Phần 129
Lúc này Phó Phẩm Ngàn đang dạy, sau khi tan học nàng quay trở lại văn phòng thì mới nhìn thấy tin nhắn của Đinh Trường Sinh, nhìn xem chung quanh không ai, nơi đây chính là văn phòng tự mình một người, thế nhưng là nàng giống như là một cô gái đang làm chuyện vụng trộm vậy, cẩn thận từng li từng tí.
– Này, em ở đâu vậy? Sao không vào đây tìm gặp chị?
Phó Phẩm Ngàn không thể chờ đợi được nên gọi lại cho Đinh Trường Sinh.
– Chị à, em sợ làm chậm trễ chuyện chị đang dạy học, thế nào… tan học rồi cùng nhau đi ăn cơm đi.
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Được, nhưng mà chị còn phải đi đón Miêu Miêu…
– Em cùng đi với chị, cũng đã lâu không gặp miêu Miêu rồi…
Đinh Trường Sinh chỉ được nói như vậy, kỳ thật hắn rất sợ hãi gặp Miêu Miêu đấy, cô gái kia càng ngày càng lớn, hắn liên tưởng lại chuyện phát sinh trên Bắc Kinh n, đây cũng là một vấn đề làm cho hắn bây giờ sợ hãi cô gái nhỏ này.
Thế nhưng là cô gái nhỏ vĩnh viễn cũng không thừa nhận mình là cô gái nhỏ, bởi vì các nàng có khát vọng là mình đã lớn.
Phó Phẩm Ngàn để điện thoại xuống vội vàng thu thập đồ đạc, sau đó đeo túi xách cực kỳ nhanh chạy ra khỏi sân trường, thấy được đứng ở cổng lớn chiếc xe, mà Đinh Trường Sinh đang ngồi ở vị trí lái mỉm cười nhìn xem bộ dáng của nàng, Phó Phẩm Ngàn dừng bước sửa sang lại một chút tóc của mình, lúc này mới nàng mới vội vã hướng xe đi đến.
– Em như thế nào thời điểm này tới đây, đã xảy ra chuyện gì?
Phó Phẩm Ngàn lúc này mới nhớ tới hôm nay không phải là Chủ nhật cũng không phải là ngày nghỉ, Đinh Trường Sinh tại sao có thể lại đến Bạch Sơn vào lúc này…
– Em đến đây có công tác đấy, bây giờ đã không còn có ở Hồ Châu rồi, đã bị điều đến trên tỉnh, hiện đến Bạch Sơn có chút chuyện.
Đinh Trường Sinh ngắn gọn giải thích nói, hắn không muốn để cho Phó Phẩm Ngàn bị áp lực, hắn muốn bảo hộ các nàng, nhưng lại không muốn để cho các nàng biết rõ gặp phải nguy hiểm mà sinh ra sợ hãi.
– A, vậy mà chị còn tưởng rằng em được điều đến Bạch Sơn công tác luôn rồi…
– Nếu em được điều đến nơi đây ở luôn, em sẽ đem đến mua lại gian nhà đối diện với nhà của chị, như vậy cứ mỗi buổi tối thì có thể đến trong phòng ngủ của chị…
Đinh Trường Sinh trêu ghẹo nói.
– Hừ… em cứ vậy, không lúc nào nghiêm chỉnh… Ài… đợi tí nữa lúc gặp Miêu Miêu, em giúp chị hảo hảo nói một chút với nàng, cô gái này hiện tại phản nghịch vô cùng, học tập cũng không có tiến bộ gì cả, chị thì không có biện pháp, hơn nữa còn học vẽ lông mày, vẽ mắt đấy, làm cho giáo viên chủ nhiệm của nàng mách với chị nhiều lần rồi, đây đúng là báo ứng a, trước kia chị cũng hay mách cho phụ huynh của những đứa bé gái khác như vậy, hiện tại tốt rồi, đến phiên chị…
Phó Phẩm Ngàn bất đắc dĩ nói.
– Tốt, không có vấn đề, chỉ cần là Miêu Miêu còn nghe lời của em thì tốt rồi, nếu nàng giờ không còn nghe, thì em cũng không có biện pháp.
– Hơn nữa chẳng những là phản nghịch, lại cùng các nam sinh khác điện thoại gửi nhắn tin, đều là tán tỉnh với nhau, chị cũng không biết nên nói như thế nào nữa đây…
Phó Phẩm Ngàn tức giận không chịu được, nhưng nhìn ra, nàng cũng không biết làm thế nào rồi.
– Miêu Miêu biết yêu đương rồi?
Đinh Trường Sinh trong nội tâm vui vẻ, hỏi.
– Chị cũng đã hỏi qua, nhưng Miêu Miêu không thừa nhận, chị đã điều tra thật lâu rồi, cũng không có biết được nam sinh kia là ai, nếu để cho chị biết được, chị sẽ không tha cho hắn, dám câu dẫn con gái của chị, thật sự là không muốn sống chăng…
Phó Phẩm Ngàn hung hăng nói.
– Ha ha, trước chị đừng sớm như vậy kết luận, nếu con gái của chị móc câu với người ta trước thì sao đây?
Đinh Trường Sinh mặc dù là hay nói giỡn, nhưng hắn lại khắc sâu vì đã lĩnh giáo qua Miêu Miêu rồi, nếu không phải sợ Phó Phẩm Ngàn lo lắng, thật sự hắn rất muốn cùng nàng nói đến chuyện này, cô gái này tuyệt đối không phải là một cô gái bình thường.