Phần 14
– Vậy được, đợi tí nữa tôi nhắn địa chỉ qua điện thoại di động…
Trần Đông nhìn thấy Đinh Trường Sinh cũng không phải là rất nhiệt tình, nhưng mà càng như vậy, Trần Đông càng là thấy không có đáy…
Đinh Trường Sinh cũng không có đến gặp trưởng thư ký Đào Thành Quân, mà là đi đến văn phòng Trọng Hải, Đào Thành Quân lão gia hỏa này hiện tại rất giảo hoạt, rất nhiều sự tình đều là không biểu lộ thái độ, Đinh Trường Sinh cũng lý giải, dù sao Thạch Ái Quốc đã rời đi, với tư cách từng đã là đại quản gia của Thạch Ái Quốc, vị trí này hiện giờ rất là lúng túng, khắp nơi phải cẩn thận, cho nên Đào Thành Quân phải vững vàng cẩn thận thì cũng là có thể hiểu được.
Nhưng mà Trọng Hải thì khác, một hắn là lãnh đạo cũ của Đinh Trường Sinh, thứ hai Trọng Hải đối với chuyện tiến thêm một bước bay lên vẫn có kế hoạch đấy, vì vậy mục tiêu Đinh Trường Sinh cũng rất đơn giản, La Bàn Hạ bên này thì dụ dỗ, nhưng mà Trọng Hải bên kia thật là cần phải tiếp thêm khí lực, chỉ cần mình còn trụ tại Hồ Châu, thì không có khả năng hoàn toàn tách rời khỏi Trọng Hải bên kia.
– Lãnh đạo…
Đinh Trường Sinh gõ cửa, sau khi được cho phép, lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn trong phòng, thấy Trọng Hải đang ghi chép, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đinh Trường Sinh, cũng không để ý đến hắn, lại vùi đầu tiếp tục làm việc đấy.
Đinh Trường Sinh cảm giác lãnh đạo đang bực mình vì mất mặt, nhưng mà Trọng Hải càng như vậy, Đinh Trường Sinh trong nội tâm lại càng là có đáy rồi, ít nhất hắn không có giả tạo với mình, nếu nói như vậy, ít nhất Trọng Hải bây giờ vẫn còn cho nể mặt hắn, không có xem hắn là ngoại nhân.
Trọng Hải đang ghi chép, Đinh Trường Sinh tiếp cận qua, nhìn thấy trong chén trà không có nước, liền cung kính tiếp nước trà lên cho Trọng Hải.
Trọng Hải không để ý Đinh Trường Sinh, nhưng mà Đinh Trường Sinh lại không xem mình là ngoại nhân, trong phòng đi vòng vo một vòng, trở lại hiện trên bệ cửa sổ thấy hoa thiếu nước, lại tưới cây.
– Cậu muốn chúng nó chết chìm hết hay sao mà tưới nước nhiều như vậy?
Trọng Hải nhìn thấy Đinh Trường Sinh tưới vào cây hoa quân tử nhiều nước, nếu không nói, thằng này tưới cho chậu hoa ngập nước luôn đấy, hoa quân tử thì không thể tưới quá nhiều nước, mình mới ngày hôm qua vừa tưới, thằng này làm sao mà không nhìn thấy, chắc là cố tình…
– Ha ha… có lãnh đạo ở đây, cái gì cũng không chết chìm.
Đinh Trường Sinh nói một câu hai nghĩa.
– Nói nhảm, có việc gì nói, không có việc gì thì xéo đi, ở chỗ này nói linh tinh cái gì vậy…
Trọng Hải bất mãn nói.
– Đương nhiên là có việc rồi, hơn nữa còn là đại sự.
Đinh Trường Sinh đặt mông ngồi trước bàn làm việc Trọng Hải nói ra.
Trọng Hải nghe Đinh Trường Sinh thật sự có việc tìm đến mình, giật mình, thằng này cho tới bây giờ đều có lời nói không sợ người chết, hỏi…
– Lại có cái ý đồ xấu?
– Em mới từ chỗ La bí thư đi ra, anh đoán em gặp được người nào đây?
Đinh Trường Sinh nói ra.
Trọng Hải ánh mắt liếc hắn, không nói lời nào, bưng chén trà lên uống một hớp.
– La bí thư tìm Trần Đông, có chuyện gì phải dùng tới Trần Đông? Theo em được biết, La bí thư cùng Trần Đông lúc trước quan hệ cũng không có chặt chẽ, vấn đề này có phải là có việc?
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói ra.
– Cậu muốn nói cái gì?
Trọng Hải nhíu mày hỏi.
– Em nghĩ, có khả năng La bí thư muốn lợi dụng Trần Đông đối với những người khác hạ thủ, không biết vấn đề chỉnh đốn tác phong cán bộ của lãnh đạo đến giờ thế nào rồi?
Đinh Trường Sinh hỏi, thật ra trong lòng của hắn đã sớm biết, lúc ấy La Bàn Hạ đem cái chuyện hư hỏng này giao cho Trọng Hãi, bất quá là muốn dùng chuyện này buộc lại Trọng Hãi, bởi vì dính vào chuyện này, Trọng Hải sẽ không có tinh lực quản đến những chuyện khác.
Quả nhiên, Trọng Hải là bị buộc lại rồi, thế nhưng Trọng Hải cũng thuận theo thế liền không quản đến chuyện khác, cho nên bây giờ trong thành ủy có rất nhiều sự tình, Trọng Hải cũng không nói tới, mặc dù là nhờ vậy mà La Bàn Hạ không có thêm một đối thủ, thế nhưng La Bàn Hạ cũng đã mất đi cơ hội đoàn kết với Trọng Hải để đối phó với Để Khôn Thành, cho nên hiện tại lại là tạo thành thế chân vạc rồi.
– Ài, đừng nói nữa, chuyện này thật hỗn đản, không có một người nào nhận thức nghiêm túc dựa theo tác quy tắc đấy, ban ngày nhìn xem thì đó là một thân chính khí, buổi tối làm những chuyện nam đạo nữ xướng, từ xưa đến nay tư tưởng của người là khó nhất để thay đổi, tôi thấy cái vấn đề chỉnh đốn cán bộ tác phong công tác xem như là buông trôi rồi.
Trọng Hải vừa nghe đến Đinh Trường Sinh hỏi đến chuyện này, tính khí lập tức thấp thêm vài phần.
– Lãnh đạo, hay là xem như vậy được không, chuyện chỉnh đốn tác phong cán bộ, dù sao phải có chỗ để làm thí điểm, có một chỗ làm điển hình dẫn đầu thì mới có tác dụng, lúc đó sẽ mang những cơ quan khác đến học tập…
Đinh Trường Sinh đề nghị.
Trọng Hải gật đầu, ý bảo Đinh Trường Sinh nói tiếp.
– Nếu lãnh đạo tin em, thì chúng ta sẽ đem khu đang phát triển ra làm thí điểm nơi chỉnh đốn tác phong cán bộ, hiện tại khu đang phát triển đang phát triển lớn ra, trong khoảng thời gian này đến nay, tiến vào cũng không ít người, hơn nữa đối mặt xí nghiệp càng ngày càng có nhiều, chúng ta cần chất lượng phục vụ cũng tăng lên, tương lai còn có cái kho hậu cần hoạt động, vấn đề này đều cấp bách cần cán bộ có tố chất, vì vậy vấn đề tác phong này thực tế rất là trọng yếu, bất kể thế nói như thế nào, khu đang phát triển là là cánh cửa của thành phố Hồ Châu, chúng ta nhất định phải đem cái này cửa xây xong cho hoàn chỉnh…
Đinh Trường Sinh đề nghị.
Hắc… Trường Sinh, khoan hãy nói tiếp, đây là lâu lắm mới nghe cậu nói một câu đáng tin cậy đấy… Ừ… việc này rất tốt, tôi cảm thấy được, có thể thử xem…
Trọng Hải nói ra.
– Lãnh đạo, thuận tiện em báo cho lãnh đạo một chuyện khác, về Cảnh Trường Văn cục trưởng cục công an mới tới, gia hỏa này rõ ràng phái người theo dõi em, bị em bắt được đánh cho một trận, còn đem hắn dẫn tới gặp La bí thư, La bí thư cũng không nói gì, xem ra ông ta đối với tên Cảnh Trường Văn vẫn có đố kỵ đấy, tên này tại Hồ Châu không sớm thì muộn gì sẽ chọc cho ra đại sự, đối với Hồ Châu tình thế không dễ trị an, không có phát ra nổi tác dụng cái tốt, em thấy tên này đến Hồ Châu, không phải là đến công tác đâu, mà là tiếp nhận mệnh lệnh của người khác đến làm việc đấy, điều này phải cảnh giác a.
Đinh Trường Sinh nhíu mày nói ra.
– Em nghe được cái gì rồi?
Trọng Hải ném cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc, hỏi.
– Nghe nói tên Cảnh Trường Văn này là người của La Đông Thu.
Đinh Trường Sinh không có nhiều lời, chỉ là một câu nói như vậy, ý tứ liền có thể rất rõ ràng.