Phần 102
Miêu Miêu chưa từng đi xa khỏi nhà, càng chưa có ngồi qua xe lửa cao tốc, nên trên đường đi rất hưng phấn, lôi kéo Đinh Trường Sinh hỏi cái này hỏi cái kia, nhưng Đinh Trường Sinh buổi tối liên tiếp hai trận chiến dịch với hai người đàn bà đều trong độ tuổi hổ lang, thân thể thật là mệt nhọc, hơn nữa lần cuối cùng lúc cùng Phó Phẩm Ngàn rõ ràng là tinh dịch xuất ra như vỡ tan, tình huống trước nay chưa từng có.
– Này, chú làm sao vậy? Sao thấy uể oải không có tình thần gì cả? Này… chỗ đó, đó là gì vậy?
Miêu Miêu nắm tay Đinh Trường Sinh lay lay hỏi…
Nhưng đến khi Đinh Trường Sinh mở mắt ra, thì cảnh sắc đã trôi qua mất rồi, Miêu Miêu gương mặt thất vọng, vặn chặt lỗ tai Đinh Trường Sinh, hỏi:
– Làm sao vậy? Nam nhân gì mà thấy nữ nhân bất động tay chân như là bị liệt vậy?
Tuy Miêu Miêu thanh âm không lớn, nhưng cũng làm cho Đinh Trường Sinh bị dọa sợ phải mở mắt ra, nhìn xem chung quanh, lúc này là ngày lễ Quốc Tế lao động, khắp nơi đều là người, có thể mua được vé xe cao tốc đã là may mắn, Miêu Miêu cô gái nhỏ này không biết che đậy miệng, cứ hét toáng lên đến lúc đó làm cho người ta hiểu lầm thì phiền toái.
– Nói nhăng gì đấy, không biết lớn nhỏ, lỗ tai của chú để cho cháu vặn vắt sao? Lúc đi mẹ của cháu đã nói như thế nào, ở bên ngoài phải nghe lời của chú… ngoan… nghe lời, ngủ đi, sắp tới sẽ có rất nhiều bận rộn, đến lúc đó nếu cháu mệt chạy không nổi, thì chú cũng không quản đến đâu…
– Hừ, cứ lấy cớ… À… đúng rồi, người bạn kết hôn của chú đang làm gì, là nam hay là nữ vậy?
– Nữ, làm sao vậy?
Miêu Miêu nhìn Đinh Trường Sinh, quay qua bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi:
– Chú hãy nói thật đi, có phải là tình nhân của chú kết hôn phải không?
Đinh Trường Sinh trắng mắt liếc Miêu Miêu, mặc kệ nàng, rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
…
– Woa… đây là Bắc Kinh sao? Cũng giống chỗ của mình mà…
Vừa xuống xe Miêu Miêu nhìn quanh, nhưng một mực kéo cánh tay Đinh Trường Sinh, sợ đi lạc.
– Đây là nhà ga Bắc Kinh, nhà ga nào cũng đều giống nhau không sai biệt lắm, hiện tại còn chưa tới bên trong Bắc Kinh đây này.
Đinh Trường Sinh cười nói.
Đinh Trường Sinh cùng Miêu Miêu ra cửa nhà ga, liền thấy có người cầm trong tay một tờ giấy A4, trên giấy viết chữ lớn ghi tên của mình.
– Hình như là tên của chú ai.
Miêu Miêu kéo tay Đinh Trường Sinh, nhẹ nói ra.
Đinh Trường Sinh đương nhiên cũng nhìn thấy, xem ra là Chu Hồng Kỳ để cho người đến đón mình đấy, chỉ là mình cũng không có báo cho Chu Hồng Kỳ biết mình lúc nào tới, vốn có ý định khi tới thì mới gọi điện thoại cho nàng biết, hiện tại rõ ràng đã phái người đến đón mình rồi, nàng làm sao biết được thời điểm hắn tới chứ?
Vì để tránh cho bị nhầm, nếu trùng tên thì phiền toái, mình đi theo người ta, chậm trễ chuyện của mình thì không nói, làm chậm trễ chuyện của người ta thì mới mệt.
– Là Đinh tiên sinh sao? Tôi là người mà do Chu tiểu thư phái tới đón anh…
– Đợi một chút, anh là ai? Làm sao anh biết là tôi?
Đinh Trường Sinh không có chút nào cao hứng, kinh thành to lớn biết bao nhiêu, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ nhau, cho nên vừa xuống xe lửa cao tốc, Đinh Trường Sinh tinh thần khẩn trương cao độ, chủ yếu là cảnh giác, đây là bản năng phản ứng của hắn…
– Tôi đã ở chỗ này hai ngày rồi, Chu tiểu thư nói, nếu anh có tới, thì đúng trong khoảng thời gian này sẽ đến, nếu là không đến, thì đợi đến lúc mười hai giờ trưa nay thì chấm dứt đi về, hiện tại mới hơn mười giờ, anh tới cũng chưa muộn lắm.
Người thanh niên này nói lời mặc dù rất khách sáo, nhưng nhìn ra được, có một loại khí chất của người quân nhân.
– Anh là lính của Chu Tư lệnh sao?
Đinh Trường Sinh lúc này mới tin lời nói của người này, vì vậy đi theo sau lưng hắn ra khỏi sân ga, ô tô đậu ở bãi đỗ xe.
– Không phải, tôi theo chân Chu đội trưởng đã từng đi lính, bây giờ đã phục viên rồi, còn đây là ảnh chụp của anh, tôi trả lại cho anh đây.
Nói xong hắn đưa cho Đinh Trường Sinh một tấm hình, Đinh Trường Sinh tiếp đi tới nhìn qua một chút, rõ ràng là hình của mình, bất quá trong ấn tượng còn đứng một người, đó là lần đi Thailand thi hành nhiệm vụ cùng Chu Hồng Kỳ, một trong số ít những tấm hình chụp chung với nàng.
Lúc đó người đứng bên cạnh nàng chính là Đinh Trường Sinh, nhưng bây giờ người đứng bên cạnh Chu Hồng Kỳ là là ai đây này?
– Đinh tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có chuyện gì cần, xin chiếu cố ah…
– Tên là Đinh Hạo, vậy là cùng họ với tôi a, anh là tổng giám đốc công ty bảo an Đinh Hào, vậy anh làm bên công ty bảo an sao?
– Đúng vậy, tôi có hơn mười năm đi lính, đánh nhau, giết người, cái gì cũng biết qua rồi, cho nên sau này tôi cùng một ít bạn thân hùn vốn mở công ty bảo an này, bất quá chúng tôi không phải là cung cấp những bảo vệ giữ cửa, mà chủ yếu là cung cấp bảo tiêu phục vụ, Đinh tiên sinh, tiểu thư Chu có nói anh đang làm quan, nên tiếp xúc không ít người trong giới làm ăn, nếu ai có cần đến nghiệp vụ bảo an, thì nhớ nghĩ đến người huynh đệ này ah.
Đinh Hạo ngược lại thì xem như là thân quen với Đinh Trường Sinh, chỉ trong chốc lát liền đem công ty mình chào hàng với hắn rồi.
– Được, không có vấn đề, đúng rồi, hôn lễ Hồng Kỳ cử hành ở nơi nào vậy?
– Tại nhà khách ngoại ô phía tây, bất quá người biết đến thì không nhiều lắm, bên này Chu Tư lệnh nghe nói cũng sắp thay đổi chỗ rồi, nhưng đổi như thế nào thì không biết, cho nên hôn lễ làm khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Đinh Hạo hiển nhiên là thân tín của Chu Hồng Kỳ, bằng không thì nàng sẽ không phái hắn đến nơi đây đón tiếp mình.
– Anh Đinh Hạo, anh lớn tuổi hơn tôi, cứ theo mà gọi bằng anh nhé, tôi nhỏ hơn thì hãy xem như là em, như vậy đi, trên đường đi nếu là có siêu thị, dẫn bọn tôi ghé qua một chút, lúc tới đây vội vàng, quần áo mới cũng chưa có mua, tham gia hôn lễ của Hồng Kỳ, tôi không muốn ăn mặc như là nông dân, nàng nhất định sẽ mắng tôi đấy…
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Ai ui… Đinh tiên sinh, không nên xem là như vậy, lúc tới đây tôi còn gặp qua Ngô Vũ Tinh, hắn nghe nói tôi tới đón anh, còn bảo là nhớ nói cho hắn biết, chuyện của hắn cùng anh đánh nhau, trong bộ đội đều biết, hắn vẫn chưa biết xấu hổ, còn muốn cùng anh phân cao thấp đây này.
Đinh Hạo vuốt đuôi Đinh Trường Sinh nói ra.
Bởi vì ở trong bộ đội, người hắn bội phục nhất chính là Chu Hồng Kỳ, chuyện Đinh Trường Sinh đánh Ngô Vũ Tinh nhe răng té ra đất cũng là do Chu Hồng Kỳ kể lại, cho nên Chu Hồng Kỳ đã từng nhắc qua Đinh Hạo về sau nếu nhìn thấy Đinh Trường Sinh thì phải biết chuyện, Đinh Hạo liền nhớ kỹ. Hơn nữa Đinh Hạo hiện tại đã ly khai bộ đội, làm công ty cho mình, nếu Đinh Trường Sinh có thể giới thiệu với hắn với mấy phú hào, như vậy thì có thể giải quyết được nghề nghiệp cho nhiều huynh đệ…
– Ngô Vũ Tinh cũng tới à, Vậy còn Ngô bí thư chắc cũng có mặt?
Đinh Trường Sinh giật mình hỏi.
– Chuyện này tôi không biết, tôi cũng chỉ là là giúp đỡ ngoại vi một chút mà thôi, còn những chuyện khác thì không quản.
Đinh Hạo vừa lái xe vừa nói…
Đinh Trường Sinh trong nội tâm lại bất ổn, không vì cái gì khác, cũng là bởi vì chuyện của Liễu Sinh Sinh di tình biệt luyến, mình làm sao gặp Ngô Minh An, thật đúng là khó mà nói, cho nên chỉ có thể là trốn tránh, tránh né được lúc nào thì hay lúc đó.
…
Đinh Trường Sinh lo lắng vạn nhất gặp Ngô Minh An thì sẽ phải nói như thế nào về Liễu Sinh Sinh, mà Miêu Miêu hiện tại trong lòng cũng đang lo sợ bất an, lúc tới đây nàng nghĩ, tham gia một hôn lễ cũng chẳng là chuyện quan trọng gì, tại thành phố Bạch Sơn thì nàng đã không ít lần đi theo mẹ mình tham dự đám cưới của người khác. Thế nhưng lúc nghe Đinh Trường Sinh mới vừa rồi cùng cái người lái xe kia trao đổi, thì đã bị dọa người rồi, nào là bộ trưởng, nào là là tư lệnh cái gì đó, tuy nàng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng hiểu qua sự tình cũng không ít, giờ mới biết rõ Đinh Trường Sinh rất lợi hại, rõ ràng hắn còn có thể biết đến những nhân vật này…
– Chú à… hay là một mình chú đi tham dự đám cưới đi, cháu giờ không muốn đi, bằng không tìm cho cháu một quán Macdonald hoặc là KFC, cháu ngồi ăn rồi chờ chú ở nơi đó…
Miêu Miêu đi theo Đinh Trường Sinh ra xe, đi vào một cái siêu thị, trong nội tâm lo lắng nói ra.
– Ồ, vì sao vậy? Không phải là cháu rất ưa thích những nơi náo nhiệt lắm sao?
Đinh Trường Sinh cười nắm bả vai Miêu Miêu, hắn cho là cô gái nhỏ này tám chín phần là vừa xấu hổ vừa tự ti.
– Không phải… tại cháu nghĩ đến hôn lễ này cũng giống như ở quê quán chúng ta, nhưng như thế nào lại nghe chú tài xế kia nói toàn là người làm lớn đến tham dự không a… nên cháu thấy mình… không nên đi, sợ đến lúc đó sẽ làm cho chú mất mặt.
Miêu Miêu bất an nói ra.
– Sao vậy chứ… cháu xinh đẹp như vậy… Um… đợi lát nữa, chú giúp cháu mua một bộ lễ phục, đến lúc đó mặc lấy thì lại càng thêm xinh đẹp, đi thôi.
Đinh Trường Sinh giữ chặt bàn tay Miêu Miêu, lộ ra rất tự nhiên, nhưng lúc này trong nội tâm Miêu Miêu lại giống như nai con, bịch bịch nhảy loạn lợi hại.
Trong ấn tượng nàng thì Đinh Trường Sinh chưa từng có nắm tay dắt mình đi qua tại trước mặt nhiều người như vậy, nghĩ tới đây, mặt của Miêu Miêu thoáng cái đỏ lên, lộ ra kiều diễm vô cùng, vừa rồi nhìn về phía trên, nàng còn có chút trẻ trung, nhưng bây giờ nhìn lại thì như quả táo ửng đỏ lên, hình như là táo đã bắt đầu muốn chín.
Trong siêu thị rực rỡ muôn màu, khắp nơi đều là cửa hàng lớn, nơi này là Bắc Kinh, nơi này là khu vực sang trọng bán quần áo và trang sức, sẽ không có hàng giả trộn vào…
– Tiên sinh, có cái gì có thể giúp anh không?
Đinh Trường Sinh nắm tay Miêu Miêu tại trong siêu thị đi vài bước, liền thấy cửa hàng Chanel.
– Lựa giùm cho cô gái này một bộ y phục phù hợp với nàng, chúng ta hôm nay đi tham gia hôn lễ một người bạn, nhìn xem có bộ nào thích hợp không?
Đinh Trường Sinh đứng sau lưng Miêu Miêu, hai tay vịn bờ vai của nàng, đưa nàng về phía trước đẩy một cái.
– Được, tiên sinh, xin chờ một chút.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy hình dáng Miêu Miêu rất đẹp, càng thêm mấu chốt chứng kiến Đinh Trường Sinh không giống như là một người chỉ đến để thử y phục, bởi vì trước khi đến là nhìn trên bảng hiệu…
Đinh Trường Sinh an vị trên ghế sa lon trong cửa hàng, mở ra một quyển tạp chí nói về thương hiệu Chanel…
Một lát sau, ngay trong lúc Đinh Trường Sinh có chút buồn ngủ, thì tiếng giày cao gót đã cắt đứt cơn mơ màng của hắn, liền mở mắt ra, một bóng người màu hồng phấn đứng trước mặt của hắn, bởi vì mang tất chân, làm cho người ta thấy chỉ cặp chân trơn bóng không tỳ vết, tương tự đôi giày cao gót làm cho người ta thấy được đường cong lồi lõm cùng vểnh lên.
Tóc vén lên thật cao, một sợi dây màu đen cột lại mái tóc bó chặt, phần cổ thon dài như cổ thiên nga làm cho người ta nhịn không được muốn sờ lên một chút.
Đinh Trường Sinh đưa tay dụi con mắt, nhìn thấy rõ ràng là Miêu Miêu đang đứng trước mắt đổi mới hoàn toàn. Miêu Miêu đương nhiên nhìn thấy được Đinh Trường Sinh ngạc nhiên sững sờ thì trong lòng đắc ý thì, hắn vẫn luôn nói mình là cô gái nhỏ, nhưng bây giờ thì sao, hắn rốt cục đã dùng ánh mắt nhìn xem một người phụ nữ đối với mình rồi, điều này chẳng khác gì khen ngợi làm cho Miêu Miêu cao hứng.
– Như thế nào đây? Được không?
Miêu Miêu quay người qua một vòng hỏi.
– Ừ, quá đẹp, bây giờ chú mới biết câu kia là có ý gì rồi.
– Nói cái gì?
Miêu Miêu trừng mắt hỏi.
– Phật dựa vào mạ vàng, người dựa vào cách ăn mặc, quả nhiên là như thế ah, tốt rồi, bộ này không tệ, phục vụ viên bao nhiêu tiền vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tiên sinh… tổng cộng là mười sáu ngàn nguyên tiền, bao gồm có thêm cả vài bộ bình thường kèm theo…
Phục vụ viên nhìn Miêu Miêu liếc, nói ra.
Nhưng lúc này Miêu Miêu đang mở to ra hai mắt nhìn, cái gì đây này, một bộ quần áo liền hơn một vạn, không được mình không mua, mẹ của mình một tháng tiền lương mới hơn ba nghìn nguyên tiền, đây chính là gần nửa năm tiền lương của mẹ mình a, Miêu Miêu nói ra:
– Quá mắc, không mua.
Miêu Miêu đương nhiên không hiểu được cách làm sao nói chuyện cho uyển chuyển, liền trực tiếp nói không mua, nhưng lúc này Đinh Trường Sinh đã móc ra chi phiếu, đưa cho phục vụ viên.
Phục vụ viên cao hứng tiếp nhận chi phiếu, bước nhanh hướng quầy thu ngân đi đến, sợ Đinh Trường Sinh hồi lại, sau đó cầm hóa đơn cùng một cái túi xách đi tới.
– Há, đây là mấy bộ quần áo kia đúng không, như vậy đi, chúng tôi đi tham gia hôn lễ, mang theo bất tiện, cô cho người đưa đến khách sạn Hồ Châu, đó là nơi tiếp đón các đoàn công tác của thành phố Hồ Châu, tới đó cứ nói là của một người họ Đinh ở Hồ Châu là được rồi. (Tại đây nguyên trước đây là nhà khách của Hồ Châu, nhưng về sau bị thanh tra nên hủy bỏ không cho thành phố làm nhà khách tại Bắc Kinh, nhưng mảnh đất trống này vẫn thuộc về UBND thành phố Hồ Châu, vì vậy liền xây một tòa nhà này, mở một khách sạn Hồ Châu, kỳ thật kỳ chức trách vẫn là nhà khách của Hồ Châu, chẳng qua là lách luật mà thôi.)
Đinh Trường Sinh tiếp nhận hóa đơn, không có tiếp nhận cái túi xách.
– Được, chúng tôi sẽ đưa đến nơi đó.
Phục vụ viên rất khách sáo nói.
Sau khi rời khỏi nơi đây, Miêu Miêu mang theo một thân trang phục lộng lẫy, nhưng có chuyện không tốt xảy ra, đó chính là Miêu Miêu trước giờ không mang qua giày cao gót, nên đi rất chậm…
– Không được rồi, chú cõng cháu đi… chân đau, khó chịu muốn chết.
Miêu Miêu kéo Đinh Trường Sinh, thống khổ nói.
– Chịu đựng một chút đi, muốn xinh đẹp thì cần phải trả giá, cháu xem một chút đi, hiện tại đang mặc một thân y phục sang trọng, chú lại cõng cháu trên lưng, hình tượng lập tức rơi xuống còn cái gì nữa. Khoan đã, cháu chờ một chút, chú cũng mua một bộ quần áo ah.
Đinh Trường Sinh mang theo Miêu Miêu đi vào một cửa hàng bán đồ nam.