Phần 53
– Tốt rồi, đồng chí Bàn Hạ, tôi đây cũng không cần giới thiệu a.
Ấn Thiên Hoa quay người lại, nhường lại cho La Bàn Hạ bước lên, mọi người nghe được Ấn Thiên Hoa nói như vậy, ai cũng đều nở nụ cười…
Để Khôn Thành cùng La Bàn Hạ hai người đi cạnh nhau, cùng Ấn Thiên Hoa đi vào trong đại viện thành ủy, tất cả mọi người theo ở phía sau, đúng lúc này đi ở phía trước chính là có ba người, Để Khôn Thành, Ấn Thiên Hoa, La Bàn Hạ, lui về phía sau một chút mới là Đào Thành Quân cùng Sở Hạc Hiên và những thường ủy khác.
– Đồng chí Thạch Ái Quốc không tới sao?
Ấn Thiên Hoa lo lắng Thạch Ái Quốc không đến, thì cái hội nghị này sẽ khai mở như thế nào đây.
– Thành Quân, bí thư Thạch Ái Quốc đâu rồi?
La Bàn Hạ chau mày, quay đầu lại hỏi Đào Thành Quân…
– Đã đến rồi, đang ở phía trong phòng họp đây này.
Đào Thành Quân nhanh bước một bước, nói ra Thạch Ái Quốc đang ở đâu, lúc này Ấn Thiên Hoa không nói gì, hiển nhiên đối với biểu hiện Thạch Ái Quốc rất là bất mãn, nhưng ông cũng biết, Thạch Ái Quốc trong bụng đang nổ lấy nổi giận trong bụng, hơn nữa đối với mình đã cho Thạch Ái Quốc hai cái cương vị, chính mình từng gọi điện thoại hỏi qua Thạch Ái Quốc, nhưng ông ta hình như là coi trọng cái ghế chủ tịch mặt trận tổ quốc, cái chức vụ này có trong danh sách thường ủy, nhưng là nói thật, chức vụ này rất khó mà Thạch Ái Quốc có được.
Ấn Thiên Hoa không nói thêm gì nữa, một đường hướng đến phòng họp đi đến, nhưng lúc đến thang máy, liền thấy Thạch Ái Quốc đang đứng chờ tại cửa thang máy.
– Chào Ấn chủ nhiệm, hoan nghênh đến Hồ Châu, tôi không có tới cửa nghênh đón… ông sẽ không trách tôi chứ?
Thạch Ái Quốc ngược lại là đểu giả, mới mở miệng liền phong kín lời Ấn Thiên Hoa muốn nói, ta nói đến phân thượng chỗ này rồi, ngươi nếu còn muốn nói, đó chính là không còn gì là tình cảm rồi.
– Có gì đâu… trước cứ tới văn phòng của ông uống tách trà đi a.
Ấn Thiên Hoa cũng biết trong lòng Thạch Ái Quốc đang nổi lửa, cho nên cái gì cũng chưa nói, còn bảo đến phòng làm việc của Thạch Ái Quốc uống trà, như thế lại làm cho Thạch Ái Quốc thật bất ngờ.
– Được rồi, xin mời Ấn chủ nhiệm…
– Mời hai vị cùng đi chung cho vui a.
Ấn Thiên Hoa hướng nhìn chung quanh, nói ra.
Vì vậy Thạch Ái Quốc phía trước, Ấn Thiên Hoa ở phía sau, Để Khôn Thành và La Bàn Hạ thì đi cuối cùng, tiến vào phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, lúc này phòng làm việc của Thạch Ái Quốc cũng đã dọn dẹp xong sạch sẽ, phàm là đồ vật gì cá nhân thuộc về Thạch Ái Quốc, tất cả đều đã được dọn đi rồi, Thạch Ái Quốc hôm nay tới đây, cũng chỉ là ngồi một chút chờ xong cuộc họp giới thiệu là xong rồi.
Trương Hòa Trần rót cho bốn người bốn chén trà, sau đó liền lui ra ngoài đóng cửa lại, mấy người kia đều không có chú ý đến người đàn bà này, nhưng La Bàn Hạ thì chú ý tới…
– Đồng chí Bàn Hạ, chỗ này của tôi đã thu thập xong rồi, tùy thời ông đã có thể tới đây làm việc, Ấn chủ nhiệm, đồng chí là Bàn Hạ là chuyên gia kinh tế, những năm qua chúng ta không có tận dụng được nhân tài, lần này tốt rồi, tôi tin tưởng dưới sự dẫn dắt của đồng chí Bàn Hạ, kinh tế Hồ Châu nhất định sẽ tiến triển cực nhanh.
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Tôi cũng hy vọng là vậy, hiện tại trên tỉnh đối với tình huống của Hồ Châu rất là lo lắng, không riêng gì La bí thư trên tỉnh lo lắng, Lương chủ tịch cũng thế, ông ta vừa tới không bao lâu, cho nên đối với Hồ Châu vẫn chưa quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy số liệu kinh tế hàng năm của Hồ Châu, rất là sốt ruột a…
Ấn Thiên Hoa cũng không nói nhảm, liền trực tiếp đem thái độ trên tỉnh lý ném ra cho mọi người…
Thạch Ái Quốc không nói thêm gì, bởi vì lời nói kế tiếp quả thật cũng chẳng có gì để mà nói Ấn Thiên Hoa hình như là cố ý gõ vào Thạch Ái Quốc, cái này cũng khó trách, tuy nhiên Thạch Ái Quốc chỉ mới làm bí thư trong thời gian ngắn, làm đã nhiều năm là vị trí chủ tịch, nhưng đúng là đã nhiều năm trôi qua, kinh tế không có có bất kỳ sự tiến triển nào, điều này làm cho trên tỉnh rất là bực bội.
La Bàn Hạ mới tân nhiệm bí thư thành ủy, Ấn Thiên Hoa không có khả năng liền thúc giục ông ta, còn Để Khôn Thành có chỗ dựa là An bí thư tiền nhiệm, khẳng định cũng không phải là đối tượng để Ấn Thiên Hoa gõ, nhưng Thạch Ái Quốc thì khác, đồng thời hôm nay rõ ràng không đi ra nghênh đón mình làm cho bản thân Ấn Thiên Hoa thật mất mặt, chính mình không gõ đánh ngươi thì là gõ ai đây?
Đây đang trong phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, Thạch Ái Quốc ngậm miệng không nói, nhưng trong bụng Thạch Ái Quốc giống như là vừa mới ăn xong bún cay thập cẩm, nóng lợi hại, nhưng ông lập tức sắp ly khai Hồ Châu, lời nói thêm càng thừa thãi nên cũng không cần phải nói.
– Hay là chúng ta họp trước đi…
Ấn Thiên Hoa cảm nhận được cảm xúc Thạch Ái Quốc, biết rõ có nói thêm gì cũng không có ý nghĩa, vì vậy đề nghị họp, mở họp xong thì sứ mạng của mình cũng sẽ hoàn thành, sự tình còn dư lại, chính là chuyện Hồ Châu của các ngươi, là đấu hay là cùng hợp tác đều là do các ngươi tự chọn.
Hội nghị cán bộ toàn thành phố là do bí thư trưởng Đào Thành Quân chủ trì, đầu tiên đương nhiên là mời Ấn Thiên Hoa phát biểu.
– Tôi mỗi lần tới Hồ Châu, đều có cảm giác tại nơi đây rất thân thiết, bởi vì sao? Bởi vì nơi này non xanh nước biếc hữu tình, không khí rất trong lành, không giống như là Giang Đô, vài ngày không thấy mặt trời là chuyện thường xảy ra, cuộc sống như ở trong sương mù, nhưng tại Hồ Châu thì chưa có loại tình huống này xảy ra.
Ấn Thiên Hoa đầu tiên là bắt đầu nói về không khí bụi bặm, phía dưới Đinh Trường Sinh nghe đến đó, khóe miệng vểnh lên, vị Ấn chủ nhiệm này thật đúng là có ý tứ, nói chuyện đều có thể ngoặt từ bên ngoài đến góc quanh mắng chửi người, đây không phải là nói Hồ Châu không có phát triển nền công nghiệp kinh tế, nên không khí tại nơi đây còn trong lành sao?
– Nhưng có thể khẳng định là kinh tế Hồ Châu còn yếu kém, nhất là nền công nghiệp kinh tế chưa phát triển, đây là sự thật, tôi rất muốn nhìn thấy kinh tế Hồ Châu có thể trỗi dậy, đây lời nói trong lòng của ta, cũng là ý muốn của lãnh đạo trên tỉnh, đồng chí Bàn Hạ xuất thân làm kinh tế, tôi được tổ chức ủy thác, tiễn đưa đồng chí Bàn Hạ đến đây nhậm chức bí thư thành ủy, tôi tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Bàn Hạ thì thành phố Hồ Châu nhất định sẽ phát triển được kinh tế…
Ấn Thiên Hoa lời nói này rất sinh động, nhưng thực chất rất là vớ vẩn.
Ấn Thiên Hoa ở phía trên nói xong, kế tiếp là La Bàn Hạ phát biểu.
La Bàn Hạ nói chuyện bình thản, không có bất kỳ hứa hẹn nào, nhưng rất thực tế, ông nói nhiều nhất câu nói là bây giờ Hồ Châu nếu không tiến thì sẽ thối, vấn đề bây giờ đã không còn có thể thối lui được nữa rồi…
Những lời này, để cho một người nghe xong sắc mặt rất khó nhìn, đó chính là Thạch Ái Quốc.
…
Nghe hai người kia phát biểu, đều nhắc đến Hồ Châu tự hồ là đã nát không còn gì nữa, bà ngoại ơi, hện tại Hồ Châu thật sự tệ đến đến trình độ này như lời của hai người kia sao? Nhưng tức giận thì tức giận, người ta đã nói như vậy, ngươi cũng không thể đi chắn miệng người ta lại, đây là người thắng làm vua, người thua làm giặc, ai cho ngươi mở miệng chứ?
– Mời đồng chí Thạch Ái Quốc phát biểu.
Đào Thành Quân đã sớm nhìn thấy cảm xúc của Thạch Ái Quốc rất kém, nên rất lo lắng trong hội nghị Thạch Ái Quốc sẽ bão nổi trút giận, nhưng buộc phải mời Thạch Ái Quốc phát biểu, bởi vì đây là một nghi thức khi thay một người mới…
Phía dưới toàn bộ cán bộ đều chuyển tới sự chú ý đến Thạch Ái Quốc, trước mặt lời nói vừa rồi, tất cả mọi người đều nghe ra hương vị sắp nổ ra như thế nào rồi, cho nên đợi lấy Thạch Ái Quốc nói chuyện, nhìn xem Thạch Ái Quốc biện giải như thế nào cho mình.
Mặc dù trong mắt rất nhiều người, Thạch Ái Quốc chỉ là một bí thư không thực tài, nhưng đó là vì trước đó ông bị Tưởng Văn Sơn thổ hào dưới áp chế, chính ông thế đơn lực bạc, không còn cách nào khác, nhưng điều này không có nghĩa là Thạch Ái Quốc trắng tay, mặc dù đang trong thời gian ngắn làm kiếp sống bí thư về phương diện kinh tế không có bao nhiêu khởi sắc, nhưng ít nhất cũng đem vây cánh của Tưởng Văn Sơn càn quét hầu như không còn.
Lúc Thạch Ái Quốc tiền nhiệm, ai cũng đều nói Thạch Ái Quốc là một nhân vật quá độ, cũng có rất nhiều người không tin, nhưng cho đến hôm nay, quả thật là thế, đợi đến lúc Thạch Ái Quốc đem Hồ Châu dọn dẹp không sai biệt lắm, thì người ta liền đuổi xuống rồi, cho nên những cán bộ đang ngồi này ở bên trong này, cũng không thiếu người là do Thạch Ái Quốc cất nhắc, giờ khắc này, đều thấy không công bằng cho Thạch Ái Quốc.
– Được rồi, tôi chỉ nói một câu, hoàn toàn phục tùng quyết định của tổ chức.
Thạch Ái Quốc nói ra.
Một câu nói kia nói xong, chẳng những là toàn trường đều bất ngờ, mà ngay cả La Bàn Hạ cùng Ấn Thiên Hoa cũng cảm thấy quá bất ngờ, lời đã nói xong, khiến cho mọi người nhìn nhau, đều không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trên thực tế lúc Thạch Ái Quốc nói xong lời này, sứ mạng của ông ở tại Hồ Châu đã hoàn toàn coi như là xong.
Kết thúc cuộc hội nghị về sau, những lãnh đạo cán bộ nối đuôi nhau đi ra, đương nhiên đi ở phía trước là La Bàn Hạ cùng Ấn Thiên Hoa, còn Thạch Ái Quốc thì cố ý đi chậm lại ở phía sau vài bước, sau đó đi vào cái toilet bên cạnh phòng họp.
Đinh Trường Sinh vẫn luôn đang chăm chú nhìn theo hướng đi của Thạch Ái Quốc, khi chứng kiến Thạch Ái Quốc tiến vào phòng vệ sinh, hắn cũng đi theo vào, vì vậy một màn rất trơn nhẵn xuất hiện, người đã từng là thư ký bí thư thành ủy và người đã từng là bí thư thành ủy cùng nhau đang đứng đi tiểu trong phòng vệ sinh, không có trao đổi gì cả, nhưng lại cùng chung một hành động…
– Bí thư… Giờ đi đâu, để cháu đưa đi…
Rời khỏi nhà vệ sinh, Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ừ, về nhà đi…
Thạch Ái Quốc mặt không cảm giác nói ra.
Lúc này trong phòng họp cũng còn nhiều người chưa ra về, cho nên khi nhìn thấy đi theo bên cạnh Thạch Ái Quốc là Đinh Trường Sinh, đai nấy đều cảm thấy thật bất ngờ, Thạch Ái Quốc giờ đã không còn là bí thư Hồ Châu, nhưng ngươi Đinh Trường Sinh còn phải ở lại Hồ Châu lăn lộn, chẳng lẽ không vì bản thân của mình mà ngẫm lại? Thế nhưng nhiều người đã thấy rõ hơn về nhân phẩm của Đinh Trường Sinh, người ta nói một đời vua một đời thần, Đinh Trường Sinh thấy rất rõ rằng điều này, cho dù là hắn bây giờ liền đi lấy long bợ đỡ La Bàn Hạ, cũng rất khó mà chiếm được trọng dụng, cho nên chi bằng, mình biểu hiện khí tiết đầy đủ hơn, đây mới là một mặt làm người thông minh…
Chứng kiến Đinh Trường Sinh cùng Thạch Ái Quốc đang đứng đợi thang máy, tất cả mọi người đều tự giác tản ra nhường lại cho bọn họ đi trước, vì thế chỉ còn có Đinh Trường Sinh cùng Thạch Ái Quốc hai người.
– Cháu làm như vậy là không đúng, bởi vì cháu còn phải công tác tại Hồ Châu, chấu làm như vậy, khiến cho lãnh đạo Hồ Châu nhìn thấy không tốt.
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Hết cách rồi, sau gáy của cháu, bên trên đều có khắc mấy chữ Thạch bí thư rồi…
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Nói hươu nói vượn.
Thạch Ái Quốc cười mắng.
Hai người rời khỏi thang máy, cười cười nói nói, đúng lúc này Trương Hòa Trần gọi điện thoại tới, hỏi Thạch Ái Quốc đi nơi nào, giữa trưa hinh như lãnh đạo Hồ Châu có mời Ấn chủ nhiệm ăn cơm.
Nhưng Thạch Ái Quốc nói thân thể của mình đang mệt, nên về nhà trước, căn bản không cho bất luận kẻ nào mặt mũi, đến cái tuổi này rồi, chuyện chức vụ lên cao coi như là đã lấp kín, thì còn sợ cái gì nữa? Lúc còn trẻ, sợ ngươi không để cho ta sống làm, như vậy thì ta sẽ không thể tiến bộ lên chức, nhưng giờ Thạch Ái Quốc đến cái tuổi này, ngươi không cho ta lên chức cũng không sao, ta cũng vậy, tốt nhất là cứ nghỉ ngơi cái đã…
Bất quá khi ra khỏi cửa sảnh, thì Hồ Hồng Quân đem chiếc Audi đưa đón Thạch Ái Quốc lái tới, chạy tới mở cửa xe cho Thạch Ái Quốc, nhưng đã bị Thạch Ái Quốc ngăn lại.
– Tiểu Hồ, tôi bây giờ không còn là bí thư Hồ Châu, chiếc xe này là của thành phố, cho nên cậu cũng không cần lái xe cho tôi nữa rồi, giờ thì cứ làm thủ tục bàn giao đi a.
Thạch Ái Quốc nói ra.
Thạch Ái Quốc đi theo Đinh Trường Sinh, cứ như vậy dưới những con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Thạch Ái Quốc đến xe của Đinh Trường Sinh, sau đó cùng Đinh Trường Sinh rời đi, cái điều này làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt, kể cả La Bàn Hạ.
Lúc này La Bàn Hạ đang nghe trương Hòa Trần báo cáo, còn Ấn Thiên Hoa cùng Để Khôn Thành cùng đi xuống căn tin thành ủy…
Đinh Trường Sinh cùng Thạch Ái Quốc trở về nhà, hắn vốn muốn lập tức trở về, nhưng bị Thạch Ái Quốc lưu lại, nếu là trước kia, thì cũng không sao cả, nhưng kể từ lúc nói về vấn đề kết hôn cho Thạch Mai Trinh biết, Đinh Trường Sinh đã rất sợ hãi khi gặp Thạch Mai Trinh, vạn nhất nàng lại ồn ào, thì mình liền xong đời.
– Ăn cơm xong rồi thì hãy đi, đã đến trưa rồi.
Thạch Ái Quốc nói.
– Vâng… cháu đây cùng chú uống vài chén…
Đinh Trường Sinh đáp.
Sau khi vào cửa, biết được Thạch Mai Trinh không có ở đây, Đinh Trường Sinh thở dài một hơi, trong phòng khách cùng Thạch Ái Quốc nói mấy câu, thì đã bị Tiêu Hồng gọi đi xuống phòng bếp hỗ trợ, còn Thạch Ái Quốc thì đi qua thư phòng.
Tiêu Hồng nhìn phía ngoài phòng bếp, phòng khách cũng không có người, ngược lại nghe thấy trong thư phòng có động tĩnh, lúc này mới quay lại trở về phòng bếp.
– Nghe nói em sắp kết hôn rồi?
– Ừ, làm sao chị biết? A Trinh nói cho chị biết sao?
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, hiện tại giống như ai cũng đều biết, Tiêu Hồng đã biết, La Gia Nghi cũng biết, để rồi tối hôm qua chuyện phát sinh ra với nàng, lại không biết phải giải thích như thế nào đây, đây cũng là chuyện buồn rầu nhất của Đinh Trường Sinh bây giờ.
– Vì sao không phải là kết hôn với A Trinh?
Tiêu Hồng nhích thật sát gần hỏi.
– Nàng không thích hợp… um…
– Nhưng các người đã cùng một chân lâu như vậy, hơn nữa A Trinh rất yêu em… em có biết không? Mấy ngày nay chị nhiều lần phát hiện nàng đang len lén khóc…
Tiêu Hồng nói ra.
– Em biết A Trinh rất yêu em, nhưng em còn cha nuôi bên kia… em thật là không có cách nào giải thích được…
– Em đến cùng là có bao nhiêu người đàn bà đồng thời tồn tại những quan hệ như thế này, em phải biết, đây là rất nguy hiểm, hơn nữa chị vẫn luôn cho rằng em cùng A Trinh là thích hợp nhất, Ái Quốc lại là lãnh đạo cũ, đối với em còn có ân.
Tiêu Hồng nói ra.
Đinh Trường Sinh nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có ai, đối với Tiêu Hồng nói ra:
– Chị nói như vậy có thật đúng long của mình hay không? Hay là vì đang cân nhắc cho bản thân mình?
– Em nói nhăng gì đấy?
Tiêu Hồng mặt thoáng cái đỏ lên, nàng ra vẻ thở dài, thân thể đứng gần mà như tựa sát vào người của Đinh Trường Sinh, cách hơi mỏng là váy lụa, Đinh Trường Sinh cảm giác được da thịt nàng rất mềm mại, ấm áp co dãn…
Tiêu Hồng nói xong thì liền bưng thức ăn liền đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh cười cười “Hừ, lòng dạ hẹp hòi vẫn không ít…”