Phần 93
Lần này hắn thành thành thật thật lái xe một mạch về tới văn phòng tổng bộ sắt thép Tạ thị, đem sau khi xe dừng lại, hắn vươn tay cầm chặt tay trái của Tạ Phương Quỳnh, nói ra:
– Em sẽ không cùng đi lên đâu, nếu như cha chị có hứng thú, hoan nghênh hai người đến Hồ Châu, cho dù chỉ là dạo chơi cũng được, em sẽ chiêu đãi, chị thay em cáo biệt cha chị nhé, em không quấy nhiễu nữa…
– Em muốn đi sao?
Tạ Phương Quỳnh sau những chuyện vừa xảy ra giữa hắn và nàng, còn cho rằng Đinh Nhị Cẩu sẽ ở lại vài ngày với nàng, nhưng không ngờ hắn lại đi.
– Vâng… em chỉ sợ là cứ tiếp tục ở đây, em sẽ cầm giữ không được với chị.
Đinh Nhị Cẩu nghiền ngẫm nhìn Tạ Phương Quỳnh, rồi đưa một tay xoa nhẹ lấy trên hai bầu vú nàng, một tay vuốt lấy mái tóc tán loạn vén gọn vào tai nàng rồi nói, bất chợt Tạ Phương Quỳnh nắm lấy một bàn tay của hắn đưa xuống nơi cái âm hộ của mình để bàn tay hắn úp lên cái mu căng phồng của mình rồi nói…
– Cầm giữ không được thì đừng có cầm giữ nữa, chuyện này cũng đâu có gì, hay là sợ chị ỷ lại vào em? Lưu Hương Lê đã nói cho chị biết, em có một đống đàn bà, cho nên Lưu Hương Lê cũng lười ghen tuông, tốt nhất trừng phạt là không để cho em nhìn thấy nàng, vì thế đó cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Hương Lê không đi tìm em, em thì cho mình là phong lưu, kỳ thật người ta đã sớm không còn có thèm đến em rồi.
Tạ Phương Quỳnh nói xong, hất tay hắn ra đẩy cửa bước xuống xe.
Đinh Nhị Cẩu lòng bàn tay vừa cảm nhận sự ẩm ướt của cái âm hộ nàng, chưa kịp nói thêm gì, thì nàng đã xuống xe, hắn đành trải lại chìa khóa ném cho Tạ Phương Quỳnh, rồi cũng bước xuống, đi bộ ra ngoài cổng ra vào, bên ngoài đã có sẵn một chiếc xe đang chờ hắn, Tạ Phương Quỳnh cũng nhìn thấy, nàng không ngờ tới chiếc xe này là tới đón Đinh Nhị Cẩu đấy.
Tạ Phương Quỳnh đứng ở cổng ra vào, mãi cho đến chiếc xe kia biến mất mới xoay người quay trở lại văn phòng, thấy nàng đi khập khiễng, Cố Hiểu Thiến thấy được, vội tới dìu nàng.
– Tạ tổng, đây là thế nào vậy… bị đau chân à?
– Không có việc gì, chỉ hơi đau chút, không sao, đừng nói cho cha tôi biết, chứ lại lo lắng.
– Sợ cha lo lắng thì phải biết tự chiếu cố bản thân của chính mình, tiểu tử ngu ngốc kia đâu rồi, chuyện gì xảy ra? Con vừa đi đâu về vậy, đã vậy cái chân còn bị đau…
Không biết lúc nào, Tạ Cửu Lĩnh đã xuất hiện ở sau lưng các nàng.
– Ui… cha vào mà không lên tiếng a, dọa con hết hồn…
– Như thế nào mà không có tiếng, cha cũng không phải là quỷ, chỉ là do con không yên lòng nên không nghe thấy a.
– Con cùng Đinh Trường Sinh cùng đi đến quặng mỏ, đường xuống núi bị trợt chân, nên bị trật chân, nhưng không sao rồi, hắn đã bẻ lại khớp rồi.
Tạ Phương Quỳnh giải thích nói.
– Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, hắn cũng biết y thuật à?
Tạ Cửu Lĩnh không tin hỏi.
– Được rồi, không cần đâu, cha… đến văn phòng của cha, con trao đổi công việc một chút, có một số việc còn cũng không nắm chắc được, xem ra chúng ta nên cải biến về con đường phát triển riêng của chúng ta…
…
– Cha, vừa rồi cha đi lên thành phố à?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
Trong văn phòng chỉ còn lại có hai cha con nàng, cũng không có gì phải giấu giếm, Tạ Cửu Lĩnh ngồi xuống ghế, thở thật dài…
– Ừ…
– Sao rồi? Bên thành phố nói như thế nào?
Tạ Phương Quỳnh vội vàng hỏi.
– Không có gặp ai, chủ tịch Lý thì nói là bận họp, Tề bí thư cũng xuất phát đi đâu đó, cha đã nhìn ra, bọn họ căn bản là không muốn gặp cha, nên kiếm cớ tránh né, vậy là chuyện này tránh không khỏi rồi… À… tháng này tiền lương công nhân viên phát chưa vậy?
Tạ Cửu Lĩnh đột nhiên hỏi.
– Đã phát xong hết rồi, lúc này phải ổn định phía dưới, chỉ cần công nhân viên không làm khó, trong thành phố cũng chưa có cớ để nhúng tay vào, vẫn là vấn đề cải tạo quặng mỏ, nhưng vấn đề này không phải nhất thời bán hội là có thể thay đổi xong được, chuyện này cũng phải cân nhắc tìm lối ra…
– Vậy là tốt rồi, những công nhân này đều là theo chân Tạ gia chúng ta đã làm mười mấy năm nay rồi, không thể bạc đãi bọn họ, kỳ thật bọn họ đều là công nhân lành nghề, chúng ta thua keo này thì bày keo khác, dù gì thì tiền lương bảo hiểm một phân tiền cũng không thể thiếu, phải phát đủ cho bọn họ, chuyện kế tiếp mới xử lý tốt được…
– Cha con biết rồi… Đúng rồi… con cũng không thật sự tin vào lời nói Đinh Trường Sinh, đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
Tạ Phương Quỳnh nói.
– Cha biết, thời điểm trước kia chúng ta còn có thể ỷ vào Trọng Phong Dương nhưng hắn cũng đi rồi, cho nên trên tỉnh không có ai ra mặt thay chúng ta nói chuyện, cho nên bọn nhãi nhép thành phố Kinh Sơn mới có thể giày vò chúng ta được, giờ coi như cong rồi, nơi này không thể lưu lại, hơn nữa Đinh Trường Sinh nói cũng không phải là không có đạo lý, ai đến trước thì còn nắm bắt được cơ hội tốt.
Tạ Cửu Lĩnh trong ánh mắt lần nữa hiện ra ý chí chiến đấu của cha mình mà tạ Phương Quỳnh đã nhìn thấy rất quen thuộc, trong khoảng thời gian này, điều Tạ Phương Quỳnh lo lắng nhất vẫn là sức khỏe thân thể của Tạ Cửu Lĩnh.
– Vậy cụ thể kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào đây?
– Dựa theo trong thành phố yêu cầu, bắt đầu khởi động kế hoạch lấp lại quặng mỏ đi, nhưng phần còn dư lại quặng mỏ, phải nhanh khai thác cho xong đừng có ngừng nghỉ, tốt nhất là khai thác quặng mỏ phần còn dư lại, để lấy giá trị sản lượng có thể bù lại cho việc chúng ta dùng tiền san lấp lại phần quặng mỏ mà chúng ta đã khai thác ngày trước…
– Vậy thì tốt, con đi ngay an bài…
– Ừ, con cũng sắp xếp một chiếc xe, ngày mai cha muốn đi Hồ Châu một chuyến, chỉ âm thầm thôi, để nhìn một chút tình hình ở đó có như Đinh Trường Sinh nói tốt như vậy hay không?
Tạ Cửu Lĩnh trong ánh mắt lòe ra một tia hào quang giảo hoạt.
– Ngày mai ư? Sao vội vã như vậy chứ?
– Cha muốn nhìn chân thật khu đang phát triển Hồ Châu ra sao, miễn cho tiểu tử này trở về sắp xếp trước… À… quên chứ… cha cũng chưa hỏi con… con đối với tiểu tử này làm sao mà quen biết vậy?
– Cha… việc này nếu con nói ra thì cha đừng có nổi giận…
Tạ Phương Quỳnh thỏa thuận trước điểm mấu chốt cho chắc.
– Như thế nào? Hai người các ngươi thật sự đã lên giường sao?
Tạ Cửu Lĩnh trừng mắt hỏi.
– Ai dà… cha nghĩ cái gì vậy? Con nói cha không nên tức giận, là vì Đinh Trường Sinh đã từng là thư ký cho Trọng Hãi đấy.
– Cái chuyện đó thì sao? Có phải bởi vì hắn là thư ký cho Trọng Hãi, nên còn mới biết hắn hay sao?
– Đúng vậy a, lúc đó hắn là thư ký cho Trọng Hãi tại huyện Hải Dương, về sau Trọng Hải bị điều ra khỏi huyện Hải Dương, hắn không biết vì chuyện gì cũng rời khỏi huyện Hải Dương mà đến thành phố Hồ Châu, đoán chừng có thể là do Trọng Hãi giúp đỡ cho hắn được điều động, nhưng Đinh Trường Sinh thì có đầu óc linh hoạt, đến Hồ Châu thời gian ngắn, trời đất xui khiến lại trở thành thư ký cho chủ tịch Thạch Ái Quốc thời đó, về sau Thạch Ái Quốc lên làm bí thư thành ủy, cứ như vậy, hắn một đường leo lên chức quan, hiện tại bây giờ đã là chủ nhiệm quản ủy hội khu đang phát triển, mặt sau nhất định là có Thạch Ái Quốc đang ủng hộ hắn.
– Nhưng mà chỉ có Thạch Ái Quốc ủng hộ thì vẫn còn chưa đủ, chính hắn nếu không có bổn sự, cho dù là có nâng lên thì cũng là bùn nhão mà thôi, rồi sẽ đến lúc rơi xuống, vậy thì tiểu tử này thật đúng là có tài năng…
Tạ Cửu Lĩnh khẽ cười nói.
…
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ diện mạo của thành phố Kinh Sơn, thoạt nhìn là so với thành phố Hồ Châu thì phồn hoa hơn một chút, nhưng dọc trên đường đi thì thấy cái gì cũng rất cũ kỹ, không một chút nào biểu hiện ra đây là thành phố cấp địa khu…
– Chúng ta quay trở về sao?
Đỗ Sơn Khôi hỏi.
– Vâng… quay trở về đi, trên căn bản xem như là không công mà lui, anh Đỗ… sau khi trở về thì đừng có bám theo đám Tưởng Hải Dương nữa, em sẽ tìm người khác đi theo hắn, anh đối với tỉnh Trung Bắc có quen thuộc không? Em nhớ là anh từng nói là có ở qua tỉnh Trung Bắc một đoạn thời gian phải không?
– Không phải một thời gian ngắn mà là ba năm, tôi tham gia quân ngũ tại nơi đó, như thế nào… có việc muốn tôi làm ở đó sao?
Đỗ Sơn Khôi biết rõ Đinh Nhị Cẩu sẽ không vô duyên vô cớ hỏi hắn về chuyện tỉnh Trung Bắc.
– Em cần anh theo dõi một người đi, nếu như không có gì chuyện cần thiết, chỉ cần theo sau từ xa xa là tốt rồi, thăm dò quy luật của lão, tốt nhất là thăm dò phía sau của lão có cái gì để chúng ta nắm thóp không, em đoán chừng nhất định là phải có, nhưng lão sẽ rất cẩn thận, vì đây cũng là một tên hồ ly cáo già, anh phải chuẩn bị tư tưởng trước…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Nghiêm trọng như vậy sao? Người nào vậy?
– Không phải là lợi hại không đâu, mà là cấp bậc chức vụ của lão có thể là còn có người bảo vệ, anh là lính trinh sát, để xem anh đấu trí như thế nào đây, nhưng là có một điều anh phải chú ý, nhất định phải bảo đảm an toàn quay trở về thì mới được, thà rằng không có thành công, chứ nêu bại lộ thì không đơn thuần chỉ là mình anh, mà rất có thể còn sẽ tra được trên đầu của em kéo ra, chúng ta tích lũy công sức nhiều năm qua, không thể nào để xảy ra như vậy, nếu không thì coi như là xong đời…
Đinh Nhị Cẩu dặn dò.
– Ai vậy? Mà làm gì cậu phải cẩn thận như vậy?
– Chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Bắc tên là Lâm Nhất Đạo, một đại nhân vật cho nên anh phải hết sức coi chừng ah.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu vốn không muốn sớm chú ý đến Lâm Nhất Đạo như vậy, vì cũng sợ bị lão phát giác ra, nhưng vì chỉ cần Đinh Nhị Cẩu đi gặp mặt Kỳ Phượng Trúc, nếu trong ngục giam đó có người của Lâm gia, nhất định sẽ đem tin tức này phản hồi cho Lâm Nhất Đạo, đến lúc đó trong tay của mình phải có tay nắm của lão thì mới đối phó được, nói cách khác nếu trong tay mình không có gì, thì mình chính là thịt mỡ trên thớt của người ta, mặc cho người loạn chặt…
…
Đỗ Sơn Khôi cùng Đinh Nhị Cẩu về đến Hồ Châu thì đã là hơn mười hai giờ khuya, Đinh Nhị Cẩu không muốn về nhà quấy rầy Hạ Hà Tuệ nghỉ ngơi, với lại gần đây Hạ Hà Tuệ tâm tính không tốt, nên Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn trêu chọc nàng…
– Thế nào rồi? Không có chỗ nào để đi, hay là đến nơi tôi đang ở đi.
Đỗ Sơn Khôi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu có vẻ đắn đo, thì biết rõ hắn đang gặp chuyện phiền lòng.
– Thôi khỏi đi, cùng với một người đàn ông ở chung không có gì vui, để em đi với chung đến nhà của anh, rồi em lái xe đi.
Đinh Nhị Cẩu nói ra, vì vậy khi đến cổng khu cư xá sau khi Dỗ Sơn Khôi xuống xe, Đinh Nhị Cẩu trườn qua trên ghế tài xế, lái xe đi…
Chạy vòng quanh, chẳng có mục đích gì tại ở bên trong nội thành Hồ Châu, lúc quay trở ra, thỉnh thoảng nhìn thấy có xe tuần tra cảnh sát thi hành nhiệm vụ lóe đèn báo hiệu chạy qua, có giao lộ còn có xe cảnh sát đang đậu sẵn, điều này khiến người ta thực tế rất có cảm giác an toàn…
Vòng quanh không hiểu làm sao lại đi vòng qua đến khu vực nơi ở của Vũ Văn Linh Chi, ngay trong lúc hắn muốn đi vào, thì lại có cảm giác có chút không đúng, trong khoảng thời gian này chính mình chẳng hiểu như thế nào nữa, Vũ Văn Linh Chi quả thật là có mị lực, nhưng mình làm như vậy cũng có chút thái quá, tham luyến sắc đẹp không phải là lỗi của người đàn ông, nhưng nếu trầm mê nữ sắc thì đó mới chính là đàn ông không khôn ngoan rồi.
Nghĩ tới đây, Đinh Nhị Cẩu quyết định chuyển hướng rời khỏi nơi này, lấy điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Ngải, giờ này cũng không biết nàng ngủ chưa, sau khi điện thoại di động Trịnh Tiểu Ngải reo lên liền nghe, xem ra là nàng vẫn chưa ngủ…
– Này, đã trễ thế như vậy mà còn gọi điện thoại cho chị, có phải là không có người gối đầu, chỉ có một mình nên khó ngủ?
Trịnh Tiểu Ngải trêu đùa hắn.
– Không phải gối đầu một mình khó ngủ, mà căn bản là em cũng không có cái gối đầu để mà ngủ, bây giờ có được hay không, em đi sang gặp chị?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừ… còn hỏi lời này, em đến chỗ của chị, có lúc nào mà bất tiện hả, chị chờ em…
Trịnh Tiểu Ngải cho rằng Đinh Nhị Cẩu có chuyện gì, nên không có nhà để về, điều này làm cho nàng cảm thấy một hồi bất ngờ vui mừng.
Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng lái xe đến cư xá nơi Trịnh Tiểu Ngải ở, bên trong đã tối đen vô cùng yên tĩnh, chỉ có nhà của Trịnh Tiểu Ngải đèn vẫn còn sáng, cũng tạo cho Đinh Nhị Cẩu một cảm giác ấm áp.
Cái váy ngủ mỏng manh bao vây lấy thú thân hình linh lung Trịnh Tiểu Ngải, vừa gặp Đinh Nhị Cẩu vào liền ôm chầm lấy hắn, Đinh Nhị Cẩu càng thêm cảm giác được Trịnh Tiểu Ngải đúng là trước sau gì cũng đều đợi hắn, chỉ là hắn giống như là một gã du hồn vậy, không biết lúc nào mới có thể ngẫu nhiên nhớ tới tại đây mình cũng có một mái nhà.
– Hai cô gái nhỏ kia đâu rồi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Em tới tìm chị hay là tìm hai chị bọn bọn họ?
Trịnh Tiểu Ngải nhếch lên miệng hỏi.
– Chị làm gì mà giống như ăn dấm chua vậy a, đương nhiên là tới tìm chị rồi, vào trong thôi, chúng ta trước tiến hành tư tưởng báo cáo công tác, sau đó lại nói những chuyện khác.
Đinh Nhị Cẩu khẽ cong eo, cùng Trịnh Tiểu Ngải đi vào phòng ngủ.
– Ai da… em đi tắm trước đi, trên người của ngươi có mùi hôi rình a.
Trịnh Tiểu Ngải đưa cái mũi sát người hắn ngửi rồi nói.
– Mùi gì? Tại sao em không có nghe mùi gì cả?
Đinh Nhị Cẩu đem Trịnh Tiểu Ngải ném lên giường cũng hít hít cái mũi hỏi.
– Hừ… cái mùi này là cái mùi bẩn của đàn bà, mau nhanh đi tắm rửa đi, nếu là không thì chị không có ngậm lấy cái đồ chơi kia em đau a.
Trịnh Tiểu Ngải lườm Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Há, đêm nay có phúc lợi vậy à, vậy thì đi tắm rửa ngay đây.
Đinh Nhị Cẩu cầm lấy cái khăn tắm lớn Trịnh Tiểu Ngải ném qua, vừa cởi lấy quần áo, vứt bỏ hết quần áo bẩn, Trịnh Tiểu Ngải bất đắc dĩ lại xuống giường, thu thập đồ đạc của hắn, sau đó ném vào máy giặt, để sáng mai hắn còn có quần áo sạch để mặc, làm xong thì thấy Đinh Nhị Cẩu còn chưa có tắm xong, nàng liền quay trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, cởi cái váy ngủ ra, cứ thế nằm trần truồng đợi Đinh Nhị Cẩu quay lại.
WC cùng phòng tắm là chung với nhau, ngăn cách chính giữa và chỗ tắm cách một nhau một mảnh vải, Đinh Nhị Cẩu tắm rửa xong, đang lau thân thể của mình, lúc này nghe ngoài cửa có tiếng cạch, sau đó có tiếng lẹp xẹp đi đến bên bồn cầu bắt đầu đi tiểu.
Đinh Nhị Cẩu cũng không để ý, tưởng rằng là Trịnh Tiểu Ngải, vì vậy tiếp tục lau sạch tóc còn đang ướt nước. Thế nhưng đi vào WC không phải là Trịnh Tiểu Ngải, mà là Cốc Nhạc Nhạc một trong hai cô gái sinh thời mà lúc trước Triệu Khánh Hổ đưa cho Đinh Nhị Cẩu, nàng ngủ đến nửa đêm thì mắc tiểu nên đi WC.
Bình thường trong nhà này chỉ có em nàng cùng với Trịnh Tiểu Ngải ba phụ nữ sinh hoạt, trước giờ chưa từng có nam nhân tới, cho nên bọn họ ăn mặc trong nhà rất tùy tiện, WC cũng hâu như là không khóa cửa, tuy hai chị em cũng rất muốn về nhà, nhưng lại không dám, sợ mang đến cho nhà tai họa, bởi vì lúc trước những người kia rất là dữ tợn…
Thế nhưng có mặt khác, hai nàng bị bọn người kia huấn luyện một thời gian dài như vậy, cho nên các nàng hiện tại đang lo lắng nhất chính là Đinh Nhị Cẩu lại đem các nàng lần nữa chuyển nhượng, lâu nay các nàng cũng đã bị buôn bán trao tay hai lần rồi.
Mặc dù đang tại đây sinh sống rất thoải mái, mỗi ngày có thể đọc sách, xem xem tivi, cũng không cần phải lo lắng đến những gã đàn ông xấu kia hành hạ thân xác của mình, nhưng ở tại nơi đây hai chị em cũng không có cảm giác an toàn, theo suy nghĩ của các nàng, chỉ có cách vận dụng các thủ đoạn của mình để mê hoặc Đinh Nhị Cẩu, chân chính cùng với Đinh Nhị Cẩu quan hệ, thì mới có thể làm cho hắn không mang hai chị em đem bán cho người khác.
Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu mười ngày nửa tháng đều không thấy bóng dáng đến đây, cho dù là có đến cũng chưa bao giờ cùng các nàng nói chuyện nhiều, chủ yếu là cùng Trịnh Tiểu Ngải ở trong phòng lêu lổng giao hoan, cho nên cái chuyện mê hoặc Đinh Nhị Cẩu này lại trở thành tâm bệnh của hai chị em Cốc Nhạc Nhạc.
Cốc Nhạc Nhạc mắt nhắm mắt mở, ngồi trong bồn cầu truyền đến xì xì tiếng nước tiểu chảy, nhưng vừa lúc đó mảnh vải ngăn trong chỗ tắm soạt cái kéo ra, ánh mắt Cốc Nhạc Nhạc thoáng trợn tròn mắt nhìn thấy, còn Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Cốc Nhạc Nhạc thì cũng chấn động, như thế nào lại không phải là Trịnh Tiểu Ngải, còn cô gái này hơn nửa đêm chạy đến nơi đây làm gì vậy trời…
Càng thêm lúng túng là Đinh Nhị Cẩu lúc này trần truồng trong tay chỉ cầm một cái khăn lông, còn Cốc Nhạc Nhạc trên người chỉ có mặc cái áo ngủ mỏng dính, màu trắng rộng thùng thình, còn bên dưới thì chả có mặc gì, cái quần lót nhỏ cũng không có, hai người gần như cùng muốn thét lên, nhưng động tác như là ăn ý, mạnh ai lấy tay bịt kín lại miệng của mình, cứ như vậy, hai người đối diện với nhau tầm nữa mét mà không biết phải làm sao.