Phần 67
Đinh Trường Sinh xuống xe taxi, nhìn trong tay địa chỉ, có lẽ chính là chỗ này, mặc dù khu biệt thự này quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn tìm được một chỗ mà camera thu hình không tới, rất nhẹ nhàng leo tường mà vào trong.
Diêm Bồi Công đương nhiên là không thể tưởng được đúng lúc này lại có người tới tìm mình, bởi vì lúc này đã là hơn mười giờ đêm rồi…
– Cậu là ai?
Mở cửa là người giúp việc, vẻ mặt cảnh giác nhìn Đinh Trường Sinh hỏi, bởi vì ngoài cổng bảo vệ không có gọi điện thoại nói là có người tới bái phỏng ông chủ mình.
– Tôi tìm Diêm Bồi Công tiên sinh, nhờ cô cứ nói là tôi từ phía nam tới.
Đinh Trường Sinh lập lờ nước đôi nói.
– Vậy chờ chốc, tôi đi thông báo, để xem ông chủ có tiếp cậu không?
Diêm Bồi Công cũng sững sờ, đúng lúc này đã có người tìm tới tận cửa rồi, còn nói là phía nam tới, đây là ai chứ, ông cũng không muốn tiếp, nhưng lại sợ là bằng hữu của mình tìm đến nơi này nương tựa mình, nếu mình đóng cửa không gặp, chuyện này truyền đi ra ngoài thì cũng không tiện, cho nên cuối cùng thì ông muốn nhìn một chút người này là ai.
Đinh Trường Sinh được cho phép tiến vào phòng khách, đúng lúc này Diêm Bồi Công cũng đi ra, vừa nhìn thấy Đinh Trường Sinh, ông có một loại cảm giác đã từng quen biết, nhưng nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào.
– Diêm tiên sinh, thật xin lỗi, đã trễ thế như vậy mà còn tới quấy rầy ông, kỳ thật tôi cũng không muốn đúng lúc này mà tới, nhưng bởi vì ban ngày thì có chút bất tiện, cho nên đành phải trong đêm mới tới đây thăm…
– Cậu… tìm tôi có chuyện gì, chúng ta quen biết sao?
Diêm Bồi Công hỏi.
– Vâng… có thể đến thư phòng của ông được không? Tôi có chuyện rất trọng yếu muốn trao đổi với ông, ở chỗ này, không tiện lắm.
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn người giúp việc nói ra.
– Được rồi, mời tới bên này.
Diêm Bồi Công do dự một chút, tồi mời Đinh Trường Sinh đến thư phòng của mình.
– Có chuyện gì, nói nhanh một chút đi, đã trễ thế này, tôi còn phải nghỉ ngơi.
Diêm Bồi Công chỉ cái ghế trước mặt, nói ra.
– Được, trước ông hãy xem phong thư này rồi hãy nói, chúng ta bàn lại.
Đinh Trường Sinh từ trong túi quần lấy ra một phong thơ, hai tay đưa cho Diêm Bồi Công.
Diêm Bồi Công nghi hoặc, nhưng nhìn thấy Đinh Trường Sinh rất là trịnh trọng, vì vậy cũng đứng dậy nhận lấy phong thư này, phong thư hiển nhiên là đóng kín, Diêm Bồi Công nghi hoặc nhìn Đinh Trường Sinh, vừa mở ra phong thư, lúc mới bắt đầu thì không sao, nhưng khi nhìn đến phần sau cùng ký tên cùng với đóng dấu, rõ ràng thoáng cái như nhảy dựng lên.
– Đây là thật sao?
Diêm Bồi Công rất là kích động hỏi.
– Thật hay giả thì tôi không biết, tôi chỉ là một người đưa tin, phần còn lại cái gì cũng không biết.
Đinh Trường Sinh nghiền ngẫm nhìn Diêm Bồi Công nói.
– Vậy cậu gặp được Linh Chi rồi sao?
Diêm Bồi Công nhìn cửa thư phòng đóng chặt, thấp giọng hỏi.
– Ông cứ nói trước, phong thư này có phải là thật hay không? Nếu như là là thật, thì tôi đã từng gặp cô ấy, còn nếu không, thì bức thư này từ nơi nào đến?
Đinh Trường Sinh mỉm cười nói.
– Đúng vậy, cậu nói không sai, thật ra thì tôi không tin đây là sự thật, nhưng ngoại trừ chữ ký của Linh Chi, tại đây còn có một con dấu, mà con dấu này là tín vật của Linh Chi, cho nên tôi tin tưởng đây là thật, nói như vậy, cậu đã bái kiến cô ấy… cô ấy có khỏe không? Có hạnh phúc không?
– Rất tốt, rất an toàn, cũng may mắn là rất hạnh phúc…
Đinh Trường Sinh nói ra, nghĩ tới đây thì hắn không kềm hãm được khi nghĩ đến mị thái của Vũ Văn Linh Chi lúc uyển chuyển hầu hạ dưới háng mình, hơn nữa vô luận chính hắn muốn làm kiểu nào, thì nàng cũng hết sức phối hợp, mỗi lần nhìn thấy Vũ Văn Linh Chi tại dưới người mình thở gấp rên rỉ không dứt, trong nội tâm cảm giác chinh phục của hắn trở nên rất là thỏa mãn.
Cho nên, lúc Diêm Bồi Công hỏi Vũ Văn Linh Chi có hạnh phúc không, chính mình nói rất là chắc chắn, nàng rất hạnh phúc, đồng thời chỉ cần mình nguyện ý, thì Vũ Văn Linh Chi tùy thời, cũng có thể để cho con gái của nàng cùng mình chung giường, hơn nữa Vũ Văn Linh Chi đã từng nói qua, chỉ cần mình có thể giúp nàng hoàn thành đem tài chính chuyển dời từ nước ngoài về trong nước, nàng cả đời này là người của hắn, kể cả con gái của nàng Kỳ Trúc Vận.
– Đinh tiên sinh, trên thư Linh Chi có nói, hy vọng là chúng ta đến Hồ Châu để đầu tư, chẳng lẽ hiện giờ Linh Chi đang ở Hồ Châu?
Diêm Bồi Công hỏi.
– Không phải cô ấy ở tại Hồ Châu, mà là tôi đang ở tại Hồ Châu, nàng mặc dù không có trở về đây, nhưng thông qua những đường dây khác nên cũng biết các người vì bị liên quan đến vụ án của Kỳ gia, nên sinh ý làm ăn rất là gian nan khó khăn, cho nên Linh Chi hy vọng các người có thể thì tới Hồ Châu đầu tư, về chuyện này, thật ra thì cũng là một cách tìm ra đường cho các người, bây giờ ở tại đây ông đang kinh doanh như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Cậu cũng đã biết, cần gì phải hỏi lại câu này?
Diêm Bồi Công khoát tay, rất là tịch mịch nói ra.
– Nếu đã như vầy, ở đâu kiếm tiền được thì sẽ đi, chẳng lẽ Lâm Nhất Đạo sẽ cùng đi theo sao?
Đinh Trường Sinh cau mày nói, hắn biết rõ Lâm Nhất Đạo thế lực rất lớn, nhưng có thể khẳng định là Lâm Nhất Đạo không có năng lực khống chế bên ngoài phạm vi của mình.
– Đinh tiên sinh, chuyện này nói nghe thì rất đơn giản nhưng không phải vậy, bởi vì tôi không có chuẩn bị tư tưởng trước, chứ đừng nói chi là những người khác, hơn nữa chúng tôi là người địa phương sinh trưởng ở đây, bây giờ nếu xa xứ, ít nhất cũng phải để chúng tôi tính toán cẩn thận một chút…
– Vâng… đó là đương nhiên, nhưng tôi nhắc nhở Diêm tiên sinh, về chuyện của Linh Chi, tốt nhất là đối với bất cứ ai cũng không nên nói, nếu không muốn bị người phát hiện…
Đinh Trường Sinh khuyên bảo.
– Vấn đề này tôi biết, cho nên, tôi cần phải có thời gian, bất quá Đinh tiên sinh, tôi thật đúng là có chút bội phục cậu, dám ở ngay trên địa bàn của tỉnh Trung Bắc gây náo, hiện tại thì tốt rồi, xem như toàn bộ rối loạn về chuyện tập trung đầu tư của tỉnh Trung Bắc, trong tỉnh những người kia, không biết có bao nhiêu người hận cậu lắm đây này.
Diêm Bồi Công lo lắng nói.
– Không sao cả, tôi không sợ, chỉ cần có thể kéo người đến Hồ châu đầu tư, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, với lại tôi không tin là người của thành phố Bắc Nguyên không hiểu, dám đối với khách mời đầu tư của vùng khác mà ra tay.
Đinh Trường Sinh không phục nói ra.
– Nhưng là, vấn đề là cậu không phải đến để đầu tư, cậu đến gây nên rối loạn, tôi xem tốt nhất là cậu mau chóng chạy về Hồ Châu, bằng không mà nói, chỉ sợ là có phiền toái.
Diêm Bồi Công vẫn lo lắng nói.