Phần 204
Chuyện cho tới bây giờ, Bạch Khai Sơn biết rõ, nếu như mình không dựa theo lời của hắn, nói không chừng thằng này liền dám đem mình tiêu diệt, như vậy chuyện mua bán này sẽ lỗ nặng, vô luận như thế nào, hiện tại chủ yếu nhất là bảo vệ cái tính mạng của mình là quan trọng hơn cả.
– Đinh Trường Sinh, cậu cũng biết, bọn A Long đều là kẻ giết người, bọn chúng cùng hung cực ác không phải bình thường, mà ngay cả tự tôi cũng không dám đắc tội với bọn chúng, nếu cậu muốn tôi nói cho bọn chúng nghe theo lời của tôi, thì điều đó không có khả năng…
– Bạch lão bản, ông đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, tôi biết mục tiêu của các người không phải là Tương Ngọc Điệp, mà chính là tôi, là vì tìm tôi báo thù, đúng ra thì A Báo có chết cũng chưa hết tội, còn ông nói giữa chúng ta vốn đã không còn ân oán, vậy tại sao ông cứ lặp đi lặp lại nhiều lần tìm đến tôi gây phiền phức, cứ muốn ta đưa vào chỗ chết thì mới hài lòng? Đây không phải là ông muốn chết sao? Với lại vận may của tôi luôn luôn là rất tốt, vào cái đêm A Báo chết, tôi tin rằng các người không biết rõ làm sao lại xảy ra sơ suất phải không?
Đinh Trường Sinh cười cười hỏi.
– Cậu… cậu có ý tứ gì?
Bạch Khai Sơn đồng tử co rụt lại, hình như là đã hiểu ra chuyện gì…
– Ông không chịu suy nghĩ một chút, đêm đó nếu tôi không nhận được tin tức có người mật báo, tôi có thể trốn thoát được sao? Suy nghĩ thật kỹ đi, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, cái từ lợi dụng nhau này tuy rất khó nghe, nhưng lại không chỗ nào mà không có, ông cũng không nghĩ tới chứ?
Đinh Trường Sinh trêu tức hỏi.
– Vậy… là có người báo trước cho cậu biết?
Bạch Khai Sơn mở to hai mắt hỏi.
Đinh Trường Sinh gật đầu, rồi không thèm phí lời với lão nữa, một tay kéo Bạch Khai Sơn, để cho lão gọi điện thoại cho A Long.
– Này, chúng mày bây giờ đang ở đâu vậy?
Bạch Khai Sơn nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh cầm súng, thấy hắn dùng súng ra hiệu, rất hiểu liền đưa điện thoại di động mở loa ra, như vậy thì mỗi một câu của A Long cũng có thể nghe được rõ ràng rồi.
– Lão bản? Ôngi nhanh đến như vậy sao?
– Tao…
Bạch Khai Sơn không kịp nói chuyện, thì đã bị Đinh Trường Sinh dùng cổ tay chặt vào trên cổ, lão chậm rãi lệch ra ngã nằm trên sàn nhà.
– A Long… lão bản của tụi mày thân thể không tốt, chỉ là ngất đi thôi, tao cũng lười đi tìm mày, giờ mày đã có trong tay người mà tao muốn, còn trong tay của tao thì có người mày muốn, bằng không chúng ta trao đổi?
– Đinh Trường Sinh?
A Long chấn động, lão bản tại sao lại ở trong tay Đinh Trường Sinh chứ? Vậy phải làm sao bây giờ? A Long rõ ràng là bối rối.
– Là tao đây, nghe được giọng nói của tao có phải là cảm thấy rất kinh ngạc, A Long… huynh đệ của mày A Báo là chết ở trong tay A Hổ, là hắn bắn chết A Báo, trên người của A Báo không có trúng một phát súng nào của tao, tất cả đều là do A Hổ bắn ra, điểm này A Hổ có giải thích với mày không? Tao cảm thấy chúng ta vẫn có chút hiểu lầm đấy.
Đinh Trường Sinh thanh âm hòa hoãn, nhưng nghe được ra, hắn không còn có bị áp lực trong lòng, nhưng A Long thì khác.
Bạch Khai Sơn là lão bản của mình, hơn nữa vị Bạch lão bản này khống chế được đại bộ phận nguồn tiêu thụ ma túy của tỉnh Trung Nam, bọn hắn mỗi tháng thu nhập được mấy trăm ngàn cũng đều nhờ vào nguồn này, A Long vẫn luôn cân nhắc đến việc làm thêm mấy năm nữa, rồi sẽ đổi nghề làm việc khác, chỉ là không nghĩ đến lúc này đây mọi chuyện có thể là dã tràng xe cát.
– Tao cần phải suy tính một chút…
A Long nhỏ giọng nói.
– Rất tốt, không thành vấn đề, nhưng thời gian không nên để quá lâu, tao không có nhiều thời giờ chờ đợi đâu…
Đinh Trường Sinh nói rất là nhẹ nhàng linh hoạt, lại để cho A Long có cảm giác, có lẽ việc báo thù cho A Báo thật không phải là một chủ ý tốt.
Đinh Trường Sinh làm cho Bạch Khai Sơn tỉnh lại, rồi áp chế dìu Bạch Khai Sơn ra ngoài, hai người như là bạn hữu cùng rời khỏi nhà hàng lẩu cá, lúc lên xe, Đinh Trường Sinh ném cho Bạch Khai Sơn một bộ còng tay.
– Biết rõ cách dùng chứ, tự mình còng lại đi, rất tiếc ông nói không sai, đám A Long quả nhiên là dân liều mạng, một chút nghĩa khí cũng không có, tôi nói d0em ông trao đổi với Tương Ngọc Điệp, nhưng A Long hình như là chưa đồng ý, còn phải thương lượng lại, đám này là thủ hạ của ống đấy, thật là buồn cười, tôi dám đánh cuộc, hắn hiện tại đánh chủ ý chính là tài sản sau khi ông chết đi…
– Ha ha, chuyện này nằm trong dự liệu, tôi nói rồi, bọn họ đều là dân liều mạng, Đinh Trường Sinh… không bằng chúng ta làm cái giao dịch đi, tôi sẽ cho cậu biết càng thêm nhiều sự tình, ví dụ như là Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu, tài sản thì tôi cũng không cần, chỉ cần cậu lưu lại cho tôi cái mạng, tôi sẽ ly khai khỏi tỉnh Trung Nam, tuyệt không quay lại…
Bạch Khai Sơn thề hứa chắc, tựa như là sợ Đinh Trường Sinh không tin lão vậy.
– Ừ, ý định như vậy cũng được, cứ như vậy đi, chỉ cần là có thể đổi lấy Tương Ngọc Điệp, tài sản của ông thì tôi cũng không cần, bởi vì quá khó để giải quyết, hãy nói cho tôi biết sự tình về La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương, có thể tôi sẽ thả ông đi, như thế nào?
– Đinh Trường Sinh, hiện tại chuyện đã vỡ lở ra như thế này, cậu cùng tôi có bao nhiêu thù oán đâu, việc gì mà cần lấy mạng cậu? Kỳ thật, việc này vì tôi cũng là bất đắc dĩ, bởi vì tôi không dám đắc tội La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương tên vô lại kia thì còn dễ nói một chút, còn con người của La Đông Thu thì chắc cậu rất rõ ràng rồi…
– Chuyện này tôi biết, nhưng vô luận La Đông Thu muốn như thế nào, nhưng kẻ trực tiếp muốn giết tôi lại chính là ông, chuyện này ông giải thích thế nào?
– Đây đều là chỉ thị từ La Đông Thu, tôi nếu không đáp ứng, người cục công an sẽ xuống tay với tôi, tôi đã đến từng tuổi này rồi, cũng muốn bình an để qua nửa đời sau, cho nên vừa vặn đúng lúc đó đám A Hổ bị các người bắt giam tại Hồ Châu, tôi liền nhờ La Đông Thu trước đem bọn họ thoát ra ngoài rồi tính, La Đông Thu quả nhiên là thần thông quảng đại, bị cậu giam lại, nhưng hắn lại có thể mang được ra ngoài, quả nhiên là không tầm thường ah.
– La Đông Thu con người này tôi biết, hắn sở dĩ tung hoành như vậy, thật ra thì là bởi vì sau lưng có cha của hắn còn tại chức, Bạch lão bản, ông cũng thấy được điểm này, bất quá tôi nói cho ngươi biết, nếu ông còn có thể còn sống được sau khi trao đổi cùng Tương Ngọc Điệp, tôi khuyên ông nên cách xa bọn họ một chút đi, La Đông Thu xem ra là một dạng đẩy ông tìm đường chết, ông nếu không muốn đến lúc đó cũng bị thanh toán, thì biết nên làm như thế nào…
Nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, Bạch Khai Sơn không phải người ngu, lờ mờ đoán được chuyện này không có đơn giản như mình suy nghĩ vậy, thật ra thì lão cũng biết mình là ai, người ta là ai, nói như thế nào người ta cũng là công tử của một đại tướng nơi biên cương, còn mình thì sao đây, chẳng qua chỉ là một lão lưu manh…
La Đông Thu dựa vào cái gì cùng mình kết giao, chẳng qua hắn coi trọng lão là vì có thể lợi dụng thế lực, nhưng cái thế lực dạng này không phải mình hoàn toàn nắm quyền, nếu mình chết rồi, thế lực này cũng có thể lại được La Đông Thu sử dụng, người ta dựa vào cái gì mà giữ mình lại khi không còn thế lực nào cả?