Phần 7
Hôm nay Chân Lục Trúc tình cờ có xem một bộ phim tình cảm có nhiều cảnh ướt át nóng bỏng, thời gian gần đây Để Khôn Thành vì có nhiều việc lo lắng nên thường xuyên xao lãng chuyện vợ chồng, khi xem xong bộ phim thì bàn tay của nàng không biết từ lúc nào đã để ở bên dưới cái âm hộ của mình vuốt ve lấy, dịch nhờn tươm ra ướt đẫm làm rối tinh rối mù thảm lông đen dày trên gò mu, nên sau khi tắm rửa xong thì nàng chỉ mặc cái váy ngủ trắng, bên trong thân thể trống trơn không có mặc theo nội y, mặc cho làn vải mơn man trên thảm cỏ đen âm hộ của mình mà chờ đợi Để Khôn Thành quay trở về nhà.
…
Để Khôn Thành sau khi tan việc về nhà liền nhốt mình trong thư phòng, đến lúc cơm chiều, thì Chân Lục Trúc đẩy cửa ra thiếu chút nữa thì ngộp thở vì khói thuốc lá, lấy tay quạt lấy, ho khan đi vào mở cửa sổ ra.
– Anh làm cái gì vậy, muốn tự sát à?
Chân Lục Trúc oán trách hỏi.
– Um… anh đang suy nghĩ nhiều chuyện, em vào làm gì?
Để Khôn Thành sẵn giọng nói.
– Hút thuốc lá thì có thể nghĩ ra chuyện à? Ra ăn cơm đi, vừa ăn vừa suy nghĩ.
– Ừ, được rồi… À… bí thư có cho anh hai bình hảo tửu có còn không vậy?
Để Khôn Thành nhớ đến, đem đầu mẩu thuốc lá dụi trong gạt tàn thuốc hỏi.
– Vẫn còn đó, như thế nào, anh muốn uống hả?
– Không phải… em lấy ra cho anh đi, có việc dùng tới, anh mang đi biếu.
– Biếu? Đi đến nhà ai vậy?
Chân Lục Trúc ngạc nhiên hỏi, tựa hồ tại Hồ Châu này, nhà nào có thể để cho chồng mình mang hai bình hảo tửu biếu thì không có mấy…
– Đi đến nhà của Bàn Hạ nói chuyện một chút.
Để Khôn Thành ồm ồm nói ra.
– Ai ui… nghĩ thông suốt rồi à?
Chân Lục Trúc nửa đùa nửa thật hỏi.
– Em là đàn bà mà biết cái gì, nhanh chuẩn bị đi cơm nước xong xuôi em đi cùng với em, một mình anh có chút không dễ nói chuyện.
Để Khôn Thành nói.
Chân Lục Trúc không có hỏi tiếp, nàng biết chồng mình là một người vô cùng sĩ diện, từ lúc tốt nghiệp đại học thì đã theo lão bí thư An Như Sơn, một nửa đời người được rất nhiều người ngưỡng mộ, hiện tại bây giờ thì có nhiều lần có người không thuận, nàng cũng thật là lo lắng chồng mình bức xúc rồi sinh ra sai lầm, vì vậy đành thở dài, đè nén lại ham muốn cơn dục hỏa trong lòng, sau khi cơm nước xong, thay đồ cùng đi với Để Khôn Thành.
…
La Bàn Hạ thì cũng tuyệt đối không thể ngờ được Để Khôn Thành lại đến nhà mình, ngạc nhiên đến mức quên pha trà, cũng may là La gia Nghi có ở trong nhà, chỉ chốc lát liền pha trà xong, La gia Nghi cũng biết, Để Khôn Thành lúc này đến nhất định là có việc cùng với cha mình đàm, mà Chân Lục Trúc cùng đi theo bất quá là vì mặt mũi, cũng không phải tới đây để nghe chuyện, vì vậy liền mời Chân Lục Trúc tới gian phòng của mình, hai người phụ nữ tâm sự với nhau.
– Bàn Hạ… hình như là chúng ta lần đầu tiên mặt đối mặt như vậy chuyện trò a.
Tuy Để Khôn Thành là khách, nhưng ông lại đảo khách thành chủ, cầm lấy ấm trà, rót cho La Bàn Hạ chén trà đầu tiên.
– Haha… Khôn Thành, tôi cũng phụ sự kỳ vọng của An bí thư, nói thật… tôi biết trong lòng ông oán tôi, nhưng tôi cũng có nỗi khổ tâm riêng của tôi, tôi cũng như ông không nghĩ tới An bí thư lại đi vội như vậy, nhưng tình huống Hồ Châu này, nếu ông cùng tôi liên kết với nhau, đoán chừng trên tỉnh cũng sẽ không vui lắm đâu.
La Bàn Hạ không có phản ứng hành động của Để Khôn Thành, mà vượt lên trước nói thăm dò.
– Bí thư Bàn Hạ… tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm riêng của ông chứ… Ai… nhưng tôi thiếu khuyết kinh nghiệm công tác cơ sở, trong khoảng thời gian này tôi cũng suy tính rất nhiều, nếu như Hồ Châu cứ như vậy mà kéo dài, sợ là chúng ta cũng không cách nào báo cáo kết quả công tác lên trên ah.
– Um… tôi nghĩ… Thạch bí thư cũng đang suy nghĩ như vậy, đúng rồi… tôi nghe nói cái hạng mục PX kia giống như là có tiến triển khả quan?
La Bàn Hạ thu nhận tin tức không thể ít hơn so với Để Khôn Thành, dù sao ông làm tại văn phòng thành ủy, cho nên bên trong thành ủy có gió thổi cỏ lay gì thì ông vẫn có thể nhận được tin tức, ví dụ như chuyện Thạch Ái Quốc hội kiến với Tần Chấn Bang, ông là người đầu tiên biết, so với Để Khôn Thành thì biết trước nhiều lắm.
– À… cái hạng mục này thì lão Sở phí rất nhiều sức lực nhưng tôi không biết vì sao Tần Chấn Bang lại bỏ qua bên của chúng tôi, lại trực tiếp đi tìm đến bên thành ủy liên hệ chứ, thể chế chính trị của chúng ta thì ông cũng biết, xem ra nhà đầu tư vẫn chưa tin bên ủy ban, vấn đề này khiến cho tôi cảm thấy rất khó xử, nếu buông tay để cho bên thành ủy làm, thì bên thành ủy có thể làm sao?
Để Khôn Thành đúng là rất tức giận, nhưng là việc này giống như cũng không phải là do bên thành ủy tranh giành, mà là do nhà đầu tư tự chọn.
– Tôi biết… nhưng Tần Chấn Bang người này rất có bối cảnh, cũng như có mối quan hệ trên tỉnh cũng không tệ, nếu tôi đoán không lầm, Thạch bí thư hẳn là cũng đồng ý cái hạng mục này rồi, vấn đề này cũng chính là để cho ông ta có cơ hội tiếp cận với Lương chủ tịch tỉnh a.
La Bàn Hạ bình luận trúng tim đen Thạch bí thư nói.
– Thế nhưng mà, cái hạng mục này là do bên ủy ban thành phố bên này dẫn đến, quyền chủ đạo thì phải thuộc về bên ủy ban, mà bên thành ủy đúc kết là sao?
Để Khôn Thành khó có thể ức chế phẫn nộ của mình.
– Khôn Thành… ông không nên bị kích động, bây giờ vấn đề không phải là ai chủ đạo, mà là làm như thế nào hợp lực đem cái hạng mục này thực hiện cho hoàn mỹ tại Hồ Châu, hơn nữa tôi suy đoán cái hạng mục này không phải là cứ đơn giản như vậy rơi xuống đây đâu, bên ủy ban cứ chuẩn bị cho tốt dự án đi, một khi nếu có xuất hiện phiền toái thì mới biết cách ứng đối như thế nào.
La Bàn Hạ cũng nghĩ đến điểm này.
La Bàn Hạ khi đến Hồ Châu cũng là để cân đối quyền lực của Thạch Ái Quốc, nhưng thực tế bây giờ lại vượt ra khỏi dự định của ông, An Như Sơn đột nhiên rời khỏi, Thạch Ái Quốc thì không quyết đoán, Để Khôn Thành trong chính trị cùng với năng lực chấp chính thì không chính chắn, những vấn đề này khiến cho La Bàn Hạ phải suy tính lại, cho nên chính ông cũng không tự chủ, lại trở thành nghiêng về một phương đấu sức, đã rời tác dụng ban đầu chỉ là cân đối quyền lực của Thạch Ái Quốc.
Hôm nay Để Khôn Thành đến để lấy lòng, làm cho ông ý thức được, đây có lẽ cũng là một cái cơ hội, hiện tại Cổ Thanh Sơn thì bệnh nặng, chuyện ly khai cương vị lãnh đạo là sớm hay muộn mà thôi, như vậy thì Thạch Ái Quốc xem như đã mất đi một cánh tay, kế tiếp chính đàn của Hồ Châu rất có thể là bị loạn, bởi vì không có phương nào trong tương lai có thể nắm được ưu thế tuyệt đối.
Nhưng nếu trong ba phe mà có hai phe liên hợp, thì phe còn lại sẽ không còn có sức đánh trả, Thạch Ái Quốc bề ngoài thì nhìn qua dường như rất cường đại, thực ra là không phải vậy, nếu như Cổ Thanh Sơn mất, như vậy ai tới làm chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố sẽ là vấn đề mấu chốt để quyết định, trong khi bí thư Uông Minh Hạo của ban kỷ luật thanh tra thành phố mặc dù là ủng hộ Thạch Ái Quốc đấy, nhưng thái độ một mực rất mập mờ, đây cũng là biểu hiện của trách nhiệm một bí thư của ban kỷ luật thanh tra, không thể cùng với bên đảng uỷ hòa mình làm một, nếu là như vậy thì tác dụng giám sát kỷ luật sẽ không còn làm được gì cả, đây cũng là điều thượng cấp ban kỷ luật thanh tra không muốn thấy, cho nên Uông Minh Hạo không có khả năng lộ liễu ủng hộ Thạch Ái Quốc.
Nói tới nói lui, Thạch Ái Quốc bằng hữu chân chính hình như chỉ còn có một Đào Thanh Quân mà thôi.
Còn Để Khôn Thành và La Bàn Hạ trên dưới hợp lại, cái này không phải là hai người liên hợp, mà là thế lực hai phe dung hợp, như vậy thì tiếp cận La Bàn Hạ đã có chủ nhiệm bên văn hóa thông tin Hà Lị Lị, nàng cũng đang muốn ủng hộ La Bàn Hạ, Để Khôn Thành thì đã có Sở Hạc Hiên ủng hộ, cho nên trước mắt là thấy bên thường ủy đã bốn phiếu, uy lực như thế nào thì có thể nghĩ đến.
– Ai… khi có thành tích thì ai cũng muốn tranh giành, một khi xảy ra vấn đề, thì để bên ủy ban lau mông, đây không phải đả kích người tích cực sao?
Để Khôn Thành cười khổ nói.
– Tôi nghe nói Tần Chấn Bang cùng Lương chủ tịch tỉnh có mối quan hệ không tệ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Thạch bí thư đoán chừng sẽ đi lên tỉnh gặp Lương chủ tịch để báo cáo về tính khả thi của cái hạng mục này.
La Bàn Hạ nói ra.
– Lương chủ tịch tỉnh cũng ủng hộ cái hạng mục này sao?
Để Khôn Thành hỏi.
– Chuyện này thì không rõ ràng lắm, nhưng có thể là Tần Chấn Bang cũng sẽ trên tỉnh vận động mối quan hệ để chế tác, Thạch bí thư làm sao mà buông tha cái cơ hội tốt như vậy chứ, ông ta là một người rất giỏi về nắm chắc cơ hội.
La Bàn Hạ cơ hồ là cười nhạo nói.
…
Đều là hồ ly ngàn năm, cho nên cũng không cần chơi trò liêu trai, La Bàn Hạ đối với Thạch Ái Quốc xem như là nghiên cứu quá rõ ràng rồi, quả nhiên từ cái hôn ông và Để Khôn Thành buổi tối lặng lẽ gặp nhau, không quá hai ngày sau, Thạch Ái Quốc đã mang theo Đinh Trường Sinh đi lên trên tỉnh, dụng ý rất rõ ràng, nhất định là đi tìm Lương Văn Tường rồi.
– Kiều chủ nhiệm, lại làm phiền toái anh rồi, dạo này chủ nhiệm vẫn khỏe chứ.
Đinh Trường Sinh đi tiền trạm trước, hắn không có tìm gặp thư ký của Lương Văn Tường, thứ nhất là không quen thư ký này, hơn nữa tìm thư ký làm việc còn chi bằng tìm người quản gia của Lương Văn Tường thì tiện lợi hơn nhiều rồi, ít nhất thì Kiều Hồng Trình cũng biết mặt hắn.
– Này tiểu tử… lần này còn tới làm gì?
Kiều Hồng Trình tức giận nói, đương nhiên Kiều Hồng Trình không có hẹp hòi như vậy, chỉ là mượn cơ hội này gõ Đinh Trường Sinh một chút, sự tình lần trước đã để cho Kiều Hồng Trình tại trước Lương Văn Tường cảm thấy thật mất mặt, lần này có cơ hội thì phải ăn thật ngon với Đinh Trường Sinh vài câu.
– Thì lần này vừa tới đây em đã vội tới thỉnh an anh đây này, đúng rồi… Kiều chủ nhiệm, em có mang theo mấy hũ hảo tửu còn để trên xe, lát nữa em mang đến nhà cho anh nhé?
– Thôi khỏi, cậu không cần hối lộ đạn khói cho tôi, tôi không ăn nổi đâu, có việc gì cần thì nói mau… Hừ… tuổi còn quá trẻ, lại học cái kiểu này của ai ah.
Kiều Hồng Trình mặt nghiêm trách mắng.
– Ha ha… đây cũng là vì em muốn nịnh bợ anh, đây là hảo tửu do chính chủ tịch Lương điểm danh muốn, anh nói em dám không đưa tới hay sao? Nhưng em cân nhắc, nếu chỉ tiễn đưa cho chủ tịch Lương, mà không tiễn đưa cho anh, vậy thì lần sau em đến anh có cho em vào cửa sao?
– Ha ha… càng nói càng lòi ra cái đuôi ngoại hạng a.
Kiều Hồng Trình trong đầu hồ nghi, chẳng lẽ chủ tịch Lương thật sự là muốn để cho tiểu tử này mang rượu đến tặng sao?
– Ha ha… lãnh đạo của em cũng đã tới đây rồi, sáng hôm nay chủ tịch Lương có rút ra chút thời gian để gặp mặt một chút không vậy anh?
– Lãnh đạo nào của cậu?
Kiều Hồng Trình nhíu mày hỏi, ông phiền nhất là tới, mà trước đó không liên hệ qua, đột nhiên tập kích như vậy, lãnh đạo trong tỉnh thì có nhiều bề bộn, tiểu tử này không biết sao vậy?
– Là bí thư Thạch của em.
Đinh Trường Sinh ngượng ngùng nói, kỳ thật hắn cũng đã nhắc nhở qua Thạch Ái Quốc, trước khi đi thì nên liên lạc qua bên văn phòng trên ủy ban tỉnh một chút, nhưng Thạch Ái Quốc lại không nghe, cứ kéo theo Đinh Trường Sinh tới đây, xem qua có thể lần này bị một chuyến tay không rồi.
– Thật là ẩu tả… chờ chút để tôi đi xem kế hoạch hàng ngày của chủ tịch cái đã, trước khi đến sao lại không gọi điện thoại hỏi trước?
– Sai lầm sai lầm… đây là em không đúng… lần sau nhất định sẽ liên hệ trước.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Đinh Trường Sinh trước đây là chỉ là một thư ký quèn rồi mới lên làm cán bộ, đương nhiên không rõ tại bên trong quan trường tâm tư của Thạch Ái Quốc lão luyện chìm nổi mấy thập niên qua, kỳ thật lãnh đạo muốn gặp ai hay không gặp ai, gặp ai trước, gặp ai sau, cũng đều là có tính toán hết đấy.
Thạch Ái Quốc chính là đã biết rõ này, cho nên mới không có liên hệ mà trực tiếp tới, nếu quả thật là lãnh đạo có để ngươi ở trong mắt, vô luận bất cứ lúc nào thì đều có thể gõ cửa một cái liền đi vào, cho nên nếu như ngươi lưu tâm, thì có thể biết được…
– Thạch Ái Quốc? Đúng lúc này tới đây làm gì chứ?
Lương Văn Tường đang xem văn bản tài liệu, ngẩng đầu nhìn Kiều Hồng Trình.
– Em cũng không rõ ràng lắm… À… tiểu tử Đinh Trường Sinh nói là có mang cho anh mấy vò rượu, có muốn để lại không?
Kiều Hồng Trình nói vậy chính là muốn xác minh xem thử Đinh Trường Sinh nói có mấy phần đúng đây.
– Há vậy sao? Cứ lưu lại đi, lần trước có đi Hồ Châu mang về một vò rượu thuốc, tôi uống thấy cũng khá tốt, đối với một người lớn tuổi rất hữu hiệu, tốt cho sức khỏe…
Lương Văn Tường thuận miệng nói ra, nhưng trong nội tâm đối với cách quan hệ của thằng Đinh Trường Sinh này thì bội phục, Lương Khả Tâm mới tới tỉnh Trung Nam bao lâu thời gian, vậy mà đã cùng với Đinh Trường Sinh cấu kết.
– Vậy thì tốt, còn Thạch Ái Quốc thì sao?
– Hừ… nếu đã tới, cứ để cho ông ta vào đi.
Lương Văn Tường nói ra.
Nghe Lương Văn Tường nói như vậy, Kiều Hồng Trình cái đầu một hồi tê dại, đúng lúc này Thạch Ái Quốc cũng đã lên lầu.
Cho nên khi Kiều Hồng Trình đẩy cửa vào, thì thấy Thạch Ái Quốc cùng Đinh Trường Sinh đứng tại cách văn phòng chủ tịch tỉnh tầm 10m chờ, Kiều Hồng Trình trong lòng thở dài một hơi, lúc này Thạch Ái Quốc cùng Đinh Trường Sinh cũng rất là lo lắng đấy, nhất là Đinh Trường Sinh, bởi vì đây là hắn tự tiện gọi điện thoại để cho Thạch Ái Quốc đi lên, bởi vì hắn thấy Kiều Hồng Trình tự mình đi xin chỉ thị của Lương Văn Tường chứ không báo qua thư ký của chủ tịch, vậy chỉ cần Lương Văn Tường có thể sắp xếp một chút thời gian, thì Thạch Ái Quốc có thể gặp mặt được rồi.
Hơn nữa hiện tại hẳn là Lương Văn Tường cũng đang muốn lung lạc Thạch Ái Quốc, trong khi Thạch Ái Quốc từ xa xôi đến đây, chỉ cần có thể gặp mặt, làm gì mà không cho chút thể diện này?
– Thạch bí thư, chủ tịch ở phòng làm việc chờ ông đấy, mau vào thôi.
Kiều Hồng Trình bắt tay với Thạch Ái Quốc, nắm chặt lại.
– Kiều chủ nhiệm, cảm ơn ông… ông cũng quan liêu lắm a, sao lâu như vậy cũng không xuống Hồ Châu chúng tôi thị sát vậy…
Thạch Ái Quốc nói đùa.
– Được rồi… Thạch bí thư, đây chính là ông nói, tôi xuống đó ông đừng có cho là làm phiền a.
Kiều Hồng Trình cũng đã từng dạo qua thành phố địa cấp, biết rõ lãnh đạo cấp trên mỗi lần đi xuống là ý tứ gì, nên càng là biết rõ ý của Thạch Ái Quốc, cho nên cũng nói đùa lại.
Thạch Ái Quốc không dám trì hoãn, hàn huyên vài câu liền nhanh chóng vào phòng làm việc của Lương Văn Tường, Đinh Trường Sinh cũng lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhỏm, đi theo sau Kiều Hồng Trình quay trở về văn phòng.
– Bô cậu ở nhà bán rượu hay sao?
Kiều Hồng Trình hỏi.
– Ặc… Không có bán.
Đinh Trường Sinh trả lời gọn gàng.
– Không bán? Vậy rượu kia là mua sao?
Kiều Hồng Trình hỏi.
– Đây là em tự ta làm, hàng thật giá thật, bên ngoài có tiền cũng không mua được.
Đinh Trường Sinh đắc ý nói.
– Lương chủ tịch mới vừa nói cậu cùng Lương Khả Tâm liên hệ, cậu cứ dựa vào đó mà tính thôi.
Kiều Hồng Trình cũng lười gọi cho Lương Khả Tâm, cho nên trực tiếp đem việc nhận rượu này giao cho Đinh Trường Sinh chính mình đi giải quyết.
Đinh Trường Sinh thấy bất đắc dĩ, hắn thì không muốn cùng với Lương Khả Tâm qua lại, nhưng hết cách rồi, thấy vậy rõ ràng hai cha con của họ Lương này đều uống đến nghiền rồi, nhất là Lương Khả Tâm, uống loại rượu thuốc này về sau, bổ đến mức rối tinh rối mù trong chuyện giường chiếu, cho nên mới gọi điện thoại bảo cho Đinh Trường Sinh nếu có đến tỉnh thành thì mang theo cho mấy hũ rượu, không chỉ như thế, còn lừa dối để cho Lương Văn Tường cũng uống, hai cha con người này, thật là không có chịu nỗi nữa rồi…
…
Nhưng lúc Đinh Trường Sinh liên lạc với Lương Khả Tâm, thì Lương Khả Tâm không có ở Giang Đô, nên trực tiếp gọi điện thoại cho em gái của hắn, để cho em gái của nhận giùm.
– Chủ tịch, tôi lần này tới gấp gáp, chưa kịp chào hỏi trước, không có quấy rầy chủ tịch làm việc chứ…
Thạch Ái Quốc vừa vào liền tranh thủ thời gian nói.
– Có gì đâu mà nói như vậy chứ, chúng ta có quan hệ như thế nào, ngồi đi… chuyện gì mà vội vã như vậy lửa cháy đến nhà vậy?
Lương Văn Tường hỏi.
– À… chẳng qua là vừa rồi có một cái hạng mục có thể rơi xuống Hồ Châu, nếu như là những hạng mục khác, thì việc này cũng không có nhiều chuyện phiền toái như vậy, với lại cái hạng mục này số tiền đầu tư rất lớn, nếu có thể ngụ lại Hồ Châu, nếu quả thực là thành công thì sẽ là một cái nhân bánh lớn của Hồ Châu a, nhưng tình huống thì quá phức tạp đối với cục diện ở thành phố Hồ Châu, đối với hạng mục này vẫn là không thể ý thống nhất kiến được, cho nên tôi tới xin phép hỏi một chút với chủ tịch, cái hạng mục này rốt cuộc là có nên hay là không nên.
Thạch Ái Quốc mới mở miệng, liền đem sự tình kể rỏ hết, hơn nữa ông cũng biết, Tần Chấn Bang chắc chắn cũng đã chào hỏi trên tỉnh trước rồi, cũng có lẽ đã được Lương Văn Tường gật đầu.
– Có phải là ông nói tới cái hạng mục Px phải không? Về chuyện này thì tôi có biết, Tần Chấn Bang có tới tìm tôi, nói là nhờ tôi thổi gió với Hồ Châu, tôi có nói hạng mục này là một chuyện tốt, vô luận là ngụ lại ở địa phương nào thì cũng đều được hoan nghênh, tôi tin rằng lãnh đạo của thành phố Hồ Châu minh bạch ý nghĩa của cái hạng mục này, cho nên cái ngọn gió này thì không cần tôi thổi.
Lương Văn Tường gật đầu vừa cười vừa nói.
Nghe qua, Thạch Ái Quốc liền biết là sao rồi, nếu lại tiếp tục hỏi thì ra vẻ mình không hiểu chuyện, xem ra Lương Văn Tường cũng ủng hộ cái hạng mục này rồi.
– Vâng… chúng tôi cũng là nghĩ như vậy, cho nên vấn đề đầu tư chúng tôi sẽ cùng Tần Chấn Bang tiếp tục đàm, bất quá cán bộ Hồ Châu chúng tôi xin có một yêu cầu hơi quá đáng, nếu như hạng mục này có thể rơi xuống đất Hồ Châu đầu tư, có thể hay không mời chủ tịch đến lúc đó, xuống thăm để cho Hồ Châu có nhiều thể diện.
Thạch Ái Quốc hy vọng hỏi.
– Chuyện này không thành vấn đề, kỳ thật nếu như Hồ Châu không tiếp nổi, tôi cũng chuẩn bị giới thiệu Tần Chấn Bang qua khu đang phát triển của Giang Đô, nhưng Tần Chấn Bang người này đã có so sánh, hắn đã quyết định việc của hắn thì không thay đổi được, xem ra là hắn đã nhắm tới Hồ Châu rồi.
Lương Văn Tường trong lòng thầm mắng Thạch Ái Quốc giảo hoạt, để cho ta xuất hiện lấy thêm thể diện, cái này không phải là muốn mời người tới để lấy được bảo hiểm rủi ro của cái hạng mục này sao? Vạn nhất gặp chuyện không may, hạng mục này đã có chủ tịch tỉnh thông qua đấy, như vậy thì trong tỉnh cũng thoát không khỏi liên quan…
Sau nửa giờ, Lương Văn Tường tự mình tiễn Thạch Ái Quốc ra khỏi văn phòng, sau khi cùng Kiều Hồng Trình nói chia tay, Thạch Ái Quốc cùng với Đinh Trường Sinh đi xuống lầu.
– Bí thư… chú muốn hồi trở lại Hồ Châu ngay sao?
Hai chiếc xe ra ngoài khỏi cổng của ủy ban tỉnh, Đinh Trường Sinh xuống xe xin chỉ thị của Thạch Ái Quốc.
– Cháu còn có việc ở lại đây sao?
– Lễ vật này cháu chưa có đưa được cho chủ tịch tỉnh, cháu còn phải chờ con gái của chủ tịch Lương một chút, để cho nàng mang về nhà.
Đinh Trường Sinh giải thích nói.
– Vậy chú đi về trước…
Thạch Ái Quốc biết rõ Đinh Trường Sinh mang theo mấy hũ rượu, tưởng rằng đã để lại tại trong ủy ban tỉnh rồi.
– Vâng… bí thư, trên đường chú ý an toàn.
Đinh Trường Sinh lui sang một bên, xe Audi của Thạch Ái Quốc chậm rãi trượt vào dòng xe cộ đông đúc, hướng bên ngoài thành chạy đi…
Lương Khả Tâm bây giờ đang công tác ở phòng tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đương nhiên, đây cũng là Ấn Thiên Hoa vì lấy lòng Lương Văn Tường nên xin đem Lương Khả Tâm về phòng tổ chức, đây cũng là một bộ phận rất bận rộn, mỗi ngày đều phải xem xét chọn lựa ra cán bộ nào phù hợp tốt yêu cầu, chức trách cái ngành này cùng với bên kỷ ủy là đối lập, ban kỷ luật thanh tra là ra bên ngoài bắt người, còn bọn họ là đ bên trong nhận người.