Phần 53
– Về chuyện này em không biết, duyên phận là chuyện rất huyền ảo, nếu không có duyên phận thì có gặp mặt thường xuyên thì cũng chẳng tới đâu, cho em em cũng không sao cả.
Lăng Sam chẳng qua nói như vậy để Dương Phụng Tê đừng có nhắc tới chuyện này nữa, nhưng chân thật trong lòng nàng rất tán đồng với lời nói của Dương Phụng Tê, chỉ là do thể diện nên Lăng Sam mới nói như vậy mà thôi.
– Ha ha, cô bé… về phương diện này em còn non cực kỳ. À… đi thôi, chị mời em ăn cơm, đi ra ngoài để mở mang thêm ít kiến thức để áp dụng cho cuộc sống sau này.
Dương Phụng Tê lập tức liền thay đổi sắc mặt, khiến cho Lăng Sam không thích ứng kịp.
– Dương tổng, em còn làm việc ở đây chưa có xong, em sợ…
– Yên tâm đi, từ nay về sau, em làm thư ký cho chị, trước học lấy một ít kinh nghiệm, chị dạy cho em, chị đối với em yêu cầu không cao, cho đến khi tốt nghiệp ở trường, chỉ cần em không chạy qua bên đối thủ của chị đi làm là được rồi.
Dương Phụng Tê nói xong thì đứng dậy.
Lăng Sam rất quan tâm, đem quần áo Dương Phụng Tê từ sau cửa trên giá áo lấy tới giúp nàng mặc lên, điều này làm cho Dương Phụng Tê rất hài lòng, cô bé này kỳ thật rất thông minh, chỉ là còn thiếu kinh nghiệm, chờ mình có thời gian, sẽ chỉ bảo cho nàng.
Nhìn thấy tổng giám đốc đi ra, ai cũng đều tự giác tránh qua một bên, nhưng khi nhìn thấy thực tập sinh mới tới đi theo đằng sau Dương Phụng Tê, trên người còn mang theo túi xách của tổng giám đốc, một màn này khiến cho rất nhiều người suy nghĩ, nhưng bất luận là ý tưởng gì, thì rõ ràng nhất một việc là từ nay về sau, trong công việc sẽ không còn có người dám đối với Lăng Sam vênh mặt hất hàm sai khiến rồi.
– Lăng Sam, chúng ta đi ăn món gì đây?
Dương Phụng Tê ngồi vào trong chiếc xe BMW mình, hỏi Lăng Sam ngồi bên cạnh ghế cạnh tài xế.
– Dương tổng, em ăn cái gì cũng được.
Dương Phụng Tê nhìn ra được, Lăng Sam đang rất khẩn trương.
– Vậy chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi, em ăn cay có được không?
– Vâng… được ạ, Dương tổng… cái gì em cũng có thể ăn, chị thích ăn cái gì, thì ăn cái đó, không cần hỏi đến em.
Lăng Sam cảm giác được Dương Phụng Tê có đôi khi rất nghiêm khắc, nhưng khi ra bên ngoài không còn công việc, vẫn là một người rất hiền lành, cũng biết quan tâm đến người khác, làm cho Lăng Sam cảm thấy bớt đi lo lắng…
– Vậy thì tốt, chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên, chị chợt thấy hơi thèm.
Dương Phụng Tê lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
– Đúng rồi, em có biết lái xe không vậy?
Dương Phụng Tê lại hỏi.
– Dạ… không biết, chưa có học qua…
Lăng Sam nói, chính trong trường học từng học kỳ đều có lớp học lái xe, nhưng đối với Lăng Sam mà nói, xe hơi vẫn là một cái gì đó rất là xa xôi, cho nên cũng không có nghĩ qua mình phải đi học lái xe, Đinh Nhị Cẩu cũng từng đề cập qua nói nàng có thời gian rảnh thì đi học lái xe đi, để sau này khi nàng tốt nghiệp sẽ tặng cho nàng một chiếc xe.
– Ừ… vậy thì không được, công ty của chúng ta nhân viên đều phải biết lái xe, như vậy đi, trước mắt chị chi cho em hai tháng tiền lương, em đi báo danh học lái xe, để sau này nhỡ chị uống rượu quá nhiều, em sẽ phụ trách lái xe cho chị, thế nào được không?
– Vâng được rồi, sau khi trở về em sẽ ghi danh.
Lăng Sam gượng gạo nói ra.
Dương Phụng Tê thì mau mắn cùng Lăng Sam đi ăn cơm, chỉ có Đinh Nhị Cẩu vẫn còn ngồi yên tại chỗ buồn bực, bởi vì đang mang thai, cho nên Hạ Hà Tuệ rất chú ý thân thể của mình, cho nên còn chưa tới hết giờ tan việc, Hạ Hà Tuệ đã giao việc lại cho quản lý, rồi cùng với Đinh Nhị Cẩu về nhà.
– Sao vậy… nhìn mặt của chị giống như là mất hứng, có phải vừa rồi rồi mới khóc?
Nhìn thấy đôi mắt Hạ Hà Tuệ còn ửng đỏ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không có việc gì, chị đang cao hứng đấy, không nghĩ tới em cũng cao hứng như vậy, kỳ thật từ lúc biết có đứa bé này, chị vẫn luôn rất lo lắng, lo lắng là em không cần, lo lắng em sẽ bảo chị bỏ đi…
– Vì sao? Chị lại nghĩ em như vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, hỏi.
– Chị biết đối với một người nam nhân mà nói, quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp của mình, nhất là em, làm công tác cán bộ chính phủ, còn chị thì không thể công khai lộ ra ngoài, cho nên có đứa bé cũng sẽ không mang lại cho em hạnh phúc, đồng thời lại mang phiền toái thêm cho em.
Hạ Hà Tuệ nói xong, nước mắt lại không ngừng được, nhưng nàng không có lau, mặc kệ hai dòng nước mắt lăn xuống.
– Chị nói sai rồi, chị cho là em không chịu trách nhiệm đứa bé này sao? Hơn nữa, em còn cảm thấy nếu chúng ta kết hôn thì sẽ là biện pháp tốt nhất giải quyết chuyện này, chị suy tính lại đi, em tin rằng chị cùng em đã ở chung lâu như vậy, đối với em một chút cảm tình cũng có chứ?
– Nhị Cẩu… đừng nói nữa, kết hôn là không thể nào, chuyện này chị đã quyết định, thẩm mỹ viện chị đã cho người khác thuê lại trong thời gian năm năm, đến lúc đó rồi tính sau, nếu có thể trở về, chị sẽ làm lại, nếu là không có thể quay về, thì mãi mãi chị sẽ không bao giờ về đây nữa.
Hạ Hà Tuệ hạ quyết tâm.
– Cái gì vậy… ngay cả con mình chị cũng không cho em gặp mặt sao?
Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi.
– Làm gì có chuyện đó chứ? Em chính là cha của đứa bé, làm sao lại không cho em gặp? Chỉ là chị không ở trong nước, đứa bé này chị sẽ không bao giờ để nó trở về đây nữa, chị nghĩ ở nước ngoài, hoàn cảnh so với trong nước tốt hơn nhiều, trước kia chị không có điều kiện, hiện tại bây giờ đã có điều kiện này rồi, chị muốn chuẩn bị cho đứa bé được sự giáo dục tốt nhất, để sau này trở thành một người thành công.
Hạ Hà Tuệ nói dứt khoát, không có bất cứ sự thương lượng nào.
– Chị à… làm gì vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết khi chị cùng em kết hôn mà.
Đinh Nhị Cẩu vẫn tiếp tục khuyên nhủ nàng.
– Kết hôn? Nhị Cẩu… em biết không? Tình yêu là độc chiếm đấy, trong cuộc sống hôn nhân thì càng thêm ích kỷ, em có nhiều đàn bà như vậy, mà cùng chị kết hôn, đối với các nàng kia thì em sẽ xử sự như thế nào, Nhị Cẩu… nếu như chị kết hôn với em, thì bọn họ sẽ hận chết chị đấy, với lại chị cũng không có bác ái đến mức cứ nhìn em mỗi đêm không trở về, mà không nghĩ đến giờ này chồng mình đang đi đâu mà không về nhà?
Hạ Hà Tuệ lắc đầu nói ra.
Đinh Nhị Cẩu bình thường nói chuyện như chim két, nhưng duy chỉ có đối với chuyện này, bị Hạ Hà Tuệ cầm giữ gắt gao, một câu đều không nói được, hắn cũng không dám nói gì, nếu như nói ra, thì chắc chắn là mình đuối lý, đồng nghĩa làm thương tổn đến Hạ Hà Tuệ, cho nên lúc này chỉ có thể là trầm mặc…
…
Lúc Thạch Ái Quốc nói cho Cố Thanh Sơn biết muốn để cho Đinh Nhị Cẩu đảm nhiệm làm chủ nhiệm khu đang phát triển, Cố Thanh Sơn không vui mừng, mà trái lại thì rất lo lắng, bởi vì làm một cán bộ phòng tổ chức, ông biết rõ, tuổi còn trẻ đột nhiên lên chức vị cao, cũng có thể là không phải chuyện tốt.
Hơn nữa đối với sự tín nhiệm của Thạch Ái Quốc, Cố Thanh Sơn tạm thời còn không biết Thạch Ái Quốc là xuất phát từ mục đích gì, nhưng Cố Thanh Sơn cho rằng Thạch Ái Quốc đây là đang quá lợi dụng Đinh Nhị Cẩu đấy, cứ nơi nào không ổn thì đem hắn tới lấp, cục công an thối nát, đem Đinh Nhị Cẩu điều đến cục công an, hiện tại cục công an tạm thời cục diện chuyển biến tốt đẹp, lại đem hắn điều đến khu đang phát triển thối nát, cho nên Cố Thanh Sơn cảm thấy quyết sách của Thạch Ái Quốc rất là hời hợt qua loa.
Theo thái độ của Thạch Ái Quốc, đây không phải là thương lượng với mình, mà chỉ là thông báo. Nghĩ tới đây, ông hiểu được chuyện này Đinh Nhị Cẩu nhất định là biết đến, nhưng hắn cũng không có nói với mình, cũng không có trưng cầu qua ý kiến của mình, nên làm cho ông cảm thấy rất tức giận, tiểu tử ngu ngốc này, có phải là thấy tự mình cứng cáp lên rồi sao?
– Bí thư… tôi thừa nhận, Đinh Trường Sinh cũng có chút năng lực, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy, mà để cho hắn đến quản khu khai phá phát triển, chỉ sợ là hắn không nắm được cục diện a.
Cố Thanh Sơn do dự một chút, đem lo lắng của mình nói ra.
– Tôi biết thế, cho nên mới tới tìm đến ông thương lượng đây này, ông là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, tìm một người có kinh nghiệm lão luyện về chính trị, điều đến khu khai phát làm bí thư, cứ xem như là cái vòng kim cô gắn lên đầu Trường Sinh đi, nhưng điều kiện tiên quyết nhất, người này chỉ thích hợp khống chế toàn cục, không nên can thiệp vào việc vận tác cụ thể của khu khai phát, người này ông nhất định phải chọn cho ra.
– Bí thư, nói qua thì dễ dàng, nếu đã quản toàn cục, nào có ai lại không được can thiệp vào việc hành chính, đúng không? Tôi thấy nếu tuyển trên cương vị như vậy, sẽ làm rối loạn đội hình của khu khai phát đấy.
Cố Thanh Sơn rất lo khi thấy quyết sách của Thạch Ái Quốc.
– Ừ, ông nói cũng đúng, như vậy đi… có thể là tuyển chọn một cán bộ nữ đối với một cán bộ nam sẽ nhu hòa hơn một ít, vậy về vị trí bí thư khu khai phát ông cứ chọn một cán bộ nữ, như vậy đối với công tác hình thành khu khai phát cũng bớt đi quấy nhiễu, nhưng có thể giúp cho chúng ta nắm chắc được tình hình vận tác của khu khai phát…
Tuy Thạch Ái Quốc nói thật dễ nghe, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc thì thấy rất rõ ràng, cái này là bí thư thành phố lựa chọn một người để theo nắm việc làm của Đinh Nhị Cẩu, cho dù hắn làm cái gì thì cũng bất kể, nhưng vẫn biết được tình hình của hắn, nếu hắn cứ thành thành thật thật làm việc thì không có việc gì, nếu không thành thật một chút, liền báo cáo về để cho bí thư nắm rõ.
– Bí thư, chúng ta cán bộ nữ thành phố chúng ta không có nhiều a, chỉ sợ là khó khăn khi tuyển chọn.
– Vấn đề này là chuyện của chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, Thanh Sơn tôi cũng hết cách rồi, Trường Sinh tuy tuổi trẻ, nhưng vẫn luôn là người rất đáng tin, hơn nữa xử lý sự việc rất có chừng mực, tôi biết ông và hắn quan hệ thân mật, cho nên có nói cho ông biết cũng không sao, lần này trên tỉnh tôi đã gặp chủ tịch tỉnh, cũng chính là do Đinh Trường Sinh nhờ Dương tổng của công ty đầu tư Bàn Thạch dẫn đường.
Thạch Ái Quốc ra vẻ thần bí nói ra.
– Hắn? Liên quan đến chủ tịch Lương?
Cố Thanh Sơn nghe được Thạch Ái Quốc nói như thế, thì đúng là không thể tưởng tượng ra nổi.
– Cho nên đối với tuổi trẻ bây giờ, chúng ta không thể nhìn người qua đôi mắt già của chúng ta, đứa con trai nuôi này của ông không đơn giản, hắn có năng lực, nên tôi mới đưa hắn đến trên vị trí này, chứ nếu không có năng lực, không phải là tôi tự gây phiền toái cho mình sao?
Thạch Ái Quốc nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Cố Thanh Sơn, trong nội tâm có chút đắc ý, tuy Đinh Trường Sinh quan hệ gần gũi với Cố Thanh Sơn, nhưng nhìn sắc mặt của Cố Thanh Sơn thì chắc là Đinh Trường Sinh cũng chưa có nói cho ông ta biết, trong nội tâm Thạch Ái Quốc đối với Đinh Nhị Cẩu lại tăng lên một phần tin tưởng.
Cố Thanh Sơn đầu óc trong lúc này liền thay đổi thật nhanh, nếu Thạch Ái Quốc đã quyết tâm đem Đinh Nhị Cẩu nâng lên như vậy, thì mình cũng phải mua một bảo hiểm cho Đinh Nhị Cẩu, dựa theo yêu cầu của Thạch Ái Quốc, rất nhanh chóng Cố Thanh Sơn đem những nữ cán bộ mà mình tương đối biết rõ, điểm danh nhanh qua trong đầu.
– Bí thư… lão cảm thấy Đường Linh Linh thì như thế nào đây?
– Um… thường vụ phó khu trưởng khu Tân Hồ? Điều cô ấy đến khu đang phát triển có ổn không vậy?
Thạch Ái Quốc có chút không nắm chắc được, ông biết rõ Đường Linh Linh là người của Cố Thanh Sơn cho nên có chút do dự, khu đang phát triển là một địa phương trọng yếu, theo tính toán, đó chính là nơi quyết định bước kế tiếp phát triển của Thạch Ái Quốc.
Cho nên Thạch Ái Quốc quyết không cho phép khu đang phát triển có bất cứ tình huống nào sai lầm tồn tại, nhưng Đinh Nhị Cẩu là con nuôi Cố Thanh Sơn, nếu như Đường Linh Linh đến làm bí thư, thì chẳng khác nào khu đang phát triển trở thành hậu viện của Cố Thanh Sơn, đây là vấn đề mà Thạch Ái Quốc băn khoăn.
Cố Thanh Sơn cũng nhận ra sự do dự của Thạch Ái Quốc, nhưng ông không có lên tiếng, ông biết mọi người đều tính toán nhỏ nhặt có riêng mình, vậy thì cứ để xem tự so sánh vấn đề nào có lợi hơn thì quyết định đi.
Ở một mức độ nào đó, khu đang phát triển đã trở thành nơi đấu sức chính trị, Để Khôn Thành đã phái sở Hạc Hiên ra ngoài lao khổ tìm kiếm nhà đầu tư kéo về, không phải là cũng vì khu đang phát triển sao?
Cho nên Thạch Ái Quốc phải ổn định thật tốt mối quan hệ nội bộ bên cạnh mình, thì mới có thể đủ ý chí quán triệt xuống dưới, về điểm này thì Thạch Ái Quốc không có tách rời khỏi được sự ủng hộ của Cố Thanh Sơn.