Phần 249
Đợi đến lúc cả hai ăn lại mặc chỉnh tề thì Đinh Trường Sinh đốt một điếu thuốc mới hỏi.
– Cha chị nói như thế nào?
– Cha nói chờ quay trở về rồi nói sau, vừa rồi mới phát một tin nhắn, buổi tối nay bảy giờ sẽ đến thành phố Giang Đô.
– A, bằng không chúng ta đi đến Giang Đô chờ lão gia tử đi, dù sao tại Hồ Châu giờ em cũng không có việc gì…
Đinh Trường Sinh đề nghị.
– Cũng được, vậy bây giờ đi thôi.
Tạ Phương Quỳnh liền đồng ý.
Lại nói tiếp Đinh Trường Sinh so với Trọng Hải làm phận sự thì cái gì cũng tốt hơn nhiều, thậm chí ít nhất cũng còn có thể đến sân bay đón tiếp Tạ Cửu Lĩnh, chứng kiến Tạ Cửu Lĩnh vẻ mặt mệt mỏi đi đến cửa ra phi trường, Tạ Phương Quỳnh đi ra phía trước khoác lên lão Tạ cánh tay, còn Đinh Trường Sinh thì là chủ động đẩy hành lý…
Bọn họ không có ở khách sạn, mà là đến biệt thự Tạ gia tại Giang Đô, nơi này và biệt thự của Tưởng Ngọc Điệp không xa, đều là tọa lạc tại nội thành Giang Đô bên cạnh một cái công viên nhỏ.
– Bác à, nơi đây tốt đấy, vào trong cư xá này, không gian có vẻ thông thoáng.
Đinh Trường Sinh tán dương.
– Nếu chọn trúng nơi này, cháu lúc nào muốn thì cũng có thể đến ở, nơi đây bình thường đều có người quản lý, đã qua một đoạn thời gian bác không đến đây rồi.
Tạ Cửu Lĩnh để cho Đinh Trường Sinh ngồi trước, lối xưng hô giữa bọn họ cũng đã thay đổi, tỏ vẻ thân thiết với nhau hơn trước nhiều, Tạ Cửu Lĩnh đi vào thay đổi bộ quần áo sau lại đi ra, thời điểm này Tạ Phương Quỳnh chịu trách nhiệm pha trà, Đinh Trường Sinh sau lần chính thức giao hoan với nàng trên bờ hồ, giờ thì có quyền đàng hoàng hưởng thụ Tạ Phương Quỳnh hầu hạ đấy.
Đinh Trường Sinh đợi một hồi, Tạ Cửu Lĩnh không nói chuyện, hắn cũng không nói, cả hai đều nhìn xem nghệ thuật pha trà của Tạ Phương Quỳnh.
– Thật sự là không ngờ được, chị còn có tay nghề này, chẳng thua kém gì các lão bản quán trà cả…
Đinh Trường Sinh khen.
– Này… ý của em là nếu như nhà của chúng ta phá sản, thì chị có thể đi ra bên ngoài mở quán, có trà nghệ thì cũng không đến mức chết đói đúng không?
Tạ Phương Quỳnh cười cười, hạ thấp lời khen của Đinh Trường Sinh.
– Ai ai, em không ý kia, bác à… nếu có thời gian thì trò chuyện với chị Tạ đi, nàng luôn tức giận nếu như không vừa ý, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không tốt, nóng giận làm hại đến thân thể đấy.
– Ài, bác già rồi, nói cái gì nó cũng không nghe, nhưng cháu thì lại là có thể khuyên nhủ nó, có đôi khi người trong nhà nói thì cũng như gió thoảng bên tai, ngoại nhân nói một câu ngược lại là đã thành lời lẽ chí lý rồi.
Tạ Cửu Lĩnh cười nói.
Tạ Phương Quỳnh rót cho Đinh Trường Sinh một chén trà, đưa tới trước mặt của hắn, rồi tự mình bưng một ly trà mang đến cho Tạ Cửu Lĩnh đưa tới trong tay của ông, sau đó kéo cánh tay của ông ngồi sát bên cạnh nũng nịu, không chút nào bận tâm Đinh Trường Sinh ngoại nhân đang có mặt tại đây.
– Con nói có sự tình liên quan đến công ty, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Đinh Trường Sinh lúc này cũng không có thể im lặng rồi, liền chủ động đề nghị Tạ Cửu Lĩnh đi lên tỉnh tìm quan hệ, tạm thời chưa có nói vào vấn đề khoản tiền kia của Kỳ gia…
– Hiện nay lên tỉnh tìm quan hệ rất khó, cơ bản thì bác đều đi khắp rồi, nhưng không ai muốn nói chuyện với Tạ gia, có thể là vì lúc trước Tạ gia, bởi vì Tạ Phương Quỳnh cùng Trọng Hải gây náo đấy, Trọng Hải bị ép phải ở ẩn một thời gian lâu như vậy, Trọng Gia đối với chúng ta vẫn còn là oán hận, nhưng mà lúc ấy sự tình của Trọng Hải thì quả thật chúng ta không biết chuyện gì xảy ra, Trọng Gia tại tỉnh Trung Nam rất có sức ảnh hưởng, chuyện này coi như là đem Tạ gia triệt để đưa lên trên lò nướng, lãnh đạo thành phố Kinh Sơn lại là người Trọng Gia, hiện tại cũng không mở miệng, đây rõ ràng là Trọng Gia vẫn không chịu buông tha Tạ gia, vì vậy, bây giờ chuyện lên tỉnh tìm quan hệ thì bác cũng không ôm hy vọng.
Tạ Cửu Lĩnh nói rất là thê thảm, nhưng Đinh Trường Sinh thì không tin đến bây giờ Trọng Gia vẫn còn oán hận Tạ gia.
– Bác à… công ty Tạ Thị Thiết Cương là xí nghiệp hạng đầu về ngành sản xuất chế tạo sắt thép tại tỉnh Trung Nam, mặc dù là đã không còn có nguồn khai thác khoáng sản tại Kinh Sơn, nhưng mà vẫn còn có thể nhập khẩu về để chế tác, nếu đến Hồ Châu, dựa vào vận tải đường thuỷ khá tốt, vẫn là có thể Đông Sơn tái khởi.
Đinh Trường Sinh không cam lòng nói ra.