở nơi này do dự, đã vậy còn muốn nói đến điều kiện này nọ, anh cho rằng La Bàn Hạ cũng chỉ có một mình anh là có thể dùng à, nếu thoáng cái bây giờ đem Đinh Trường Sinh điều đến viện kiểm sát, tôi dám đánh cuộc, không đầy một tháng, quan trường Hồ Châu sẽ bị hắn quấy đến gà bay chó chạy, nói như vậy, thì anh cái kiểm sát trưởng này có tác dụng ở nơi nào?
Giang Thiên Hà nhẫn nại hỏi.
Không thể không nói, Giang Thiên Hà người đàn bà này am hiểu rất sâu cách làm quan chi đạo trên quan trường.
Đừng nói là La Bàn Hạ đã nói rõ cho Trần Đông nhiệm vụ, có đôi khi còn phải tìm kiếm nghĩ cách phỏng đoán đồ lãnh đạo ý, nhìn xem sắc mặt lãnh đạo mà làm việc.
Tất cả người tại quan trường lăn lộn qua, đều am hiểu sâu sắc mặt lãnh đạo một cách lợi hại, người trong quan trường, thân bất do kỷ, chẳng những là nhìn xem sắc mặt lãnh đạo, hơn nữa còn phải nhìn đúng sắc mặt lãnh đạo, bởi vì với tư cách lãnh đạo, thì lãnh đạo cũng đã tu luyện tới trình độ vui buồn không hiện ra nét mặt rồi…
Tại trên quan trường ai lăn lộn lâu rồi, đều có thể tổng kết ra một điều quan trọng nhất làm quan chi đạo, đó chính là phục tùng lãnh đạo, hơn nữa là tuyệt đối đấy, phục tùng vô điều kiện.
Vì vậy, đừng nhìn Trần Đông là kiểm sát trưởng, La Bàn Hạ nếu muốn cắm vào viện kiểm sát một người nữa thì cũng được, ngươi đã không tốt dùng, tự nhiên là sẽ có người nguyện ý vì ta sử dụng mà làm đấy, đây là điều mà Giang Thiên Hà nhắc nhở với Trần Đông, Trần Đông hiện đang cảm giác mình có trong tay có quyền lực, nhưng có chút sự thật không phải là không thừa nhận, quyền lực của ngươi là thượng cấp trao cho ngươi đấy, chỉ là cho ngươi sử dụng mà thôi, nói đến cùng, cái quyền lực đây không phải là của cá nhân ngươi. Muốn cho ngươi quyền lực, chỉ là một câu nói, nhưng mà nếu muốn thu hồi, cũng chỉ là một câu nói mà thôi…
Trần Đông bối rối một hồi, qua thêm vài phút đồng hồ sau, không khỏi thở dài một tiếng, ài… thân bất do kỷ…
Xem ra chính mình nhất định phải cột vào chiếc xe của La Bàn Hạ rồi, vốn cho rằng mình có thể đứng nhìn quần nhau một chút, xem ra ở trong quan trường là chuyện không thể nào đấy.
Đây cũng là định luật mâu thuẫn quan trường, người người đều minh bạch vua nào triều thần nấy, bởi vậy cùng lãnh đạo đi quá gần cũng không được, đứng quá xa cũng không được, quá gần thì sợ mình làm chuyện sai, một ngày nào đó cây đại thụ bị quật ngược, thì tiếp theo sẽ là đại họa lâm đầu, thế nhưng nếu đứng quá xa, chuyện tốt vĩnh viễn không chiếm được, chuyện xấu thì cũng không thiếu một phân.
Mấy giờ về sau, Trần Đông kiếm mấy người tin cậy, mua vé máy bay đi đến kinh thành, bởi vì trong khoảng thời gian này, Quan Nhất Sơn vẫn luôn trốn ở trên Bắc Kinh không có trở về.