Phần 214
Đây là Trần Khánh Long lần đầu tiên đến văn phòng La Bàn Hạ báo cáo công tác, vì vậy trong lòng có chút khẩn trương, trước đây sai lầm trong việc suy đoán tình thế, từ đó cho tới bây giờ thì không được trọng dụng, nhất là có một người để bị so sánh, đó chính là Đinh Trường Sinh, so với hắn, chính mình quả thực chẳng khác gì là cặn bã.
Trần Khánh Long trong nội tâm một mực nghẹn lấy, chỉ một lần sai lầm phán đoán tình thế, chẳng ai ngờ rằng Thạch Ái Quốc lại bật ngược, cuối cùng còn làm tới thường ủy Tỉnh ủy…
Nhưng mà bây giờ rốt cục cũng đã nhận được La Bàn Hạ trọng dụng, làm chủ nhiệm xây dựng kiến thiết thành phố, hắn biết rõ La Bàn Hạ còn có một bản kế hoạch cải tạo khu chợ cũ, việc xây dựng kiến thiết thành phố tầm quan trọng có thể nghĩ, nhất định đây là một cái vị trí có rất lớn chất béo, chỉ mới một cái cải tạo khu chợ cũ trong đo đạc đền bù tổn thất, chỉ cần mình hơi chút nghiêng một cái, thì kết quả đền bù tổn thất sẽ sai lệch nhiều giá cả đấy, vì vậy hắn cho rằng Đinh Trường Sinh đầu óc quả thực là điên rồi, rõ ràng đem cái chức vị này chắp tay nhường cho người khác.
Trần Khánh Long cho rằng Đinh Trường Sinh tư duy là một kỹ nữ mà lại muốn lập đền thờ…
– Trương thư ký, lãnh đạo gọi tôi đến báo cáo công tác.
Trần Khánh Long đi đến cửa ra vào văn phòng Trương Hòa Trần, cẩn thận nói ra.
– Vào đi, lãnh đạo đang chờ ông đấy.
Trương Hòa Trần liền đứng lên cũng không có đứng, trực tiếp lại cúi đầu bận việc chuyện của mình rồi.
Trần Khánh Long vẻ mặt tràn đầy phấn khích, nhìn nhìn Trương Hòa Trần vú mông căng tràn đầy vẻ thành thục, cố nén nuốt nước bọt, vậy tiến lên gõ cửa tiến vào văn phòng La Bàn Hạ.
– Cậu đã đến, ngồi đi.
La Bàn Hạ chỉ trước mặt mình cái ghế, nói ra.
– La bí thư, em đứng cũng được rồi…
La Bàn Hạ cười cười không tỏ thái độ gì, hỏi…
– Sắp xếp nhân viên bên xây dựng kiến thiết thành phố sao rồi?
– La bí thư, theo em nghĩ nên điều thêm mấy người vào, còn nhân viên của Đinh Trường Sinh hay là thôi đi, bọn họ là người theo hắn từ khu đang phát triển mang đến đấy, vậy tất cả đều là người của hắn, em sợ đến lúc thực hiện công tác thì sẽ xảy ra vấn đề…
Trần Khánh Long tới nơi này mục đích chủ yếu chính là nói về việc này.
– Được… vậy cậu viết cái báo cáo nhanh đi, tôi phê chuẩn, mặt khác cậu cũng qua bên Để chủ tịch báo cáo một chút về chuyện này, tôi cho cậu hai ngày phải làm xong, ngày kia phải triệu tập tất cả mọi người đến họp, làm công tác động viên, mau chóng tiến hành việc giải tỏa, tôi không muốn phức tạp thêm tình hình, lúc này phải làm nhanh…
La Bàn Hạ lo lắng xảy ra vấn đề, ngay trong lúc mọi người cho rằng mới thay đổi người phụ trách bộ phận xây dựng kiến thiết thì phải để làm quen một thời gian ngắn, sự tình giải tỏa có khả năng phải hoãn lại một chút, thì La Bàn Hạ quyết định lấy xu thế rất nhanh như chớp tiến vào, mạnh mẽ trong việc giải tỏa…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-chinh-phuc-gai-dep-chuong-8.html
Đinh Trường Sinh thời điểm này không về Hồ Châu, vì thế lưu lại vài ngày tại Giang Đô, nhưng phần lớn thời gian lại bị Thạch Mai Trinh chiếm cứ lấy, nàng trước kia không có ở qua tại Giang Đô, cho nên đối với nơi đây rất là hiếu kỳ, đối với nàng mà nói, đó là đây mới đúng là thành thị.
Nhưng đến tối, hắn lại nhận được điện thoại của Tưởng Ngọc Điệp, thì mới biết Tưởng Ngọc Điệp đã xuất viện, đang tại trên tỉnh chờ đợi hộ chiếu, sau khi có hộ chiếu thì sẽ liền xuất ngoại, có thể sẽ không quay trở về nữa rồi.
Vì vậy tối nay Đinh Trường Sinh đi đến nhà Tưởng Ngọc Điệp tại Giang Đô, không nghĩ tới Tưởng Mộng Điệp cũng có ở đây, người ra mở cửa chính là nàng.
– Chị cô đâu rồi, tình hình sao rồi?
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng hỏi.
– Đang nằm trong phòng ngủ, bác sĩ nói giờ chỉ cần tịnh dưỡng, vì vậy chị ấy liền vội vã xuất viện.
Tưởng Mộng Điệp nói ra.
Đinh Trường Sinh liền vào đẩy ra cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tưởng Ngọc Điệp nằm ở trên giường, sắc mặt còn có chút trắng bệch, nhưng mà tinh thần tốt hơn nhiều, nàng cao hứng khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh đã đến, định ngồi dậy, nhưng mà bị một bước tiến lên Đinh Trường Sinh ấn chặt nằm im rồi.
– Mộng Điệp, rót cho Đinh đại ca chén trà, hắn thích uống trà.
Tưởng Ngọc Điệp nói.
– Như thế nào không có ở them trong bệnh viện vài ngày, vội vã gấp gáp như nhỡ vết thương tái phát thì làm sao bây giờ?
Đinh Trường Sinh lo lắng nói.
– Không phải là chị không muốn ở lại, mà là chị rất sợ hãi, trước kia chị chết còn không sợ, mà chỉ lo lắng người nhà, lo lắng các em của mình, nhưng mà bây giờ thì chị bắt đầu biết sợ rồi, nhất là sau khi Bạch Khai Sơn chết đi, thì chị cảm thấy nếu cũng chết đi như vậy thì không đáng, chị cũng hiểu rõ mình làm ra nhiều tội nghiệt, vì vậy rất sợ chuyện bị bại lộ, nên muốn sớm chút rời khỏi nơi này…
Tưởng Ngọc Điệp thì thào lẩm bẩm.
Đinh Trường Sinh trong nội tâm rất có thể hiểu được tâm tình của nàng bây giờ, lúc trước nàng một mực ôm lấy cái chết là muốn kéo Bạch Khai Sơn chết cùng, nhưng mà bây giờ Bạch Khai Sơn đã chết, cho nên nàng muốn mình sống, đều muốn một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, đây mới là tâm tình của nàng bây giờ…
– Em hiểu… bây giờ chị muốn đi chỗ nào đây…
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Vẫn chưa biết, chị tính cứ đi ra nước ngoài trước, sau đó tìm chỗ làm đầu tư di dân để lấy quốc tịch, trên Thái Bình Dương có rất nhiều tiểu quốc làm quốc tịch không khó lắm…
– Ừ, vậy cũng được, cứ đi ra nước ngoài trước, hay là đi Canada, chỗ đó có em có một người bằng hữu, các người có thể ở cùng một chỗ, lẫn nhau có thể chiếu ứng với nhau.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
Nhìn xem cách nói của Đinh Trường Sinh, Tưởng Ngọc Điệp liền biết bằng hữu này là gì, xem ra với thằng gia hỏa này hồng nhan tri kỷ quá nhiều a, thời điểm này lại nhìn thấy em gái mình bưng trà bước vào, dáng dấp của em gái nàng đang trong thời kỳ thanh xuân tràn đầy sung mãn, mông vú căng đầy triển hiện như muốn bứt lấy quần áo mà ra, trong lúc này không biết nên nói cái gì cho phải, nàng mơ hồ cảm thấy, chỉ cần Đinh Trường Sinh muốn, em gái mình chỉ sợ là một tháng cũng không qua được sẽ phải rơi vào tay giặc nằm ở dưới háng của hắn rồi…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-chinh-phuc-gai-dep-chuong-8.html
– Đêm nay có ở lại đây không?
Tưởng Ngọc Điệp nhìn Đinh Trường Sinh, sắc mặt đỏ lên hỏi.
Ở trước mặt hắn, nàng có cảm giác mình hình như là một cô gái mới trưởng thành, mặc dù mình so với hắn trên thực tế lớn hơn mười mấy tuổi, nhưng mà tuổi của đàn bà không dựa theo năm tháng chân thật tính toán, mà là dựa theo tâm tính của nàng tính toán đấy…
Lưu Hải Sinh là chồng của nàng, nhưng đối với hắn chỉ là một người đàn ông năm xưa cho mình mười vạn để chữa bệnh cho cha của nàng, nàng chỉ là màng ơn, do đó bản thân của nàng lại không có cảm giác được bao nhiêu trong tình yêu nam nữ.
Có lẽ là bản thân lúc trước gặp cực khổ quá nhiều, cho nên Đinh Trường Sinh không biết trời cao đất rộng xâm nhập đến cuộc sống của nàng, lúc đó bản thân nàng vẫn luôn là có lòng lợi dụng hắn, thế nhưng thời gian dần trôi qua, bản thân của nàng lại sâu trũng vào trong đó…
Đối với thân phận Đinh Trường Sinh mà nói, hắn quả thật không phải là một vị quan tốt, bởi vì hắn bao che cho nàng, vì nàng, hắn làm trái pháp luật, vì nàng, hắn giết người, vì nàng, hắn làm rất nhiều sự tình mà lẽ ra không nên làm, nhưng mà tất cả đều là do hắn tự nguyện, lý do rất đơn giản, đối với một người đàn ông mà nói, đây cũng là vì nàng là nữ nhân của hắn, nhưng không phải mỗi một người đàn ông, ai cũng làm được như thế…
– Vậy chị muốn em đi hay là lưu lại?
Đinh Trường Sinh cười tủm tỉm thò tay vuốt ve trên khuôn mặt của nàng…
– Thời gian chị còn trong nước không qua được mấy ngày nữa, em có thể ở lại đây với chị không?
Tưởng Ngọc Điệp cảm giác yêu cầu của mình có chút quá mức, nhưng mà có thể đây là yêu cầu cuối cùng của nàng, vì vậy nàng tuy rằng cảm thấy hơi quá đáng, nhưng nàng vẫn phải nói ra, bởi vì nàng thấy cơ hội của mình không còn có nhiều lắm.
– Được rồi… chị muốn làm gì, em cũng sẽ phụng bồi cho chị…
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Cũng chẳng muốn gì, đêm nay, em ở lại với chị được không?
Tưởng Ngọc Điệp đỏ mặt nói ra.
– Được, để em đi múc nước, rửa chân cho chị, đàn bà ngâm chân mới tốt.
– Không cần, những sự tình này để cho em gái chị làm là được rồi, em đi tắm rửa đi, chị chờ em.
Tưởng Ngọc Điệp sắc mặt càng thêm ửng đỏ nói.
Thương thế của nàng ở trên vai, vì vậy chỉ cần không động đến, hẳn là không thành vấn đề, còn có một lý do mà Đinh Trường Sinh không biết, chỉ có hai chị em nàng là biết rõ.
Chỉ trong chốc lát, lúc Đinh Trường Sinh đi tắm rửa thì Tưởng Mộng Điệp bưng một chậu nước ấm vào, giúp nàng rửa chân.
– Thuốc kích rụng trứng còn không?
Tưởng Ngọc Điệp hỏi.
– Còn đủ hôm nay là hết, bằng không ngày mai em đi mua them…
Tưởng Mộng Điệp nói.
– Thôi được rồi, hắn bề bộn nhiều việc, qua đêm nay, có uống thuốc cũng không có ý nghĩa rồi, chỉ mong ngày nay thuốc có tác dụng, chị thật sự là rất lo lắng, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, không biết có còn cơ hội khác không?
Tưởng Ngọc Điệp cười khổ nói.
– Chị… cần gì phải làm như thế chứ, nếu chị thật sự vì hắn mà muốn sinh con thì cần phải suy nghĩ thật kỹ, chị tự một mình ở nước ngoài, có thêm đứa bé thì rất khó khăn đấy.
Tưởng Mộng Điệp không tán thành chị mình có ý nghĩ vì Đinh Trường Sinh mà sinh con, nhưng từ khi Đinh Trường Sinh nói Tưởng Ngọc Điệp chuẩn bị xuất ngoại, có thể nàng vĩnh viễn không thể trở về được nữa rồi, thì nàng liền tập trung tinh thần muốn đứa bé, bao gồm chuyện hôm nay gọi điện thoại kêu Đinh Trường Sinh đến đây, trước đó nàng có hỏi Đỗ Sơn Khôi về hành tung của Đinh Trường Sinh, nghe hắn ở Giang Đô thì liền chạy đến trên tỉnh đấy.
Có thể nói, Tưởng Ngọc Điệp vì muốn đứa cũng chính là số mệnh của mình, đây là chính nàng muốn đấy, hơn nữa tự mình một người ở nước ngoài, lẻ loi trơ trọi cũng rất khó qua, nhưng nếu có đứa bé này thì có cái hy vọng rồi, cũng có thể làm cho cuộc sống của mình phong phú lên, đây mới là ý tưởng chân thật trong nội tâm Tưởng Ngọc Điệp.
Vì vậy nàng mới hỏi thăm bác sĩ trong bệnh viện cố vấn như thế nào mới có thể có tỉ lệ thụ thai cao, tuổi của mình không còn trẻ nữa, bác sĩ đề nghị dùng thuốc kích rụng trứng, một là đề cao khả năng mang thai, nói không chừng còn có thể hoài song bào thai, điều này làm cho Tưởng Ngọc Điệp triệt để động tâm.
– Em à… chị đã đến cái tuổi này rồi, đừng có khuyên nữa, chị đã quyết định rồi, đây không phải là vì báo đáp hắn, mà là đang cứu tự chính mình, chị một người ở nước ngoài thì buồn chết, có đứa bé thì tốt hơn nhiều.
Tưởng Ngọc Điệp cười nói.
– Vậy chị tự nắm chắc đi, em không quản được chị.
Tưởng Mộng Điệp bất đắc dĩ nói.
Hai ngày này là thời kỳ rụng trứng của nàng, hôm nay cho đến ngày mai là có khả năng lớn nhất, vì vậy, nàng mới vội vàng từ Hồ Châu chạy tới Giang Đô, chờ đợi đúng đêm nay để giao hoan cùng với Đinh Trường Sinh.
– Ngâm chân cho nàng xong rồi sao?
Đinh Trường Sinh khoác cái áo tắm đi vào, thấy Tưởng Mộng Điệp bưng chậu nước đi ra, hỏi.
– Ừ, tẩy rửa xong rồi, anh…
Tưởng Mộng Điệp ngập ngừng muốn nói.
– Có phải là cô có việc muốn nói?
Đinh Trường Sinh lau tóc, hỏi.
– Um… không, không có việc gì, anh vào trong nghỉ ngơi đi…
Tưởng Mộng Điệp vội bưng chậu nước đi đến phòng tắm.
Kỳ thật là nàng là muốn dặn dò một chút Đinh Trường Sinh, chị của nàng tổn thương còn chưa khỏe, có gì làm nhẹ một chút… nhẹ một chút, nhưng mà lời nói đến bên miệng mới cảm giác mình nói lời này quả thực không thích hợp…
Đinh Trường Sinh cũng không có suy nghĩ nhiều, tiến vào gian phòng Tưởng ngọc điệp, dù sao Tưởng Mộng Điệp cũng biết chuyện chị của mình cùng thắn, nên cũng không có gì phải ngại, sau khi vào đóng cửa lại, leo lên trên giường Tưởng Ngọc Điệp, xốc lên cái chăn mỏng, thì phát hiện Tưởng Ngọc Điệp trần truồng đã là thân không mảnh vải…
– Em có biết không? Đêm nay chị rất muốn, rất muốn…
Tưởng Ngọc Điệp một bên chịu đựng lấy miệng vết thương thốn đau, không dám rất dùng sức, nhưng mà thân thể dần tản mát ra khoái cảm tràn ngập thân thể của mình.
– Chị muốn cái gì?
Đinh Trường Sinh tại bên tai nàng thổi nhiệt khí, cái mùi thân thể nam nhân khuếch trương lẩn quẩn, sau đó hình thành luồng khí xoáy nhìn không thấy, trong nháy mắt đến khi trùng kích trên thân thể nàng, khiến cho thần kinh mẫn cảm thông qua đại não, đem cái khoái cảm này bắn ra bốn phía.
– Muốn thân thể em… cho chị, một mực cho chị, giống như bây giờ, có chết chị cũng nguyện ý…
Tưởng Ngọc Điệp giờ phút này phản ứng đã không còn bị đại não khống chế, hoàn toàn là do bản năng phản ứng, không có trật tự, nhưng lại có quy luật.
Tưởng Ngọc Điệp nhắm mắt lại, đôi lông mi thật dài không ngừng rung động, cặp môi đỏ mọng hé mở, hai tay của Đinh Trường Sinh cũng trở nên nóng bỏng lên, những đầu ngón tay của hắn phảng phất thiêu đốt lên hỏa diễm nhiệt tình, mỗi một ngón rơi xuống, đều muốn làm cho tế bào da thịt Tưởng Ngọc Điệp cháy lên. Bọn họ quên mất thế gian này, cái gì phiền não ưu sầu, cái gì bi thiết trải qua đều quên mất rồi, chỉ còn lại có trước mắt đơn giản sung sướng, tự do tự tại hạnh phúc.
Đinh Trường Sinh môi để sát vào cái chỗ âm hộ mê người kia, cũng không nóng lòng đi vào thăm dò, trong mật huyệt, cửa miệng âm đạo cũng đã hơi mở ra, tựu như con trai mở ra phun bọt nước, lộ ra bên trong lớp thịt non hồng, dày đặc hơi thở bốn phía thảm cỏ thơm, thoáng có chút mùi hăng nồng, lại câu dẫn trong nội tâm của hắn ham muốn…
Chỗ sâu trong âm đạo, thỉnh thoảng tuôn chảy ra dịch nhờn, liền bị hắn cuốn vào trong miệng, toàn bộ nuốt vào trong miệng. Nhiều như vậy dịch nhờn, làm trong cổ họng vẫn hắn dinh dính…
Tưởng Ngọc Điệp bắt đầu cuồng loạn vặn vẹo lấy thân thể, thở hổn hển lấy, tiếng rên rỉ dần dần cao vút lên, nàng vui vẻ hưởng thụ lấy từng đợt rồi lại từng đợt khoái hoạt sóng triều đánh sâu vào cơ thể, làm cho Đinh Trường Sinh càng thêm hưng phấn.
Đinh Trường Sinh đem một cái gối đầu kế tại dưới mông của nàng, đút dương vật vào, mỗi lần xâm nhập quy đầu cơ hồ chạm đến khối nhuyễn trơn trượt mềm mạm cổ tử cung, mãnh liệt kích thích khiến cho Tưởng Ngọc Điệp tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, thân thể vặn vẹo cũng càng thêm kịch liệt, một lúc sau thì thân thể nàng một hồi cấp tốc run rẩy, tiếng rên rỉ dần dần nhỏ lại, Đinh Trường Sinh chỉ cảm thấy bên trong âm đạo một mảnh lầy lội, lúc rút ra dương vật ra, nồng đậm âm tinh màu sữa liền dũng mãnh trào ra, nguyên lai chẳng biết lúc nào, Tưởng Ngọc Điệp đã đến cao triều.
Trong phòng liên miên không dứt vang lên tiếng “bành bạch” từ hai thân thể va chạm giòn vang, hai người mơ hồ không rõ tiếng thở dốc, Tưởng Ngọc Điệp tiếng rên rỉ chọc người chợt cao chợt thấp, tiếng kêu lọt vào tai, lại càng thúc lấy người leo trên đỉnh phong tình dục.
Trơn ướt vách thịt mật huyệt co rút nhanh lấy từng đợt tê dại kích thích Đinh Trường Sinh, bên trong âm đạo khối da thịt mềm mại ngọ nguậy lấy, tựa như muốn hút lấy khí lực toàn thân hắn, Đinh Trường Sinh đem cây dương vật hết sức hướng sâu vào trong cổ tử cung mãnh liệt chọc vào, không lâu cũng khống chế không nổi hai chân run run, nồng đậm nóng hổi tinh dịch tận bắn vào sâu trong nhụy hoa kiều nộn của nàng, mang theo hạt giống sinh mệnh, trên đường hướng mới hy vọng…
– Á… a… a…
Tưởng Ngọc Điệp đôi lông mày đen nhẹ chau lại, trên mặt bày ra hần sắc thỏa mãn vui sướng đến cực điểm, chỉ là khóe mắt, lại rõ ràng ứa ra hai giọt nước mắt trong suốt.
Đinh Trường Sinh lúc này mới cảm giác toàn thân mệt mỏi, vô lực ngã vào trên người của nàng, dương vật dần dần mềm nhũn, vẫn còn lưu luyến tại trong âm đạo nàng không bỏ ra ngoài, hắn dùng đầu lưỡi hôn lên giọt lệ từ khóe mắt Tưởng Ngọc Điệp, ôn nhu hỏi:
– Làm sao vậy, cảm thấy không vui sao?
Tưởng Ngọc Điệp nhắm mắt lại lắc đầu, nói:
– Như thế nào lại không vui chứ, chị thật là hạnh phúc đấy…
Nàng mở ra hai tay, ôm lấy cổ Đinh Trường Sinh, cặp môi đỏ mọng hôn tới.
Hai người chăm chú ôm nhau cùng một chỗ, thể xác và tinh thần vẫn còn nhộn nhạo tại trong dư ba khoái cảm, dù sao thì vẫn là mệt mỏi rồi, mí mắt cả hai đều sụp xuống không mở ra nữa…
Lý Thiết Cương không giống như là Chu Minh Thủy âm thầm đến Hồ Châu, lúc này đây Lý Thiết Cương tới Hồ Châu liền báo cho Uông Minh Hạo biết.
Uông Minh Hạo đem tin tức này báo cho La Bàn Hạ, tuy rằng Lý Thiết Cương là bí thư tỉnh kỷ ủy, nhưng dù sao cũng là thường ủy Tỉnh ủy, vì vậy, tiếp đãi Lý Thiết Cương không thể từ chỉ từ một bên kỷ ủy thành phố ra mặt, tốt nhất là có bên thành ủy ra mặt…
Thật ra thì nếu Uông Minh Hạo không nói, Lý Thiết Cương tới Hồ Châu, nếu như La Bàn Hạ biết Lý Thiết Cương tới mà không tiếp đãi, đây chẳng phải là muốn đắc tội với Lý Thiết Cương sao? Đắc tội với bí thư tỉnh kỷ ủy thì có chỗ tốt gì chứ, nịnh bợ còn không kịp đâu rồi, nhưng lúc này La Bàn Hạ thấy Lý Thiết Cương đến Hồ Châu thì lại suy nghĩ coi như là Uông Minh Hạo đã xong.
Uông Minh Hạo có khả năng vẫn không biết, nhưng La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành thì biết, chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường lúc ấy đã cầm lấy tài liệu tố cáo con rể của Uông Minh Hạo đưa ra trước mặt Lý Thiết Cương, như vậy việc này giờ không phải rõ ràng đấy sao, Lý Thiết Cương lúc này đến đây là hướng về phía Uông Minh Hạo, chỉ là xem ra Lý Thiết Cương ra mặt trực tiếp đến gặp Uông Minh Hạo, đây cũng là cho ông ta một chút mặt mũi.
– Minh Hạo a, ông làm bên ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu đã bao nhiêu năm rồi vậy?
– Tôi làm bí thư bên thành kỷ ủy đã làm tám năm rồi, cùng với công tác trong ban kỷ luật thanh tra niên hạn ít nhất cũng có hai mươi bảy năm… Um… già rồi, lúc này đây tôi mới cảm giác được, thân thể của mình thật sự là bắt đầu mệt mỏi…
Uông Minh Hạo nói thật, ông là người tâm cao khí ngạo, luôn luôn nắm bắt nhược điểm của người, nhưng bây giờ mình nhược điểm của mình lại bị Đinh Trường Sinh thằng hỗn đản kia nắm lấy gắt gao.
Chính bởi bị nhận lấy uy hiếp, nên ông mới có cái cảm giác được uất ức, nhưng đó là chính con rể nhà mình, cho dù có thể quân pháp bất vị thân bắt nhốt lại tên súc sinh kia thì cũng quá mang tiếng xấu rồi…
– À… thời gian không buông tha người a, ông cũng nên nghỉ ngơi một chút, tôi đề nghị lần này thừa dịp Lý bí thư đến Hồ Châu thị sát, tôi thấy ông xin rút lui cũng được rồi, sự tình Quan Nhất Sơn con rể của ông đã ảnh hưởng rất xấu rồi.
La Bàn Hạ đột nhiên nói ra.
Uông Minh Hạo vốn là đến đây để cùng La Bàn Hạ thương lượng chuyện tiếp đãi bí thư Lý Thiết Cương tỉnh kỷ ủy đấy, nhưng như thế nào kéo đến chuyện con rể của mình rồi, nhưng khi ông nhìn La Bàn Hạ thì thấy La Bàn Hạ lắc đầu, ý tứ kia rất rõ ràng…
Uông Minh Hạo trong nội tâm thoáng cái trống rỗng, nhưng lại nghĩ đến, nếu như Đinh Trường Sinh có thể điều tra được việc này, thì việc này còn có thể giấu giếm được sao? Uông Minh Hạo thời gian dần qua yên tĩnh trở lại, nhìn xem La Bàn Hạ, hỏi:
– Đây là ý tứ của thượng cấp hay là ý của ông…
Ông Minh Hạo cảm thấy, từ lúc La Bàn Hạ lên làm bí thư thành ủy, bản thân vẫn luôn là đứng sau lưng La Bàn Hạ đấy, ngoại trừ lần này việc điều tra Đinh Trường Sinh, mình cũng không có việc gì là đối đầu với La Bàn Hạ, vậy đến cùng La Bàn Hạ có ý tứ gì đây?
– Đây là do tôi suy đoán đấy, ăn ngay nói thật, tôi cùng Để Khôn Thành lúc lên văn phòng của Lương chủ tịch báo cáo công tác, thì Lương chủ tịch có lấy ra tài liệu tố cáo, nội dung chính là đang liên quan đến Quan Nhất Sơn đấy, lại còn kêu Lý bí thư đi qua, lúc ấy tôi cùng Để Khôn Thành cũng đều là ra mắt nói giúp giùm cho ông, xem ra vẫn không có kết quả gì, Lý bí thư lần này tới đây sợ là vì việc này mà đến.
La Bàn Hạ giải thích nói.
Uông Minh Hạo thoáng cái đã hiểu ý của La Bàn Hạ, xem ra trên tỉnh đã có người đối với mình bất mãn, chỉ là ông không rõ là người nào đem chuyện của Quan Nhất Sơn tố cáo lên trên tỉnh đ, chẳng lẽ là Đinh Trường Sinh?
– Là Đinh Trường Sinh làm phải không?
Uông Minh Hạo trong ánh mắt đều nhanh tóe lửa, thằng này không giữ lời hứa, bản thân mình đã thỏa mãn ý đồ của hắn, cũng huỷ bỏ đối với việc điều tra hắn, nhưng mà thằng gia hỏa này lại dám cắn ngược mình một cái.
– Lúc mới bắt đầu tôi cũng tưởng rằng hắn làm, nhưng mà sau khi trở về suy nghĩ, thì mới phát hiện trong tài liệu tố cáo nhắc tới nhiều nhất là Quan Nhất Sơn lập danh sách lập hồ sơ ảo thu tiền rất nhiều người, hiện tại có rất nhiều người không có biên chế, nhưng trong ban ngành của hắn thì lại có nhiều biên chế, hơn nữa những người có tên trong danh sách, đi làm đã hơn một năm rồi không có lãnh lương, đây mới là sự tình gây ra dẫn nổ.
La Bàn Hạ nói ra.
Uông Minh Hạo thoáng cái cảm thấy tay chân của mình lạnh buốt, thằng nghịch tử này, lại dám làm sự tình đến bực này sao?
– Nghe nói, không có biên chế làm cho thành biên chế thu một người là mười vạn, ít nhất cũng là năm vạn, nhưng mà có rất nhiều người vẫn chưa có hoàn thành mà lại thu tiền, tôi đoán có thể là từ những người này đem Quan Nhất Sơn tố cáo, theo báo tài liệu nói Quan Nhất Sơn là con rể của bí thư thành kỷ ủy Uông Minh Hạo, vụ án này kỷ ủy Hồ Châu làm không được, nên đề nghị yêu cầu trên tỉnh làm, ông xem một chút, sự tình đã phức tạp.
La Bàn Hạ thở dài nói ra.
– La bí thư, tôi rất hối hận a, nếu biết vậy thì chẳng đem thằng gia hỏa này nâng lên, không ngờ hắn lại dám làm như vậy, bây giờ nói gì thì cũng đã trễ rồi…
Uông Minh Hạo thở dài nói ra, hơn nữa coi như con đường làm quan của mình cũng góp vào chuyện này rồi, chẳng những thế, chính mình khí tiết tuổi già khó giữ được…
– Minh Hạo, chuyện này cùng ông cũng không phải là không có quan hệ, Quan Nhất Sơn làm việc này không phải mới một ngày hay hai ngày, ông phải biết được chứ, ông là bí thư ban kỷ luật thanh tra, ông có thể cảnh giác được người khác mục nát hủ hóa, đổi lại thì không cảnh giác người nhà của mình mục nát, chính chuyện này sẽ kéo chết ông…
La Bàn Hạ nói ra.
Uông Minh Hạo gật đầu, bây giờ nói gì cũng đã chậm, xem ra chuyện của Quan Nhất Sơn là giữ không được nữa rồi, còn con gái của mình cùng đứa cháu ngoại rồi sẽ ra sao đây?
– Hơn nữa, chúng ta đã chủ quan xem thường một người…
La Bàn Hạ thở dài nói, mấy ngày nay ông cũng một mực hối hận, hối hận ngày đó lúc nhất thời tức giận đem Đinh Trường Sinh bãi miễn chức vụ đi, bây giờ suy nghĩ một chút, ngày đó rất có thể là Đinh Trường Sinh, tiểu tử này nóng lòng tìm cách thoát thân, rõ ràng là mình bị xỏ mũi rồi.
– La bí thư, ý ông là…
– Đinh Trường Sinh, lúc tôi lên tỉnh mới nghe nói rất nhiều về Đinh Trường Sinh, ông có biết Tần Chấn Bang?
– Biết rõ, đó là lão bản cái hạng mục PX kia, sao vậy?
Uông Minh Hạo hỏi.
– Ài, nghe nói Đinh Trường Sinh bây giờ cùng con gái của Tần Chấn Bang là Tần Mặc yêu thương, tuy rằng không biết thiệt giả, nhưng mà tiểu tử này là nhân vật có nhiều hoa tâm, tôi tin rằng hắn làm được, mà phó bí thư tỉnh Chu Minh Thủy là người cùng trận doanh với Tần Chấn Bang, ông suy nghĩ một chút, Chu Minh Thủy ng là phó bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa, ngày đó đi đến tỉnh báo cáo công tác, Lương chủ tịch tỉnh mở miệng một tiếng là Đinh Trường Sinh hai tiếng cũng là Đinh Trường Sinh, cái ý đồ này rất rõ ràng a, nghe xong mới biết được, nguyên lai là chuẩn bị hạng mục đầu tư cải tạo quảng trường Hồ Châu là do tập đoàn Bàn Thạch đầu tư, tổng giám đốc Dương Phụng Tê cùng Đinh Trường Sinh lại có quan hệ tâm đầu ý hợp, mà Dương Phụng Tê là người quen của Lương chủ tịch tỉnh, ông suy nghĩ một chút về những mối quan hệ này đi…
La Bàn Hạ nhắc nhở.
Uông Minh Hạo nghe qua càng thêm khiếp sợ, vậy là hậu quả xấu đã bắt đầu xuất hiện ra rồi.