Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 7

Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 7


Phần 99

– Sở phó chủ tịch, ông nói nhiều như vậy, nhưng chỉ nói về mặt phải của cái hạng mục này, nhưng việc gì thì cũng có hai mặt trái phải, tại sao ông không nêu lên về mặt trái của cái hạng mục này để cho tất cả mọi người hiểu qua một chút?
Cố Thanh Sơn bắt đầu nã pháo chất vấn.

Thế nhưng đối mặt với Cố Thanh Sơn chất vấn, Sở Hạc Hiên mắt điếc tai ngơ, cũng không có phản ứng đến Cố Thanh Sơn, mà là vô cùng dửng dưng nhấp một ngụm trà, mở ra máy vi tính xách tay của mình bắt đầu ghi chép, Cố Thanh Sơn là muốn cùng Sở Hạc Hiên lý luận một phen, nhưng đối phương lại không tiếp chiêu, làm cho Cố Thanh Sơn có cảm giác một quyền đánh hụt, nhưng nếu Sở Hạc Hiên đã không tiếp chiêu, thì mình vẫn phải tiếp tục nói…

– Hạng mục này gần đây tại quốc gia chúng ta rất nổi danh, cơ hồ là ai cũng phản đối, phàm là nhà máy xây dựng ở nơi đâu, thì nơi đó quần chúng tuần hành phản đối, tôi không phải có ý nói cái hạng mục này không phải là làm không được, chỉ cần về phương diện an toàn thì phải làm cho thật tốt, sẽ không xảy ra vấn đề lớn, nó có thể mang lại cho thành phố Hồ Châu không ít tiền, nhưng làm thế để cho dân chúng hiểu được cái hạng mục này sẽ không mang lại mặt trái ảnh hưởng cho cuộc sống của họ, đây mới là vấn đề trọng yếu nhất.

Cố Thanh Sơn nói.





– Thanh Sơn, đến cùng là ông muốn cái gì, tôi nghe qua thì lại thật giống như là tán thành cái hạng mục này? ‘

Để Khôn Thành xen vào nói.

– Sai rồi… tôi dứt khoát phản đối cái hạng mục này, không phải là gì khác, mà là tôi muốn kinh tế Hồ Châu phát triển theo cách ổn định, ai đang ngồi đây dám nói là mình so với quan viên những địa phương khác có đầu óc thông minh hơn? Ai dám nói dân chúng Hồ Châu chúng ta khôn hơn so với dân chúng địa phương khác? Chắc chắn là không ai dám, đã như vầy, địa phương khác xây dựng hạng mục PX đã đưa tới xã hội không ổn định, vậy Hồ Châu chúng ta có thể tránh khỏi sao?

– Về chuyện này, chúng ta có thể tìm cách khắc phục…

Để Khôn Thành tiếp tục nói.

– Ý của tôi muốn cái hạng mục này đừng có nhận, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho sự phát triển kinh tế cùng với ổn định xã hội của Hồ Châu.

Cố Thanh Sơn cuối cùng thở dài nói ra.

Cố Thanh Sơn nói xong, những người khác liền trầm mặc, lời nói này cũng nói ra sự lo lắng của mọi người, đó chính là, một khi xuất hiện ra chuyện, thì trách nhiệm ai sẽ gánh chịu, đây là một vấn đề rất thực tế, mà ngay cả Thạch Ái Quốc cũng không quyết định được, xã hội bây giờ phát triển chính là ổn định, nhất định phải ổn định, nếu không có ổn định thì không làm được bất cứ chuyện gì, đây là nhận thức cơ bản chung, nhưng cái hạng mục này mang đến cho Hồ Châu hiệu quả kinh tế và lợi ích, đồng thời cũng mang đến cho xã hội không ổn định, Thạch Ái Quốc thà rằng để cho kinh tế Hờ Châu từ từ phát triển còn hơn là có cái hạng mục này, bởi vì ông cảm thấy ổn định thì mới có thể bảo trì cái vị trí hiện tại của ông, nếu không thì hậu quả khó mà liệu.

– Để tôi nói vài lời đi…

Đúng lúc này La Bàn Hạ đã chịu mở miệng nói chuyện rồi, làm cho rất nhiều người đều kinh ngạc, bởi vì trước đây phàm là có tranh chấp trong thường ủy hội, La Bàn Hạ rất ít phát ra tiếng nói, nhưng trong khoảng thời gian là gần đây, La Bàn Hạ đã nhiều lần phát ra tiếng, không biết lần này là ủng hộ ai đây?

– Cải cách đã mở ra hơn 30 năm rồi, nhưng cải cách vẫn còn phải tiếp tục, bởi vì cải cách mới là đầu tàu phát triển, cái này là nhận thức chung của mọi người, chuyện này tôi thấy cũng không thành vấn đề, cho nên nếu là cải cách, cũng gọi là bước vào khu nước sâu, lúc này nếu cứ chờ bám vào đá để từng bước qua sông, thì sợ rằng không thích hợp, vậy cứ bơi xuống dưới nước đi, rất có thể là sẽ chết đuối, vậy thì chi bằng chúng ta phải học cách bơi lội đi…

Luận điệu của La Bàn Hạ lần này lại khiến cho tất cả mọi người có chút bó tay, nhưng Thạch Ái Quốc hơi cảm thấy được thủ đoạn chính trị La Bàn Hạ cao siêu.

– Đã như vầy, chúng ta sẽ uyển chuyển giải thích, chúng ta phải làm cho tốt công tác giải thích cho dân chúng, nhất là phải phát huy ưu thế tổ chức cơ sở đảng, đem sự tình giải thích rõ ràng, lây nay cách làm của chúng ta cứ theo lề lối cũ là cao cao tại thượng, cứ biến đổi chơi chiêu cùng dân chúng, lời nói lời khó nghe, chúng ta có bao nhiêu người, dân chúng thì bao nhiêu người, nếu luận theo cách chơi chiêu, chúng ta chơi qua mặt được dân chúng sao?

La Bàn Hạ nói năng rất hùng hồn, nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu, La Bàn Hạ có khuynh hướng nhận cái hạng mục này.

– Sự thật là dân chúng không hiểu vấn đề, chúng ta giải thích cho bọn họ hiểu, phải kiên nhẫn, làm xong công tác giải thích chỉ là bước đi đầu tiên, bước tiếp theo là làm cho dân chúng biết rõ, hạng mục này có thể mang đến cho bọn họ những chỗ tốt gì, bọn họ sẽ có những lợi ích gì, lúc đó hiểu ra thì ai mà cự tuyệt.

La Bàn Hạ tối hậu nói ra.

Lời nói này lại để cho người đang ngồi đều lặng ngắt như tờ, Thạch Ái Quốc xem như nhìn thấu ý tứ La Bàn Hạ, làm một phó bí thư thành ủy, chủ quản đảng vụ, tuy đây là hội nghị về kinh tế, nhưng La Bàn Hạ thì phân tích đạo lý rõ ràng, điều này này cho rất nhiều người đều cải biến cái nhìn đối với La Bàn Hạ, lâu nay ai cũng cho La Bàn Hạ là một Bồ Tát bùn nhão…

– Còn ai có ý kiến gì không?

Thạch Ái Quốc để bút trong tay xuống, tất cả mọi người không có ai lên tiếng, Thạch Ái Quốc với tư cách bí thư thành ủy, ông còn có một quyền lợi, đó chính là đem cái đề tài thảo luận này sẽ quyết định sau, cho nên bước tiếp theo chính là giơ tay biểu quyết rồi, nhưng trước mắt xem ra, Thạch Ái Quốc vẫn chưa có đủ phách lực để quyết rồi…

– Tôi có vài lời, mọi người vừa rồi lên tiếng tôi đã nghe, ai cũng có đạo lý của mình, Cổ chủ nhiệm nói cũng có đạo lý, chuyện này quan hệ đến đại cục ổn định thành phố Hồ Châu, chuyện ổn định thì áp đảo hết thảy mọi chuyện khác, nếu như không ổn định, như vậy tất cả công sức của chúng ta sẽ bỏ sông bỏ biển…

Thạch Ái Quốc thẳng thắn nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua từng người trong thường ủy hội.

La Bàn Hạ nghe được Thạch Ái Quốc lấy chuyện ổn định thế cuộc ra nói, thì nhếch mép lên, tuy động tác cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị Thạch Ái Quốc thấy được, nhưng ông cũng không tức giận, ngươi chế giễu ta cũng thế, chửi rủa ta cũng vậy, lão tử không để cho ngươi làm đá lót đường, cho nên ngươi vô luận là bất mãn như thế nào, ngươi cũng chỉ là một phó bí thư quản đảng, còn ta mới là bí thư thành ủy Hồ Châu.

– Nhưng về mặt khác ý kiến, nhất là của đồng chí La Bàn Hạ, nói không sai, chúng ta vẫn phải là vì kinh tế thành phố Hồ Châu, có thể nhận cái hạng mục này, như vậy thì hiệu quả và lợi ích thì có thể thấy được, nếu để vuột mất cơ hội lần này, chúng ta có thể có thể trở thành tội nhân thành phố Hồ châu, bỏ lỡ một cái cơ hội phát triển tốt như vậy…

Thạch Ái Quốc nói tới chỗ này, cơ hồ tất cả mọi người đã hiểu ý của Thạch Ái Quốc rồi, xem ra ông đây là đang nói chuyện ba phải rồi, hôm nay hội nghị này mặc dù là có giao phong thoáng qua một chút, nhưng ai cũng đều thấy được, Cổ thanh Sơn thế đơn lực cô, mà Cổ thanh Sơn thì đại biểu cho ai, chuyện này không nói ra thì ai cũng hiểu, cho nên đã là cục diện như vậy, cái hội nghị này có kết quả lập tức mới là lạ.

– Bất luận là ý kiến của lão La hay là chủ nhiệm Cố, nhưng ai cũng là vì thành phố Hồ Châu, đúng không? Cho nên nếu đã có ý kiến khác nhau, tôi thấy hãy chờ thêm một thời gian nữa đi, chờ thời cơ chín muồi rồi tính sau.

– Thế nhưng mà, dù nói như thế nào thì nhìn chằm chằm vào cái hạng mục này vẫn còn rất nhiều địa phương khác đang có cục diện giống như chúng ta, nếu như bên chúng ta không có tích cực, thì cái hạng mục này rất có thể sẽ rơi vào tay địa phương khác a.

Chủ tịch Để Khôn Thành rốt cuộc là ngồi không yên được nữa.

– Vậy ý của ông là muốn hôm nay quyết định?

Thạch Ái Quốc không lạnh không nóng nói ra.

– Nếu có đầy đủ mọi người ở đây, chi bằng biểu quyết, chúng ta phát triển dân chủ mà.

Để Khôn Thành không nhường chút nào, xem ra hôm nay là nhất định phải có kết quả.

Những người khác cũng rất giật mình, Để Khôn Thành đây là thế nào, mặc dù cái hạng mục này là ngươi cùng Sở phó chủ tịch cùng nhau kéo tới, nhưng là cũng không thể vì chút chuyện này mà vạch mặt ra kiểu như vậy, ở trong quan trường đây có thể là cơ hội, từ phía sau lưng bị người chọc dao găm, Để Khôn Thành hôm nay hiển nhiên lại quên đi cái quy củ này.

– Dân chủ? Ý của ông là tôi không dân chủ phải không?

Thạch Ái Quốc không hề lấy sự tình cái hạng mục này ra nói, mà là bắt lấy trong lời nói Để Khôn Thành sơ hở bắt đầu công kích, với tư cách bí thư thành ủy, nếu như cục diện hôm nay không khống chế lại được, như vậy chính ông, một bí thư thành ủy cũng có thể ở nhà ngồi chơi xơi nước được rồi…

– Tôi không có ý đó, bởi vì tôi thấy nếu đã có sự bất đồng trong ý kiến, thì cứ giơ tay biểu quyết là được, thiểu số phục tùng đa số, đây là chính sách của đảng chúng ta từ trước đến giờ mà.

Để Khôn Thành sắc mặt có hơi đỏ, ông giờ cũng ý thức được mình không nên gấp gáp như vậy, nhưng lời nói như tát nước ra ngoài, không có khả năng thu hồi lại, chỉ đành có thể là cứng rắn đến cùng.

– Ừ, không tệ lắm, trình tự dân chủ lĩnh hội đủ khắc sâu, Để chủ tịch, tôi đây muốn biết, ông là là bí thư, hay tôi mới là bí thư, bằng không thì ông nhận làm bí thư luôn đi…

Thạch Ái Quốc sắc mặt âm lãnh đứng lên, bàn tay hung hãn vỗ trên mặt bàn, trong khoảnh khắc này phòng họp yên lặng như tờ, Để Khôn Thành còn muốn nói tiếp, thì bị Sở Hạc Hiên ngồi bên cạnh kéo lại, nhưng cũng nhìn ra được, Để Khôn Thành đỏ mặt như là tôm luộc vậy.

Trong lúc hội nghị bùng nổ trận tranh chấp này, đương nhiên Đinh Trường Sinh không biết, bởi vì hắn đang tiếp cha con Tạ Cửu Lĩnh tại phòng khách thành ủy uống trà, Thạch Ái Quốc mặt tái xanh bực tức trở lại văn phòng một hồi lâu mới chậm rãi hoàn lại thần sắc, lúc này Đào Thành Quân cũng gõ cửa bước vào.

– Bí thư… không sao chứ.

Đào Thành Quân biết rõ tính tình Thạch Ái Quốc, cho nên hỏi.

– Ai, Để Khôn Thành này, tính tình quá gấp gáp, cậu thấy hôm nay tràng diện này, ngoại trừ tôi phải đem sự tình đè xuống thì còn có thể làm gì, hơn nữa, cậu chờ xem, chuyện này rất nhanh sẽ bị từ Hồ Châu truyền ra, tôi cùng hắn bất hòa, cũng không biết những năm qua An bí thư dạy dỗ hắn là thế nào nữa.

Thạch Ái Quốc đem oán khí rơi tại trên người An Như Sơn.

– Em thật là không có nghĩ đến hắn lại đề nghị biểu quyết, xem ra là có chắc chắn nắm phần thắng đấy, bất quá cái hạng mục này thì phải tính sao bây giờ, chúng ta còn tranh thủ được thời gian để quyết định, dân chúng đối với hạng mục này rất mẫn cảm, nhưng tự chúng ta cũng phải biết, một hạng mục đầu tư lớn như vậy, nếu rơi xuống Hồ Châu, nếu chủ tịch Lương có đến thị sát, chúng ta cũng có cái có thể lấy ra mà nói.

Đào Thành Quân vẫn không có chủ ý của riêng mình, đây là bản phận làm thư ký trưởng của ông, chỉ như Thiên Lôi, Thạch Ái Quốc sai đâu thì đánh đó.

– Để tôi suy nghĩ thêm về vấn đề này… À… cậu giờ có rảnh không?

– Vâng có rãnh… bí thư… có gì không vậy?

– Theo giúp tôi tiếp đãi một người đi, hai cha con Tạ Cửu Lĩnh của tập đoàn sắt thép Tạ thị, bọn họ đang đợi gặp.

Thạch Ái Quốc đứng lên nói ra.

– Người của Tạ gia, như thế nào lại tìm tới đây?

Đào Thành Quân cũng biết cái nhân vật truyền kỳ Tạ Cửu Lĩnh này, truyền thuyết là có Trọng gia đứng sau lưng, nhưng bởi vì về sau Trọng Hãi cùng Tạ Phương Quỳnh hôn nhân vỡ tan, hiện tại hai nhà quan hệ như thế nào, cũng không người biết.

– Mấy ngày hôm trước Đinh Trường Sinh có đi một chuyến đến Kinh Sơn, nói là đi tìm nhà đầu tư, tôi cũng không nghĩ tới người của Tạ gia lại đến đây, hơn nữa còn là ông chủ Tạ gia, không biết lần này tới mục đích là cái gì?

– Chắc là nể mặt của Đinh Trường Sinh, nên tới đây dạo chơi một chút a.

Đào Thành Quân đi theo sau lưng Thạch Ái Quốc ra cửa nói.

– Mặt mũi của Đinh Trường Sinh? Ha ha… Đinh Trường Sinh có mặt mũi lớn như vậy sao?

Thạch Ái Quốc nhỏ giọng nói cùng Đào Thành Quân.

Nhìn thấy hai vị lãnh đạo ra cửa, Trương Hòa Trần liền đến trong phòng của Thạch Ái Quốc đem ly của ông cầm lên, lại đến trong phòng Đào Thành Quân cầm ly của Đào Thành Quân, lúc nàng tới phòng khách, thì mọi người đã bắt đầu nói chuyện.

Vừa nhìn thấy Trương Hòa Trần cầm ly của lãnh đạo bước vào, Đinh Trường Sinh liền đứng lên tiếp nhận ly, phân biệt ly của ai rồi để lên bàn trà cho Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân, Trương Hòa Trần liền đi ra ngoài, còn Đinh Trường Sinh thì tạm thời đóng vai thư ký, bưng trà rót nước rất là vừa vặn.

Tạ Cửu Lĩnh là một người làm ăn, chỉ muốn đạt được lợi ích lớn nhất, điều này yêu cầu ông chẳng những có khứu giác bén nhạy, sức quan sát cũng phải là nhất lưu, lúc Trương Hòa Trần bước vào đưa ly của hai lãnh đạo, ông nhìn thấy Đinh Trường Sinh tiến lên tiếp nhận ly, căn bản không có phải suy nghĩ ly của ai, chính xác đem hai cái ly đặt ở trước mặt hai vị lãnh đạo, chi tiết này khiến cho Tạ Cửu Lĩnh thấy được Đinh Trường Sinh cùng với hai vị lãnh đạo này có quan hệ tuyệt không tầm thường, bởi vì rất là nắm rõ từng cái ly của ai…

– Hai vị, các người đến Hồ Châu chơi cũng không báo trước cho ai biết, nếu không nhờ Trường Sinh báo cáo, thì tôi đã bỏ lỡ cơ hội cùng Tạ tổng làm quen a.

Song phương phân ra chỗ ngồi xong, Thạch Ái Quốc nói đùa.

– À… Thạch bí thư… việc này không được trách tôi à, tất cả trách nhiệm là do chủ nhiệm Đinh chịu đấy…

– Ồ? Đây là chuyện gì xảy ra?

Thạch Ái Quốc nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh cũng là mở to hai mắt, há to miệng, một bộ dáng vẻ rất vô tội.

Kỳ thật những lời này đều là lời nói chuyện khách sáo của các lãnh đạo, điểm này Đinh Trường Sinh đã thành thói quen, nhưng làm cấp dưới thì phải thường xuyên phối hợp với lãnh đạo…

– Đinh chủ nhiệm vừa rồi có đi một chuyến đến Kinh Sơn, nói thành phố Hồ Châu bên này phong cảnh rất tốt, mời tôi tới dạo chơi, dạo này tôi đang bị chút ít stress, nên cũng muốn thay đổi chút không khí, nhưng tôi có nói với Đinh chủ nhiệm, thành phố Hồ Châu mấy năm trước tôi có đi qua, trên đường bị người cướp giật, cho nên không dám đến, tiểu Đinh liền nói, hiện tại Hồ Châu trị an rất tốt, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện lại như vậy, vì để nghiệm chứng thật giả, nên một buổi trưa này tôi cũng đi dạo vòng vo ở quanh nội thành, cũng may, bóp tiền vẫn còn, tiểu Đinh… cháu nói không sai, bác tin cháu rồi.

Tạ Cửu Lĩnh thật sự lại móc bóp ra nhìn Đinh Trường Sinh nói ra.

– Ha ha… Tạ tổng, ông thật khôi hài, tiếc là trước kia chúng ta không có cơ hội tương kiến, lần này ở thêm Hồ Châu vài ngày nữa đi, tôi để cho Đinh Trường Sinh dẫn hai cha con cùng dạo chơi.

Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh liếc, nghĩ thầm tiểu tử này làm như thế nào lại dụ dỗ được lão đầu tử này, thật sự là nam nữ già trẻ gì hắn cũng ăn sạch ah.

– Tôi thì không có vấn đề, nhưng sơ Đinh chủ nhiệm quá bận rộn, lúc hôm nay chúng ta đi đến khu khai phát, thấy hắn vội vàng lo công việc chân không chạm đất đây này.

Tạ Cửu Lĩnh đang cố ý trát vàng trên mặt Đinh Trường Sinh, cuối cùng lại làm cho Đinh Trường Sinh ngượng ngùng.

– Um… bác ạ… dù là cháu bận rộn như thế nào đi thì cũng phải tiếp đãi bác chứ, bác là khách quý của Hồ Châu mà, nếu cháu không tiếp đãi tốt bạc, quay đầu về thì Thạch bí thư cũng không tha cho cháu, bất quá cháu có một phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, cháu vừa có thể cùng bác dạo chơi, cũng có thể không làm chậm trễ công tác của mình.

Đinh Trường Sinh đôi mắt xoay động nói ra.

– Ồ? Còn có biện pháp gì đây?

Tạ Cửu Lĩnh hỏi ngược lại.

– Chuyện này rất đơn giản, bác đem xưởng thép đem đến Hồ Châu thì chẳng phải là được rồi sao.

Đinh Trường Sinh không có vòng vo, trực tiếp nói ra ý định của mình, vì thế lại làm rối loạn tiết tấu Thạch Ái Quốc nói chuyện.

Thạch Ái Quốc nghe nói như thế, không khỏi liếc trừng mắt với Đinh Trường Sinh, nào có ai lại nói trực tiếp thẳng như vậy, người ta nếu không muốn tiếp nhận vấn đề này, thì không phải là bẽ mặt sao, làm sao còn có thể tiến hành nói chuyện tiếp?

– Ha ha, tên tiểu quỷ này, bác biết ngay mà, khi cháu đi đến Kinh Sơn, thì đã nghĩ đến cách gạt bác đến Hồ Châu đúng không?

Tạ Cửu Lĩnh lại không cho là Đinh Trường Sinh nói bậy, ông là người làm ăn, đã có thói quen cùng những người trên quan trường chơi trò dối trá, dò xét lẫn nhau, cũng như lợi dụng lẫn nhau, nhưng với một Đinh Trường Sinh trực tiếp nói thẳng ra như vậy, vẫn là lần đầu mới gặp phải.

– Bác à… hiện tại khu đang phát triển Hồ Châu tuy rằng khó coi một chút nhưng bác cũng đừng có trách là cháu không để cho bác một cơ hội phát tài, nếu bác đến chậm trong một thời gian ngắn nữa, nói không chừng sẽ không cơ hội này rồi.

Đinh Trường Sinh khoác lác một cách trắng trơn, ngay cả Tạ Phương Quỳnh đang đóng vai một đứa con gái ngoan ngoãn cũng không nhịn nổi.

– Như thế nào? Sắp tới các xí nghiệp bên ngoài đều đến đây đầu tư chiếm giữ đầy hết?

Tạ Phương Quỳnh hỏi, tuy thanh âm không cao, nhưng bất luận kẻ nào nghe được đều có thể nghe rõ ràng ở bên trong lời nói là lời châm chọc.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng