Phần 71
– Chú Hoa quá đủ trượng nghĩa, con người của cháu cũng sẽ không để cho người quen của mình chịu thiệt đâu, chú đừng tưởng rằng tiền này kê lót đi vào thì không lấy về được, lãnh đạo trong thành phố sẽ làm cam kết đảm bảo, không để chú làm không công đâu.
Đinh Nhị Cẩu lúc này rất thưởng thức tuyên bố hùng hồn của Hoa Cẩm Thành, mới đầu hắn còn lo lắng Hoa Cẩm Thành nói ra điều kiện, không ngờ tới lại dễ dàng giải quyết như vậy.
Còn đối với Hoa Cẩm Thành mà nói, đây là một cơ hội để tiếp cận với Đinh Nhị Cẩu, mà tiếp cận Đinh Nhị Cẩu thì sẽ có ý nghĩa dần dần sẽ tiếp cận được với Thạch Aí Quốc, kỳ thật trong lòng Hoa Cẩm Thành lo nghĩ vẫn là mảnh đất xí nghiệp giữa trung tâm thành phố kia, so với tiền cảnh lợi nhuận, khu đang phát triển bỏ chút tiền tài không thấm vào đâu.
Hơn nữa, Hoa Cẩm Thành vô cùng rõ ràng, tại khu đang phát triển là sân ga của Đinh Nhị Cẩu, thì cũng chính là sân ga của Thạch Aí Quốc, người nào mà không biết Đinh Nhị Cẩu là tâm phúc tin cậy của Thạch Aí Quốc, cũng như cục công an thành phố vừa mới yên tĩnh một chút, liền lập tức lại đem Đinh Nhị Cẩu điều đi đến khu đang phát triển, mục đích như thế nào thì cũng có thể nghĩ ra.
Một vấn đề khác làm cho Hoa Cẩm Thành không chút do dự chính là, khu đang phát triển đã muốn xây dựng kiến thiết lại, công trình kia khẳng định là số tiền bỏ ra không nhỏ được, mà nếu như đến lúc đó thành phố không chi trả nổi số tiền kia, hoàn toàn có thể dùng đất đai để gán nợ, đến lúc đó nhắm đến mấy khu đất có vị trí tốt trong khu đang phát triển, qua mấy năm sau, khai phát thành bất động sản, cũng là kiếm tiền.
Dựa vào đủ loại mục đích, Hoa Cẩm Thành liền đem chuyện này đáp ứng.
– Cảm ơn Đinh phó cục, như vậy hai người cứ ngồi uống trà, tôi ra xem một chút cơm làm xong chưa?
Hoa Cẩm Thành kiếm một lý do vớ vẩn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
– Chú Hoa à, chú cho cái dì phục vụ trà đạo đến đây tiếp tục biểu diễn trà đạo nhé.
Đinh Nhị Cẩu gật đầu, ngay lúc Hoa Cẩm Thành vừa muốn lúc ra cửa thì nói một câu như vậy, kỳ thật hắn chỉ là muốn nhìn thêm một chút người đàn bà này, bởi vì nhìn nàng hắn có chút nhớ đến Lưu Hương Lê.
Hoa Cẩm Thành ngạc nhiên, lập tức cười nói:
– Được rồi, tôi lập tức gọi cô ấy đến.
Hoa Cẩm Thành bước nhanh đi ra ngoài, cách đó không xa có một chỗ trong sảnh, người đàn bà tên gọi Linh Chi đang nấu nước pha trà đâu rồi, còn đối diện với của nàng, cũng có một cô gái trẻ đang ngồi, thoạt nhìn qua thì cô gái trẻ cùng người đàn bà này có nhiều điểm giống nhau, nhưng không biết là là do cô gái trả này có nét thành thục, hay là Linh Chi bảo dưỡng quá tốt, mà hai người này rất giống như là hai chị em.
– Hoa lão bản, mời ông ngồi.
Vừa thấy Hoa Cẩm Thành đi vào, Linh Chi cùng cô gái kia đều đứng lên, rất kính cẩn.
– Ngồi đi… ngồi đi, không nên khách sáo, chị dâu… trong khoảng thời gian qua ở chỗ này cũng không tệ chứ.
Hoa Cẩm Thành đặt mông ngồi ở trên mặt ghế giữa hai nàng, nhìn chung quanh một chút, đối với Linh Chi nói ra.
– Được, đa tạ Hoa lão bản, chúng ta về chỗ này có nơi ăn có nơi ở, lại còn được giao giao cho cái tay nghề trà đạo này, tôi rất cảm tạ Hoa lão bản.
Linh Chi sợ sệt nói ra.
– Ừ, vậy là tốt rồi, Linh Chi, chị dâu ra tiếp tục biểu diễn trà đạo cho hai vị kia khách nhân kia đi, tôi cùng Trúc Vận nói mấy câu chút.
Hoa Cẩm Thành mỉm cười nói ra.
Linh Chi rất nghe lời đứng lên nói với Trúc Vận:
– Mẹ đi trước, con châm trà cho Hoa lão bản nhé.
Linh Chi không biết Hoa Cẩm Thành tìm Trúc Vận để làm gì, trong nội tâm rất lo lắng Hoa Cẩm Thành sẽ đối với Trúc Vận có hạnh kiểm xấu, nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ lại, từ lúc hai mẹ con nàng tới nơi này hơn 5 năm qua, Hoa Cẩm Thành chưa bao giờ đối với mình cùng với con gái có cái gì là hạnh kiểm xấu, hôm nay còn tới một khách nhân trọng yếu như vậy, chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu, nghĩ tới đây cũng yên lòng.
– Trúc Vận, năm năm qua, ở đây cũng ổn chứ?
Hoa Cẩm Thành lại hỏi.
– Lão bản, có phải là có chuyện gì hay không vậy?
Trúc Vận hỏi.
– Ừ… là có chút chuyện, cháu có nhớ đến cha mình không? Qua mấy ngày nữa có muốn chú sắp xếp để cháu đi thăm hắn một chút?
Hoa Cẩm Thành hỏi.
– Không… không… cháu không đi đâu.
Trúc Vận nghe được phải đi gặp cha của mình, toàn thân run lên.
– Ai… Trúc Vận, nói thật, từ khi cháu và mẹ cháu tới nơi này về sau, chú vẫn luôn rất lo lắng, lo lắng những người kia sẽ tìm tới nơi này, nhưng bây giờ nói thật, bản thân của chú cũng khó bảo toàn, cho nên chuyện của hai người, chú cũng phải nói thẳng ra…
Hoa Cẩm Thành nói mặc dù có chút trái lương tâm, nhưng vẫn muốn nói rõ ràng cho Trúc Vận biết.
– Lão bản, đã xảy ra chuyện gì?
Trúc Vận nghe Hoa Cẩm Thành muốn đuổi mẹ con ra đi, trong nội tâm thoáng cái liền suy sụp, trong ý thức của nàng, nơi này rất an toàn, mình và mẹ mình ở chỗ này vô cùng tốt.
– Ừ… chú đắc tội với một quan lớn, hiện tại không có biện pháp giải quyết, cho nên ta tìm đến một người quen của chú, muốn đem các người giao phó cho hắn, cháu cảm thấy thế nào?
– Ai… ai vậy?
– Đúng đấy… đó là người trẻ tuổi kia đang ngồi ở trong phòng khách, hắn là một người rất có quyền thế tại Hồ Châu, cũng có thể bảo hộ các người, chú giờ thì không được rồi, hơn nữa sự kiện kia đã trôi qua lâu như vậy rồi, các người cũng phải tìm cách có một thân phận thích hợp, chứ đâu tiếp tục mai danh ẩn tích như vậy cả đời cũng không phải là một biện pháp a.
Hoa Cẩm Thành nói ra.
– Chỉ có hắn mới có thể bảo vệ được… hắn còn trẻ như vậy…
Trúc Vận không tin nói.
– Hắn tuy tuổi trẻ, nhưng bây giờ là an phó cục trưởng công an thành phố Hồ Châu rồi, bản án cha của cha cháu lúc đó chẳng phải là trải qua cục công an thành phố sao? Hắn làm trong cục công an thành phố đấy, nói không chừng còn có thể nói với quản lý ngục giam một tiếng, để chiếu cô cho cháu của cháu tốt hơn đấy…
Hoa Cẩm Thành nói.
– Thật sự sao?
Trúc Vận không phủ nhận, mặc dù không dám đi gặp mặt cha của mình, nhưng là khi nhắc đến cha mình, thì nàng vẫn là rất kích động.
Nàng sở dĩ ở trong tòa lâu đài của Hoa Cẩm Thành không dám đi ra ngoài, là vì chỉ cần nàng vừa đi ra ngoài, nói không chừng những người bị cha mình hại năm đó hại sẽ đem hai mẹ con nàng nuốt sống, hơn nữa những người kia cũng đã bắn tiếng, chỉ cần là phát hiện hai mẹ con nàng, nhất định sẽ đem bán trong nhà chứa, lúc nào kiếm được tiền trả hết thì mới coi là xong.
– Ừ, thật sự đấy, bởi vì sợ những người kia tìm được các người, cho nên chú cũng không dám tới thăm cha của cháu, nghe nói hắn ở bên trong ngục giam trôi qua cũng tệ lắm, cái này cũng là trách nhiệm của chú, không có đủ năng lực để chiếu cố hắn, tuy hai người đến nơi đây hơn năm năm rồi, nhưng những người kia vẫn còn đang tìm, nếu cứ tiếp tục như vậy là không được, sớm muộn gì cũng có ngày có gió lùa vào, đến lúc đó sự an toàn của các người, chú cũng không bảo vệ được…
– Nhưng mà người đó có thể bảo hộ chúng ta sao khi xảy ra chuyện sao?
Trúc Vận rất lo lắng hỏi, nàng cùng mẹ mình lúc đến đây mới 14 tuổi, đến bây giờ đã là mười chín tuổi, nhưng năm năm qua, nàng chưa từng có bước chân ra khỏi tòa lâu đài này nửa bước.
Tất cả tin tức đều là dựa vào trong TV mà có được, Hoa Cẩm Thành luôn cảnh cáo các nàng, ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài, những người kia vẫn luôn đang tìm các nàng. Vì vậy hai người bọn họ cứ như vậy an tâm ngẩn ngơ ở đây đã là năm năm.
– Hắn nhất định có thể bảo hộ các ngươi, tuy chúng ta là người quen, nhưng chuyện sau này thì phải dựa vào chính các người nắm chặt, cháu cũng có thể cùng mẹ của cháu thương lượng một chút, không được, nếu cần cháu cũng có thể gả cho hắn, đến lúc đó hắn còn không bảo hộ các người sao?
Hoa Cẩm Thành hướng dẫn từng bước, ông biết rõ nếu lời này nói với Linh Chi, thì Linh Chi có thể không nghe vào nhưng đối với Trúc Vận kinh nghiệm sống chưa có nhiều, hẳn là dễ dàng nghe vào đấy.
Quả nhiên, Trúc Vận nghe xong Hoa Cẩm nói, mặt thoáng cái đỏ lên, không biết trả lời như thế nào với Hoa Cẩm Thành.
– Đương nhiên đây chỉ là đề nghị của chú, còn có nghe hay không thì cháu và mẹ cháu trao đổi đi, để chú đi nói chuyện với hắn sơ qua, cũng chưa biết hắn sẽ đồng ý hay không đây này.
Hoa Cẩm Thành lo lắng nói.
Hoa Cẩm Thành vừa bước ra khỏi nơi pha trà, thì thấy Đường Thiên Hà một người đang đứng trong sân hút thuốc, vì vậy nhìn vào phòng khách, lại nhìn Đường Thiên Hà, rồi bước nhanh đi đến phía Đường Thiên Hà.
– Đường phân cục, tại sao lại đứng đây hút thuốc, trong phòng cũng có thể hút thuốc lá được mà.
Hoa Cẩm Thành nói ra.
– Thôi đi lão Hoa, lão có ý đồ gì tôi còn không biết sao? Nói… tìm đâu được một người đàn bà câu nhân như vậy, tôi thấy Đinh phó cục sợ trước sau gì cũng bị các nàng này móc vào.
Đường Thiên Hà nhíu mày hỏi.
– Không thể nào… ông nói thật sao?
Hoa Cẩm Thành hỏi.
– Lão còn giả bộ sao, tôi thấy Đinh phó cục đối với người đàn bà này rất hứng thú, sao rồi… an bài một chút chứ?
Đường Thiên Hà cũng không phải mù lòa, sau khi Hoa Cẩm Thành vừa rời khỏi phòng khách, chỉ chốc lát thì người đàn này bước vào, mà lúc người đàn bà đến gần, thì Đinh Nhị Cẩu luôn hỏi chuyện với nàng, Đường Thiên Hà biết điều, cho nên liền lấy cớ hút thuốc đi ra ngoài.
– An bài một chút thì không có vấn đề, mấu chốt là Đinh phó cục có dám tiếp nhận hay không mà thôi.
Hoa Cẩm Thành thở dài nói ra.
– Có ý tứ gì, cái gì gọi là có dám tiếp nhận hay không?
Đường Thiên Hà nghe được câu nói Hoa Cẩm Thành có hàm ý khác, liền hỏi.
– Ông có biết Kỳ Phượng Trúc không vậy?
Hoa Cẩm Thành bỗng nhiên hỏi.
– Kỳ Phượng Trúc? Nghe cái tên rất quen thuộc a, thật đúng là ở nơi nào đã nghe qua rồi, người đàn bà này cùng hắn có quan hệ sao?
– Đường phân cục, Kỳ Phượng Trúc là đại phú hào ở phía đông tỉnh, thân gia có mấy tỉ tài sản, nhưng là bây giờ thân hãm nhà tù rồi, bản án của hắn kéo dài 4~5 năm, sơ thẩm, phúc thẩm, rồi tái thẩm, đến cuối cùng vẫn là đồng dạng bị kết án góp vốn phi pháp, trong đó có 500 – 600 trăm triệu, trong vòng một đêm toàn bộ tiền bốc hơi biến mất, số tiền này lại là tiền của kẻ hùn hợp làm ăn với hắn, cho nên tất cả đều hận không thể ăn hết hắn, nhưng hắn lại đang trong tù, trước đó không lâu vừa mới phán xong ba mươi năm tù…
– Vậy người đàn bà này là…
Đường Thiên Hà giật mình nói.
– Đúng vậy, là lão bà của Kỳ Phượng Trúc, trước đây tôi từng là thuộc hạ của Kỳ Phượng Trúc qua rất nhiều công trình, cùng hắn quan hệ rất tốt, hắn cũng không nợ tiền của tôi, hắn cũng biết rõ, nếu vợ của hắn cùng con gái rơi xuống trong tay những chủ nợ kia, kết cục ra sao có thể nghĩ được, cho nên ngay lúc vừa gặp chuyện không may thì đã mang bọn họ đưa đến nơi này gửi gắm tôi rồi, hết cách… tôi đành phải giúp hắn nuôi hai vợ con của hắn.
– Nuôi? Lão Hoa… bản tính của lão tôi rất rõ ràng, có phải là mẹ con bọn họ đã sớm rơi vào tay lão, sau khi chơi đã đời, bây giờ lại muốn sang tay, tôi nói cho lão biết, hắn là một nhân vật không phải dễ đùa giỡn đâu, tôi chỉ thay lão giải vây một lần, lão đừng nên nhảy múa trên lưỡi đao chơi cái trò đùa nguy hiểm, hơn nữa hắn cũng không phải là người thiếu thôn đàn bà đâu, nếu ông đưa cho hắn mặt hàng đã rách nát, coi chừng cái đầu của lão đấy.
Đường Thiên Hà nhìn chung quanh không thấy ai, thấp giọng cảnh cáo nói.
– Úi trời… Đường phân cục, dù ông cho tôi mượn cái đầu tôi cũng không dám, với lại Kỳ Phượng Trúc đối với tôi có ân, hơn nữa lại còn tín nhiệm tôi… tôi cũng không hạ thủ được đâu, phải biết là trước kia ở trong nhà Kỳ Phượng Trúc, tôi gọi là chị dâu, ông nói tôi…
Hoa Cẩm Thành ủy khuất nói.
– Vậy tốt rồi… xem một chút đi, nếu hắn thật sự coi trọng nàng, lão nghĩ biện pháp vạn toàn cho hắn, đừng để cho hắn gặp phiền toái.
– Tôi biết rồi… việc này ông hãy làm bộ như không biết gì đi, tôi cũng không muốn mang cho ông thêm phiền toái.
Hoa Cẩm Thành nhỏ giọng nói với Đường Thiên Hà.
– Được, việc này tôi không quản, nếu nhiều người biết cũng là có phần phong hiểm.
…
– Dì ngồi xuống đây đi, dì biểu diễn trà đạo rất đẹp mắt, bộ là chuyên nghiệp sao?
Đinh Nhị Cẩu uống ngụm nước trà, hỏi.
– Tiên sinh quá khen, tôi chỉ là mới học trà đạo gần đây thôi.
Linh Chi cũng phát hiện thằng trẻ tuổi này một mực nhìn mình chằm chằm, lúc mới bắt đầu còn có người trong phòng, hắn đã chẳng có chút kiêng nể gì cả, nhưng khi người đàn ông kia sau khi ra ngoài, thằng trẻ tuổi này trở nên lại càng thêm không kiêng kỵ, trong ánh mắt của hắn như phún ra lửa nóng, khiến cho Linh Chi có chút chịu không được, nhưng nàng biết hắn là một khách nhân quan trọng của Hoa Cẩm Thành, chẳng biết vì sao nàng lại có một linh cảm là hắn sau này có thể sẽ liên quan dây dưa đến mình không ít thì nhiều…
Hiện tại Linh Chi đang ngồi đối diện trước mặt của hắn, hai chân nàng ngồi bắt chéo dưới cái sườn xám xẻ tà cao hình thành một cái khe hở bên dưới cặp đùi, cứ như vậy, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy ở giữa hai chân bộ vị màu mỡ của nàng, tựa hồ đang ở hướng về hắn phát ra không tiếng động cám dỗ, đang dụ dỗ lấy thần kinh của mình, vì thế hắn lại một bên mở to hai mắt, kích động tâm hướng hai chân Linh Chi nhìn sang.
Thân thể người đàn bà rất mẫn cảm đấy, tâm tư của nàng rất cẩn thận, Linh Chi cái này lực chú ý đặt ở trên người Đinh Nhị Cẩu, lập tức liền phát hiện ra rồi, hắn đang dùng ánh mắt đánh giá trước vẻ đẹp của mình, tuy nàng không có dám nhìn thẳng vào mặt hắn nhưng Linh Chi cảm giác được trong ánh mắt của hắn tràn ngập lửa nóng, giống như muốn đem cái bộ vị riêng tư thần bí của mình hoả táng ra đấy.
Từng trận cảm giác nóng ấm từ hạ thể như bốc lửa dâng lên, đã bao năm tháng trôi qua theo tâm tư của mình, bên dưới cái âm hộ cũng nguội lạnh hoang vắng giờ lại đột ngột biến hóa khiến cho toàn thân Linh Chi cũng có chút khẩn trương lên, làm cho Linh Chi cơ hồ muốn rên rỉ đứng lên, nhưng bây giờ hắn đang là khách nhân quan trọng của lão bản mình, Linh Chi không dám đường đột làm như vậy, mà chỉ có thể là yên lặng chịu đựng lấy ánh mắt của hắn tẩy lễ.
Linh Chi biết tên trai trẻ chỉ lớn hơn con gái mình vài tuổi đang mục quang nhìn tới lui trong quần lót đang gắt gao bao vây cái âm hộ màu mỡ của mình, đây là lần đầu tiên Linh Chi ngoại trừ chồng mình trước mặt nam nhân lộ ra bộ vị kín đáo nhất thân thể mình, trừ bỏ thẹn thùng, trong phương tâm Linh Chi lại cảm thấy một tia hưng phấn kích thích.
Bất chợt Linh Chi làm như bị tê chân, nàng hạ hai chân mình để xuống song song, nhưng lại hơi hở rộng ra, lần này không có bất kỳ ngăn trở, Đinh Nhị Cẩu đã đem phong cảnh ở chính giữa hai chân của Linh Chi thu hết vào mắt rồi, hắn nhìn đến có một mảnh vải nhỏ quần lót cỡ bàn tay ôm chặt lên cái gò mu phồng lên, hiện lên cái âm hộ của người đàn bà phong tình vạn chủng, mặc dù có mảnh vải nhỏ quần lót bao vây, nhưng cái âm hộ của nàng thật sự là rất màu mỡ, đem cái quần lót cấp chống đỡ lên thật cao, hai bên mép lớn ép lại hình thành một cái khe rãnh đem mảnh vải nhỏ từ nơi trung gian hơi lõm vào chút, tạo thành một cái rãnh nông mắt thường có thể thấy được.
Tại dưới cái loại kích thích này, Linh Chi cũng có thể rõ ràng cảm giác được, chính sâu trong âm đạo mình thành vách thịt non như đang từ từ ngọa nguậy, theo vách tường đè ép, một chút dịch nhờn đang từ từ hướng ra phía ngoài tươm ra, đem trên cái khe nông quần lót kia có một điểm ẩm ướt tích lại loang ra…
Tại rãnh nông ngay chính giữa, mơ hồ có một tia ẩm ướt tích lộ ra, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy trên quần lót Linh Chi có chút dấu vết ẩm ướt không khỏi hít một hơi thật sâu, cái âm hộ của nàng bày biện ra hình dạng một quả đào to mọng, dưới cái quần lót màu trắng bao vây dưới, tản ra cái mùi hăng hăng thành thục, nhìn trước mắt mê người cảnh đẹp, trong lúc nhất thời hắn đã quên mất trò chuyện cùng nàng.
Qua một hồi, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được thân thể mình đã có dấu hiệu rục rịch, thấy thân thể của mình biến hóa, hắn không khỏi giật mình kinh sợ, dưới loại tình huống này, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt từ hạ thể của Linh Chi lui ra, bằng không đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn đấy.
Phảng phất tâm hữu linh tê đồng dạng, khi hắn vừa thu hồi ánh mắt, Linh Chi lập tức liền ý thức được, cái cảm giác nóng ấm từ nơi âm đạo của mình biến mất, Linh Chi âm thầm thở dài một hơi, nhưng đồng thời, ở sâu trong nội tâm nàng, lại bay lên một tia cảm xúc khó có thể nói nên lời.