Phần 35
– Bạch gia, bây giờ chuyện làm ăn càng ngày càng khó khăn rồi, năm nay tỉ lệ này chắc cần phải tính toán lại?
Ai cũng không nghĩ ra Triệu Khánh Hổ rõ ràng đang cùng Bạch Khai Sơn mặt đối mặt ngồi uống trà, hình như là đang bàn về chuyện làm ăn…
…
– Lão Triệu, hiện tại sinh ý cũng không tốt làm, đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều tính theo cái tỷ lệ này, bây giờ đột nhiên lão muốn tính tỷ lệ lại, cũng không tiện cho tôi lắm…
Bạch Khai Sơn nhấp trà, nói ra.
– Bạch gia, tới lên tỉnh là đi họp, còn phải ở lại đây một thời gian ngắn, chuyện này ông và Triệu Cương trao đổi lại đi, nếu muốn tiếp tục theo như cũ, tôi cũng không có cách nào làm ăn chung nữa đâu.
Triệu Khánh Hổ biết rõ hoạt động của Bạch Khai Sơn, nguyên là lúc trước lão còn tưởng rằng Bạch Khai Sơn chỉ là chỗ cung ứng ma túy, do từ bên ngoài buôn lậu vào trong, sẽ bị trải qua trùng trùng điệp điệp cửa khẩu thì mới đến tỉnh Trung Nam, đó cũng là chuyện không dễ dàng, nhưng thời gian gần đây Triệu Khánh Hổ nhận được tin tức là ma túy sản xuất tại chỗ, hơn nữa chi phí giá thành cũng không cao lắm, cho nên Triệu Khánh Hổ trong lòng thấy không sòng phẳng trong chuyện tính tỷ lệ.
– Lão Triệu… chuyện này tôi cùng ông trao đổi tốt hơn, tuy Triệu Cương cũng được, nhưng là về vấn đề tính lấy tỷ lệ, tôi không muốn thông qua một người khác, tôi và lão cũng đã nhiều năm là huynh đệ, chẳng lẽ chút chuyện này còn gây khó dễ sao?
Bạch Khai Sơn cười nói.
– Vậy thì cũng được, chúng ta gặp lại sau…
– Này, khoan hãy đi, tôi có một lễ vật muốn tặng cho lão, bất quá lễ vật này chỉ có thể dùng trong đêm nay mà thôi, dùng xong thì phải trả lại cho tôi…
Bạch Khai Sơn nhướng lông mày nói ra.
– Ồ? Bạch gia, lúc nào thì ông hẹp hòi như vậy, dùng xong rồi còn phải trả lại cho ông, vậy chính ông cứ giữ lấy đi, tôi đi đây…
Triệu Khánh Hổ đứng người lên muốn đi, ông biết thời gian có nhiều, không muốn ngồi với Bạch Khai Sơn quá lâu, dù nói thế nào đi nữa, Triệu Khánh Hổ cũng là một công ty nổi tiếng của tỉnh Trung Nam, khác với Bạch Khai Sơn từng có tiền án trước đây, mà ngồi cùng một chỗ, nếu để cho người trông thấy thì cũng không tốt.
– Sao đi liền vậy, đợi một chút đi… À… vào đi.
Bạch Khai Sơn nhìn ra ngoài cửa kêu lên.
Trong chốc lát, Tương Ngọc Điệp đi theo Trương Chấn Đường vào phòng, sau khi vào cửa, Triệu Khánh Hổ vừa nhìn thấy Tương Ngọc Điệp thì ngây người, Tương Ngọc Điệp là hoa khôi của đài truyền hình Hồ Châu ai cũng biết, đồng thời Tương Ngọc Điệp cũng đã phỏng vấn qua mấy lần công ty của Triệu Khánh Hổ, cho nên đối với Triệu Khánh Hổ cũng không xa lạ gì.
– Ông chủ Triệu, tại sao lại ở đây?
– Ha ha, cô Tưởng xuất hiện ở nơi này, làm tôi cũng rất giật mình a.
Triệu Khánh Hổ bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng thì cũng rất kinh ngạc.
– Hai người cũng biết nhau, vậy thì dễ rồi, Tiểu Điệp đêm nay cùng phục vụ tốt cho ông chủ Triệu đi, ngày khác chúng ta nói chuyện…
Bạch Khai Sơn nói xong cũng không nói gì thêm nữa, trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Đối với chuyện như vậy, Tương Ngọc Điệp sớm đã thành thói quen, không đơn thuần là đêm nay, trước kia cũng thường xuyên bị Bạch Khai Sơn kêu vào đến phục vụ cho những người khác ở trên tỉnh, nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Thế nhưng mà đêm nay, nàng đã nghĩ thông suốt, chết còn không sợ thì còn có gì đáng sợ nữa chứ.
– Lời nói của tôi, cô không nghe thấy sao?
Bạch Khai Sơn cau mày nói.
Triệu Khánh Hổ tuy cũng ngấp nghé sắc đẹp của Tương Ngọc Điệp, nhưng ông liền cảm thấy hình như chuyện tối nay có cái gì không đúng, cho nên cười ha hả nói ra:
– Bạch gia, chuyện của người thì chính các người xử lý đi, còn chuyện của tôi ông đừng có quên, nếu không rõ ràng, thì chúng ta sẽ không hợp tác nữa, tôi cũng đã quên nói cho ông biết, thời gian trước Triệu Cương có đi một chuyến lên Vân Nam, hắn biết được tin tức trên đó cũng có một thị trường bán sỉ giá rất rẻ đấy.
Triệu Khánh Hổ nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Bạch Khai Sơn lông mày nhíu chặt hơn, hai bên thái dương không ít gân xanh hiện lên.
– Cô muốn gặp tôi để nói cái gì?
Bạch Khai Sơn lạnh lùng nhìn Tương Ngọc Điệp hỏi.
– Tôi muốn hỏi cho rõ ràng, những thứ kia là từ nhà máy của tôi, đến cuối cùng rơi đầu cũng là tôi, còn phần lợi thì ông hưởng hết, nếu như thế thì tôi cũng phải được một phần, có phải không Bạch gia?
Bạch Khai Sơn kinh ngạc nhìn người đàn bà này, đây là lần đầu tiên cô dám như vậy với mình, trong lúc nhất thời Bạch Khai Sơn vậy mà nghĩ không ra dùng lời gì để phản bác lại nàng, bởi vì vốn là lão không có nắm được phần lý, cho nên khi Tương Ngọc Điệp hỏi tới, chỉ có thể là sửng sốt một hồi…
– Có phải là do Triệu Khánh Hổ đang đứng đằng sau cô phải không?
Bạch Khai Sơn thở dài nói ra.
– Không phải, tôi cùng hắn không có những quan hệ gì cả, tôi chỉ là thông suốt, không thể cứ tiếp tục làm kẻ ngu ngốc, cũng sẽ không tiếp tục làm đồ chơi của ông nữa, nếu ông thấy cảm thấy đề nghị của tôi có thể thực hiện, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác, bằng không mà nói, một đao cắt đứt, chuyện của ông tôi không xen vào, nhưng phần của nhà máy tôi, ông cũng không được đụng tới.
Tương Ngọc Điệp quay người ngồi xuống nói.
Trương Chấn Đường nhìn Tương Ngọc Điệp, không khỏi nhìn trên cái cổ của Bạch Khai Sơn, nếu chém xuống một đao, dựa trên sức lực của hắn, nhất định có thể chém đứt.
– Cô có biết, chỉ bằng những lời cô mới vừa nói, tôi có thể làm cho cô vĩnh viễn lưu lại tại trong gian phòng này, không có ai sẽ biết cô mất mạng tại đây, em trai của cô sẽ cùng xuống dưới âm phủ cùng cô, còn em gái của cô sẽ tiếp tục sự nghiệp của cô, tôi sẽ đem cô ta bồi dưỡng giống như cô trước đây.
– Ha ha, Bạch gia, lời này của ông nói thì tôi tin ông sẽ làm như vậy, nhưng tôi đã chết rồi, thì còn quản đến những chuyện kia làm gì, còn người nhà của tôi, đã sống trên cõi đời này, đó chính là do số mạng của bọn họ, đã là số mạng của bọn họ, thì cũng không cần đến tôi lúc nào cũng phải bảo vệ, có phải không Bạch gia? Với lại khi tôi tới đây, đã báo trước cho Đinh Trường Sinh biết rồi, nếu bây giờ tôi mất tích, hắn có thể lục tung nơi đây để tìm tôi khắp nơi, với trí thông minh của hắn, sau khi tìm được tôi, đến lúc đó Bạch gia, tôi cầu xin ông đừng nên nương tay với hắn, mà hãy để cho hắn đi theo tôi, bằng không mà nói, tôi ở dưới âm phủ rất là tịch mịch đấy.
Tương Ngọc Điệp lúc này phảng phất như là ma nhập lên đồng vậy, nói lời so nam nhân còn hung ác hơn, khiến cho Bạch Khai Sơn nheo lại mắt, đứng phía sau Trương Chấn Đường cũng cảm giác được khí lạnh, bởi vì hắn nghĩ tới câu chuyện Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng bắn chết Cát Hổ, và cả lần khi rút súng bắn hù dọa tên trộm kia tại nơi đây trước mặt hắn.
– Ngọc Điệp, xem ra trước kia tôi thật coi thường cô rồi.
Bạch Khai Sơn lập tức thay đổi khuôn mặt mỉm cười nói ra.
– Bạch gia ông suy nghĩ thật kỹ lại đi, tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi chỉ cần một phần mà thôi, còn ông thì không có con cái, muốn nhiều tiền như vậy để làm gì, có chết lại không mang theo được.
Tương Ngọc Điệp đứng người lên, nói dứt lời, nàng đã đi đến ngoài cửa.
…
– Bạch gia… ông muốn xử lý sao?
Đợi cho Tương Ngọc Điệp hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa, Trương Chấn Đường đến trước mặt của Bạch Khai Sơn, lấy tay kê trên cổ của mình, ra hiệu muốn giết chết Tương Ngọc Điệp.
Bạch Khai Sơn nhìn nhìn ngoài cửa, lại nhìn Trương Chấn Đường, nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:
– Chấn Đường, sát nhân không giải quyết được vấn đề gì, cô ta nói không sai, lâu nay cô ta cũng bất chấp nguy hiểm làm chuyện này, tính theo lợi ích cũng có thể tốt hơn là hợp tác mà.
– Nhưng đó là một số tiền lời hơn trăm triệu nguyên, cứ như vậy để cho cô ta lấy sao?
Trương Chấn Đường thật sự là không biết lão gia hỏa này trong đầu suy nghĩ như thế nào, thời điểm trước kia thì chuyện như vậy sẽ tuyệt đối không phát sinh, xem ra lào ta đã già thật rồi.
– Chẳng lẽ cậu không nghe thấy sao? Tiền nhiều hơn nữa để làm cái gì chết lại không mang theo được, Chấn Đường… cậu thấy cô ta mạnh miệng như vậy là dựa đến từ lực lượng nơi nào?
Bạch Khai Sơn hỏi.
– Bạch gia… tôi không hiểu rõ lắm, có phải là dựa vào thằng cảnh sát kia? Cô ta thế mà lại có mối quan hệ tốt cực kỳ với tên cảnh sát, từ khi cô ta đã có tên cảnh sát kia, thấy hình như đang khống chế hắn…
– Ừ, cậu nói có lý, nhưng tôi cảm thấy không đúng, thằng cảnh sát kia giết chết Cát Hổ như thế nào, hắn xuất bài không theo lẽ thường, người như vậy, Tương Ngọc Điệp há có thể khống chế được sao?
Bạch Khai Sơn đột nhiên có một loại cảm giác vô lực.
Lão giờ cảm thấy mình không nên để cho Tương Ngọc Điệp tiếp xúc với Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa lão cũng hiểu được, Tương Ngọc Điệp không có thể nào khống chế được Đinh Nhị Cẩu, nếu chuyện là như vậy, Tương Ngọc Điệp cùng hắn càng tiếp cận, đối với lão cùng cùng toàn bộ mạng lưới ma túy của tỉnh Trung Nam càng bị uy hiếp, nhưng bây giờ đây tựa như phảng phất đã trễ rồi.
– Vậy, Bạch gia có ý tứ như thế nào đây?
Trương Chấn Đường trong nội tâm bị động, cố gắng trấn định hỏi.
– Mấu chốt là bên trong nội bộ của chúng ta, chỉ cần nội bộ không phạm sai lầm, những chuyện khác đều dễ tính toán, nhưng nếu một khi nội bộ bị nhiễu loạn, cuộc sống của chúng ta sẽ chấm dứt.
Bạch Khai Sơn đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn Trương Chấn Đường nói.
Trương Chấn Đường lòng có cảm giác bị siết chặt lại, có chút không thở nổi, lúc này hắn đã chuẩn bị, ở bên trong tay áo của hắn một con dao dài hơn một tấc đang lặng yên không tiếng động trượt xuống bên dưới ống tay áo.
Tuy Bạch Khai Sơn lợi hại, nhưng lão quá già rồi, Trương Chấn Đường nắm chắc tung một đòn kết liễu, hắn chờ đợi ngày này đã lâu rồi, ai cũng muốn làm lão đại, bởi vì làm lão đại thì sẽ tiếp xúc với tài phú, hắn đi theo Bạch Khai Sơn hơn mười năm, đã sớm ngấp nghé vị trí của Bạch Khai Sơn cùng tài phú.
Nhưng hắn không phải là loại người không có đầu óc, đi theo Bạch Khai Sơn nhiều năm như vậy, hắn biết rõ, ma túy là trọng yếu nhất để kiếm tiền, đối với ma túy từ bên ngoài đưa vào, thì phong hiểm cũng không lớn lắm, mấy năm trước cũng là dựa vào từ bên ngoài chảy vào, nhưng lần lượt bị truy bắt gắt gao, con đường này theo thời gian đã bị gãy đi.
Cho nên mới tính đến phương án sản xuất tại chỗ, xác thực mà nói chính là dùng ngay xí nghiệp chế dược, đây là một nơi che giấu tốt nhất, vì vậy Lưu Hải Sinh đã bị dẫn dụ vào con đường ma túy, dần dần không thể tự thoát ra được, đúng lúc này Bạch Khai Sơn xuất hiện, vì lão cung cấp hàng mới lạ, càng làm cho Lưu Hải Sinh không thể tự thoát ra được.
Làm cho Bạch Khai Sơn không nghĩ tới, Lưu Hải Sinh từ khi tham gia vào đường dây ma túy về sau, rõ ràng rất nhanh phất lên, thời gian dần trôi qua thì hắn không xem lão đại này để vào trong mắt, càng thêm quá đáng chẳng những bớt xén tiền của Bạch Khai Sơn mỗi lần tiêu thụ, hơn nữa khi tiếp xúc với các đầu mối tiêu thụ thuốc phiện, lại muốn bỏ qua Bạch Khai Sơn để làm một mình, chuyện này làm sao Bạch Khai Sơn nhịn được.
Vì vậy, trong một lần Lưu Hải Sinh triệu tập các nơi đầu mối thuốc phiện họp, thì đội trưởng Lôi Chấn của đội phòng chống ma túy cục thành phố Hồ Châu nhận được report, Lôi Chấn quyết đoán nổ súng bắn gục mấy tên tại hiện trường nhưng lúc đối mặt cũng để chạy thoát một ít người, sau đó không lâu, bản thân Lôi Chấn bị tai nạn xe cộ đột tử tại chỗ.
Mà tất cả những chuyện này đều là Bạch Khai Sơn một tay thao tác, Trương Chấn Đường là người chỉ huy điều động.
Cho nên khi Trương Chấn Đường muốn làm một mình, mà một nơi có sẵn chỗ chế biến chính là xí nghiệp dược của Tương Ngọc Điệp, ngay cả Bạch Khai Sơn cũng là thông qua khống chế Tương Ngọc Điệp để nắm lấy cái xí nghiệp này, Trương Chấn Đường tự biết mình không có đủ năng lực, cho nên hắn vì muốn lôi kéo Tương Ngọc Điệp về phe của mình, vì thế đem chuyện năm xưa đều kể lại hết cho nàng biết, đây cũng là lực lượng chỗ dựa cho nàng có hành động vừa rồi.
– Bạch gia… cũng đừng quá lo lắng, ông còn ở đây, ai dám lộn xộn chứ?
Trương Chấn Đường nói.
– Chấn Đường, cậu theo tôi đã bao nhiêu năm rồi vậy?
Bạch Khai Sơn uống ngụm nước trà, híp nửa mắt nói ra, hai tay để vào bên trong tiế tay áo, chậm rãi hỏi.
– Bạch gia… mười ba năm rồi.
– Mười ba năm rồi, thời gian trôi qua chúng ta thực là vui vẻ, giờ tôi cũng đã già, một mai sau khi chết đi, thì cái nhà hàng lẩu cá Thành Đông này sẽ là của cậu, đương nhiên còn có gia tài của tôi, đều là của cậu…
– Ai ôi… Bạch gia, ông còn khỏe mạnh mà, đừng nên nên nói những… lời không may.
Trương Chấn Đường nghe Bạch Khai Sơn nói như thế, tính cảnh giác giảm nhiều, bàn tay chuẩn bị lưỡi dao cũng buông lỏng ra…
Nhưng lời của hắn mới vừa nói xong, chỉ nghe thấy vài tiếng “bụp… bụp… bụp…” vang lên, hắn cảm thấy trên người của mình như là bị muỗi cắn vậy, nhưng liền lập tức cảm thấy đau đớn một hồi, lúc ngẩng đầu lên, thấy trong tay của Bạch Khai Sơn là khẩu súng ngắn gắn ống giảm thanh, bên trên còn nhàn nhạt khói súng…
– Bạch gia… ông… ông… vì cái gì?
Trương Chấn Đường không cam lòng, nhưng lúc này bàn tay cầm dao của hắn đã không nghe theo sự sai khiến rồi… Ai… chính mình tìm cách nhiều năm như vậy, dày dạn kinh nghiệm cuối cùng cũng bị gài bẫy…
– Cậu còn quá trẻ tuổi, đối với tôi mà nói, Tương Ngọc Điệp sẽ không chọn cậu đâu, còn tôi cũng sống không thêm được mấy năm, nhưng cậu cho rằng Tương Ngọc Điệp cũng là dễ gạt như vậy sao? Luận tài lực, cậu kém hơn tôi, luận hình dạng, cậu kém hơn Đinh Trường Sinh, nói đi cậu có cái gì mà định lật tôi?
Bạch Khai Sơn chế nhạo nói.
– Là Ngọc Điệp… bán đứng tôi?
Trương Chấn Đường không tin hỏi.
– Chấn Đường, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa hiểu tôi, năm đó Lưu Hải Sinh chết như thế nào? Chẳng lẽ cậu đã quên? Chỉ cần là tôi muốn biết, không có ai dấu diếm được đâu.
Bạch Khai Sơn nói xong cũng hướng phía Trương Chấn Đường bắn thêm mấy phát, thẳng đến khi hắn không còn thở nữa, thì mới dừng tay.