Phần 122
– Cậu này là…
Tần Chấn Bang sững sờ, nhìn người bên cạnh Để Khôn Thành hỏi.
– Tần chủ tịch… tôi là chủ nhiệm khu khai phát, bây giờ đang phụ trách chung khu đang phát triển này, tôi đưa chủ tịch tới vị trí này chính nơi tốt nhất của khu đang phát triển, hạng mục PX này cần rất nhiều nước, đây là hồ Lạc Mã, xuyên qua hồ, có thể vận chuyển hàng hóa dọc theo bờ sông, cũng cực kỳ thuận tiện, nếu như Tần chủ tịch ở chỗ này đầu tư, vận chuyển đường thuỷ nếu so với đường bộ thì tiện lợi và an toàn hơn nhiều…
– Ừ, nói tiếp đi…
Tần Chấn Bang đang quan sát tên trẻ tuổi này, mới đầu thật đúng là ông không có để hắn vào trong mắt, nhưng theo lời nói của thằng này, Tần Chấn Bang ngược lại cảm thấy thằng này so với mấy ông lớn quan liêu kia, thì tuổi còn trẻ mà nói thì nghe lọt lỗ tai tốt hơn nhiều lắm.
– Tiền của chủ tịch cũng không phải gió lớn thổi tới, nếu có quăng tại nơi này thì chính là muốn kiếm tiền, cho nên sẽ không muốn nghe những lời nói suông, cho nên nếu cái hạng mục này đã là đầu tư lên đến 10 tỷ, thì so ra làm lại con đường rộng rãi thông thoáng trong khu khu khai phát này thì chỉ như là tiêu tốn vài đồng tiền mà thôi, nếu muốn đầu tư hoạt động sản xuất tốt thì trước đó cứ bỏ tiền ra làm đường trước, tiền kiếm được trong một tháng hoạt động cũng đủ dư để tính vào con đường rồi, tôi thấy làm như vậy là có lợi nhất.
Đinh Trường Sinh biểu thị vô lại nói.
– Ừ, tiểu huynh đệ… xem ra cậu cũng có chú ý nghiên cứu đến cái hạng mục này, nhưng nơi này thỉnh thoảng bị lũ lụt vây thành, đây cũng việc không tốt, nếu tôi xây dựng nhà máy ở chỗ này, nếu để đề phòng bị ngập thì phải tu sửa, vậy chẳng phải là tiền của tôi đều đập vào trong cái hồ nước này sao?
– Về cái chuyện ngập lút này thì tôi không quản được, ngập hay không ngập thì Tần chủ tịch phải nói chuyện với Để chủ tịch thành phố để bảo đảm, vấn đề này thì thuộc về đại công trình, tôi không có bổn sự này, tại đây tôi chỉ quản đến những ý kiến của mình đưa ra trong phạm vi khu khai phát mà thôi…
Đinh Trường Sinh đốt một điếu thuốc, cười cười nói.
Đinh Trường Sinh với lối nói cử trọng nhược khinh thì để cho Tần Chấn Bang đã nhìn ra, thằng trẻ tuổi này cũng không phải là thuộc hạ của chủ tịch thành phố này, nên liền mỉm cười, xem ra thành phố Hồ Châu cũng không phải là nhất trì thành một khối, chỉ cần không đoàn kết là tốt rồi, có mâu thuẫn mới có thể nắm giữ từng bộ phận, nếu như bọn họ bền chắc như thép đối phó với nhà đầu tư, thì đối với ông mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt gì.
– Tần chủ tịch, vấn đề úng lụt thì tôi có thể bảo đảm, hiện tại thành phố đã bắt đầu chuẩn bị gia cố thêm đại đê cho hồ Lạc Mã rồi, trước mùa mưa năm nay thì có thể toàn bộ xong việc, năm vừa rồi đại đê bị vỡ là có nguyên nhân khác đấy, tuyệt không có lần sau đâu.
Để Khôn Thành bảo đảm nói.
– Ừ, hiện tại nếu nói thế thì điều kiện của Hồ Châu cũng không tệ, nhưng Để chủ tịch… chắc ông cũng biết, thành phố Hồ Châu cũng không phải là nơi duy nhất mà tôi tuyển chọn đấy, kế tiếp tôi còn phải qua những địa phương khác nhìn xem như thế nào cái đã, hơn nữa các người còn muốn chúng ta trả tiền làm đường, đây quả thật là chuyện quá hoang đường, tôi làm đầu tư hơn mười năm nay, thật đúng là lần đầu tiên mới thấy sự tình như vậy, giờ thì coi như tôi đã khảo sát xong khu đang phát triển của Hồ Châu rồi, chúng tôi còn phải đi đến tỉnh Trung Bắc, xin cảm ơn.
Tần Chấn Bang trên mặt không chút biểu lộ gì nói ra.
Để Khôn Thành thoáng cái ngây dại, vậy thì chuyện này coi như là đã xong rồi…
– Um… Tần chủ tịch, ăn bữa cơm rồi hãy đi a.
Để Khôn Thành vội vàng giữ lại nói.
Nhưng là Tần Chấn Bang bất vi sở động, cùng Để Khôn Thành bắt tay, rồi chăm chú nhìn hồ Lạc Mã cách đó không xa, Đinh Trường Sinh vẫn luôn ở một bên nhìn mặt ông, nếu như Tần Chấn Bang cứ vậy mà đi như thế, chắc chắn là sẽ không có chuyện tốt, nhưng lúc Tần Chấn Bang xoay người thì sâu đậm nhìn đến hồ Lạc Mã kia, khiến cho trong nội tâm Đinh Trường Sinh như rơi xuống đất, lão này đây chỉ đang làm giá, hơn nữa rất có thể là đã có quyết định.
Thế nhưng với tư cách là chủ tịch thành phố Để Khôn Thành lại không nhìn thấy điểm này, ông tiếc rẻ cùng Tần Chấn Bang tạm biệt, hy vọng lần sau còn có thể có cơ hội hợp tác.
Đang lúc xe hơi đang khởi động, cửa kính xe hạ xuống, Tần Chấn Bang hướng phía cách đó không xa Đinh Trường Sinh hô:
– Này tiểu huynh đệ, xưng hô với cậu như thế nào đây?
– Không dám tôi họ Đinh, tên trường sanh bất lão Trường Sinh… Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh hô lên, vừa nghe qua làm cho Dương Phụng Tê thấy buồn cười, còn Để Khôn Thành thì trầm mặc, ngươi còn muốn trường sanh bất lão nữa hả, ngươi hãy chuẩn bị làm như thế nào qua cái cửa ải này đi…
Dương Phụng Tê đằng sau cũng đi theo xe thương vụ rời đi rồi, trước đó Đinh Trường Sinh không mang theo xe mà đi chung xe của Dương Phụng Tê, còn bây giờ thì Để Khôn Thành hiển nhiên không muốn mang theo hắn cùng đi về, cho nên mới vừa rồi còn náo nhiệt bên hồ, thoáng cái chỉ còn lại có một mình Đinh Trường Sinh.
– Hừ… đúng là không có lương tâm, đem lão tử một mình ném ở chỗ này…
Đinh Trường Sinh đốt một điếu thuốc rồi ra ngồi ở ven hồ, hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tần Chấn Bang hỏi tên của mình là có ý gì, Đinh Trường Sinh tuy văn hóa không cao, nhưng tâm nhãn thì không ít…
Hết cách rồi, hiện tại vị trí của mình càng ngày càng cao, cho nên bị người chú mục cũng càng lúc càng lớn, không thể không cẩn thận, cho dù mình không có tâm hại người, nhưng cũng nên có tâm phòng bị người.
Vừa muốn gọi một người lái xe đem mình đón về, thì Tương Ngọc Điệp gọi điện thoại đến, nàng muốn gặp Đinh Trường Sinh bởi vì chuyện mấy đứa em của nàng, nàng muốn sớm một chút đem bọn họ đưa ra nước ngoài, Bạch Khai Sơn tuyệt sẽ không buông tha địa bàn làm ăn của tỉnh Trung Nam, như vậy nếu nàng khống chế được việc chế tạo ma túy, để cùng Triệu Khánh Hổ hợp tác, khó tránh khỏi tổn hại đến lợi ích của Bạch Khai Sơn, cho nên rất có thể sẽ cùng Bạch Khai Sơn phát sinh xung đột chính diện, như vậy thì người nhà của nàng chính là vướng víu lớn nhất.
…
– Em làm gì mà một mình lại chạy xa như vậy?
Nửa giờ sau, Tương Ngọc Điệp lái xe chạy đến.
– Hì… thì có một nhà đầu tư đến đây, nói muốn khảo sát tình hình thực tế, kết quả không có chọn trúng, nên đem em ném ở chỗ này rồi rời đi, chị thấy người xử sự như vậy có được không chứ, cũng may là có chị tới đón em.
Đinh Trường Sinh đang ngồi dưới đất, vươn tay như muốn để cho Tương Ngọc Điệp đem mình kéo đứng dậy.
Tương Ngọc Điệp không biết là dự mưu của hắn, vừa đưa tới thì bị Đinh Trường Sinh thoáng cái kéo ngã ngồi vào vào trong ngực hắn.
– Ai da… em định làm cái gì vậy, đang giữa ban ngày đấy…
– Giữa ban ngày mới nhìn thấy rõ ràng, chị nhìn chung quanh nơi đây thử xem, cỡ nào non nước hữu tình, ở nơi đẹp như thế này nếu không làm chút chuyện xấu, thì quá phụ lòng cảnh sắc xinh đẹp nơi này quá, chị nói đi có phải vậy không?
– Thế nhưng mà tại đây đang trời lạnh mà?
Tương Ngọc Điệp tuy ngoài miệng cự tuyệt, nhưng lại không có một chút hành động phản ứng, tại bên ngoài nơi hoang dã làm tình, nàng thật đúng là chưa có làm qua, tuy trời còn rét lạnh, nhưng trong nội tâm đã tràn đầy khát vọng rồi.
– Cho nên chúng ta cần vận động một chút để cho cơ thể ấm, một chút là hết lạnh ngay.
Đinh Trường Sinh nói xong liền thò tay cởi cái váy của Tương Ngọc Điệp, không chút khách sáo ném qua một bên.
Nhìn xem Đinh Trường Sinh xấu xa cười, Tương Ngọc Điệp biết hắn hiện đang đối với mình rất trọng yếu, chính mình mọi cách phải hầu hạ làm cho hắn vui lòng, kỳ thật chính nàng đang vẫn luôn ỷ lại vào hắn…
Ôm Đinh Trường Sinh, nàng một cái xoay người, để hắn nằm ngửa than người ở trên thảm cỏ, một đường hướng phía dưới, không cần tốn nhiều sức đem quần của Đinh Trường Sinh cũng giải khai, hơn nữa xe chạy quen đường cũ, cái miệng nhỏ nhắn đã đụng tới cây dương vật của hắn, nàng ngẩng đầu nhìn phía Đinh Trường Sinh, bốn mắt tương giao, hơi mở ra cái miệng đem cái đầu khấc ngậm vào trong miệng nàng.
Chỉ thấy Tương Ngọc Điệp ngậm lấy bú mút liếm láp quy đầu, bàn tay cầm chặt thân cây dương vật không nhẹ không nặng vuốt lên vuốt xuống, đối với phương diện này thì Tương Ngọc Điệp rất là thuần thục.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Tương Ngọc Điệp một đôi chân mở rộng hai bên hông của Đinh Trường Sinh, cặp bắp đùi dạng ra, rãnh sâu cái khe thịt phì lúc này phân liệt, từ cái lỗ miệng âm đạo mềm mại đỏ tươi dịch nhờn sềnh sệch trong suốt đọng tỏa mùi nồng đậm, nàng hạ thấp cái mông mình xuống, đầu khấc dương vật lập tức chui vào bên trong cửa miệng âm đạo.
– Um… ui…
Lúc này thì thân mình Tương Ngọc Điệp chủ động ngồi xuống phía dưới thật mạnh, cái âm đạo đã nuốt hết cây dương vật Đinh Trường đến tận sâu trong cổ miệng tử cung mình. Trong không gian dục vọng hai người xuân sắc bay lượn ba đào, dương vật cùng âm đạo mãnh liệt quấn lấy nhau chiến đấu kích tình…
Bên ngoài trời thì lạnh, nên Đinh Trường Sinh cảm giác cây dương vật của mình xâm nhập vào một nơi đầy lửa nóng, tiếp theo chung quanh thịt non âm đạo bắt đầu mấp máy, giống nhau bốn phía chèn ép cây thịt lớn mài lên…
…
Không bao lâu đó là từng cơn tê dại khoái hoạt lấy, để cho Tương Ngọc Điệp cả người run rẩy, nghiến lấy môi dưới, ngay sau đó sâu trong âm đạo co rút hút lấy cây dương vật lớn đang hướng từ dưới hẩy lên, tầng tầng lớp lớp thịt non chen mài mấp máy càng lúc càng nhanh, giống nhau một cơn lốc xoáy bắt đầu sinh ra hấp lực, hút lấy dương vật Đinh Trường Sinh, khiến cho hắn sảng khoái, khí lực toàn thân liền giống như sắp bị hút khô lâng lâng…
Nằm từ bên dưới vẫn như cũ gia tốc thốc dương vật lên trong âm đạo Tương Ngọc Điệp, hấp lực cơn lốc xoáy tại tăng mạnh, cực độ khoái cảm làm cho Đinh Trường Sinh nháy mắt đạt tới cực hạn khoái cảm, hai tay hắn gắt gao nắm chặt đỡ lấy cái mông thịt lớn của nàng, bắt đầu điên cuồng tiến lên những cú thốc cuối cùng.
Cảm thụ được dương vật Đinh Trường Sinh mãnh liệt bị kích thích, Tương Ngọc Điệp cả người cứng đờ, trong nháy mắt cái âm đạo ép chặt, sâu trong cổ miệng tử cung càng hút mút thêm lợi hại, tình dịch trắng sữa của Đinh Trường Sinh trào ra như nước sôi bắn ra không ngừng, thẳng đến khi trong âm đạo nàng bị rót đầy, thì Tương Ngọc Điệp cũng đạt tới đỉnh phong, một làn lửa nóng nóng bỏng âm tinh sôi trào theo từ cổ tử cung trào ra, sau đó ép chảy ra ra ngoài cửa miệng âm đạo, trợt chảy xuống đầy trên bụng hắn, tỏa ra một mùi tanh tanh giữa không gian trong lành…
…
Đinh Trường Sinh phi thường hưởng thụ nằm ngồi ở đằng sau xe, còn Tương Ngọc Điệp thì ở phía trước lái xe, đột nhiên Tương Ngọc Điệp ngừng xe lại:
– Làm sao vậy? Còn muốn làm thêm một lần nữa hả?
Đinh Trường Sinh trêu đùa.
– Đi chết đi, lần nào bị em làm xong là không lái xe được, không biết sức lực bay đâu mất hết rồi.
Tương Ngọc Điệp quay đầu trở lại gắt giọng.
– Ai ai… lời này nói không đúng đâu nhé… bộ quả thật muốn nữa sao?
– Dẹp đi… nói chuyện không có đứng đắn, còn việc xây dựng xí nghiệp của chị thì thế nào rồi? Chị định xây dựng xí nghiệp ở đây được không?
Tương Ngọc Điệp đẩy cửa xe ra xuống xe, chỉ vào con đường bên trái một mảnh đất lớn nói.
– Ừ… tại đây a, cái chỗ này nếu chị chẳng ngại là không thuận tiện lắm, thì xây dựng chỗ này cũng được, tại đây là ranh giới của khu khai phát, mặt sau là núi, nơi này con đường của chưa có tu sửa xong… Ồ… nhưng làm sao chị lại chạy tới nơi này?
Đinh Trường Sinh lúc này mới chú ý tới.
– Tại vì cái xí nghiệp này là xưởng bào chế dược, khó tránh khỏi có mùi, cho nên tìm chỗ hơi xa cũng là vì tránh cho có người cáo là ô nhiễm a…
– Đúng rồi… chị nhắc đến vấn đề ô nhiễm, em mới nhớ ra, định hỏi chị chuyện này, xí nghiệp chế dược nào cũng đều sẽ có ô nhiễm, vậy chị có hướng giải quyết ô nhiễm cái xí nghiệp này như thế nào chưa?
Đinh Trường Sinh cũng xuống xe, tựa tại một bên cửa xe, đốt một điếu thuốc, nhìn phía xa xa dãy núi hỏi.
– Vấn đề này em yên tâm đi, chị cam đoan nước dơ của xí nghiệp một giọt cũng sẽ không chảy ra bên ngoài, em là tình nhân của chị, chị làm sao để cho em gặp khó chứ…
Tương Ngọc Điệp đi đến bên cạnh Đinh Trường Sinh, đưa tay ôm lấy cổ Đinh Trường Sinh, đem đôi môi của mình đưa tới miệng của hắn.
Mang theo cái mùi thuốc lá nồng đậm hắn cũng kích thích thể xác và tinh thần của Tương Ngọc Điệp, Đinh Trường Sinh một đem điếu thuốc búng xa đến ba mét có hơn, hai tay ôm lấy bờ eo Tương Ngọc Điệp, cứ như vậy dịu dàng nắm chặt, nhắc tới để nàng quay người chống hai tay trên đầu xa, vểnh mông lại phía sau hắn…
– Mới vừa rồi là làm ở ven hồ, bây giờ là làm gần núi, còn muốn nữa không?
Nhìn qua Tương Ngọc Điệp đầu nằm ở trên nắp ca bô động cơ xe, Đinh Trường Sinh xấu xa hỏi.
– Tùy em, thân thể chị đều là của em đấy, em muốn dùng thế nào thì dùng, chỉ là đừng có phá làm cho hư mất thì được.
Tương Ngọc Điệp nói một câu khiêu khích vô cùng.
– Ha ha… nếu dùng hư mất cũng không cần sợ, ở nhà còn có một cái khác mà.
Vừa nói, Đinh Trường Sinh vừa vén váy nàng lên, kéo xuống cái quần lót vẫn còn đang dính dính một mảnh hỗn hợp tinh dịch và dịch nhờn ở dưới đáy quần…
– Còn cái khác? Cái khác gì vậy?
Tương Ngọc Điệp ngạc nhiên hỏi…
– Cái khác đó làm bữa sáng điểm tâm không được tốt lắm, nhưng phần còn lại, so với chị cũng không sai biệt lắm, cho nên miễn cưỡng kẹt lắm làm cái khác đó cũng có thể được a.
Đinh Trường Sinh tiếp tục nói.
Đến lúc này Tương Ngọc Điệp mới hiểu được Đinh Trường Sinh nói cái khác đó là có ý gì, trong lúc nhất thời không muốn:
– Tên bại hoại này, rõ ràng còn nhăm nhe đến cả em gái của chị, coi chừng chị liều mạng với em đấy.
Tương Ngọc Điệp bộ dáng giương nanh múa vuốt chỉ lại có thể càng thêm trợ hứng cho Đinh Trường Sinh, kỳ thật nàng cũng không phải là không có có tâm cơ, muốn nói đến những người đàn bà có tâm cơ này đối với Đinh Trường Sinh, thứ nhất có tâm kế như là Vũ Văn Linh Chi, tiếp theo bây giờ chính là Tương Ngọc Điệp này, nếu nàng đã để cho em gái của mình sáng sớm làm điểm tâm cho Đinh Trường Sinh ăn, thì cũng hiểu là nàng đã có ý gì rồi…
Đinh Trường Sinh đúng lúc này nhắc tới việc này ra, đơn giản đó là vì điều tiết thoáng một phát hào khí mà thôi, đồng thời cũng là vì kích thích Tương Ngọc Điệp thoáng qua mà thôi.
– Thôi không nhắc đến chuyện này nữa… làm việc chính sự đi…
– Ui… đút vào chậm thôi… a…
“Phạch… phạch…”
…
Thạch Ái Quốc cũng đang chú ý đến việc nhà đầu tư khảo sát lần này, nhưng chưa kịp đợi đến Đinh Trường Sinh báo cáo, thì Để Khôn Thành cùng Sở Hạc Hiên đã đến.
– Khôn Thành, Hạc Hiên, nhanh như vậy xong rồi à? Còn nhà đầu tư đâu rồi?
Thạch Ái Quốc nhìn thấy hai vị lãnh đạo đang dắt tay nhau cùng đến phòng làm việc của mình, còn Đinh Trường Sinh thì lại không có tin tức gì, trong nội tâm không khỏi đã như là mắc nghẹn.
– Bí thư… việc này đã không còn cách nào làm được nữa rồi, Đinh Trường Sinh quay trở lại chưa? Tất cả mọi chuyện đã bị hắn đá đổ làm hỏng rồi, hạng mục này trọng yếu như vậy, thường ủy hội cũng đã mở ra nhiều cuộc họp, nhưng là bởi vì mấy câu nói của Đinh Trường Sinh, việc này coi như chấm dứt xong rồi, đây chính là hạng mục lớn trên mười tỷ ah.
Để Khôn Thành bộ dạng vô cùng đau đớn.
Bắt đầu chứng kiến hai vị này biểu lộ, Thạch Ái Quốc một hồi thấp thỏm không yên, nhưng khi nghe được Để Khôn Thành nói như vậy, Thạch Ái Quốc ở bên trong liền đã có tính toán, đây không phải đến tố cáo, đây là tới gài tang vật, xem ra hạng mục này cũng không thuận lợi, hơn nữa có thể nói là trao đổi đã thất bại, mặc dù không biết Đinh Trường Sinh đã nói cái gì, nhưng Thạch Ái Quốc tin tưởng, lời nói của Đinh Trường Sinh cũng không phải là muốn phá, Để Khôn Thành, Sở Hạc Hiên bất quá chỉ là muốn tìm một bậc thang tạo ra lối thoát cho mình nên đổ thừa cho hắn mà thôi.
– Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Thạch Ái Quốc hỏi.
Sở Hạc Hiên liền đem tình huống lúc đó, rồi thêm dầu thêm mỡ nói qua một lần, nếu mà nghe qua, thì giống như đúng là nhà đầu tư bị Đinh Trường Sinh dọa cho bỏ chạy, nhưng Thạch Ái Quốc cũng muốn bao che cho thuộc hạ của mình, Đinh Trường Sinh vẫn luôn là người mà mình quý trọng, tuy nhiên vì Sở Hạc Hiên cùng Để Khôn Thành tới tận nơi của mình để cắn đầu lưỡi nên cũng khó, dù vậy Thạch Ái Quốc vẫn có chút không tin là hắn cố tình gây ra như vậy.
– Tiểu Trương… gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, bảo hắn lập tức đến đây.
Thạch Ái Quốc hướng ngoài cửa nói với Trương Hòa Trần.
Thế nhưng khi Trương Hòa Trần gọi điện thoại, Đinh Trường Sinh rõ ràng không có nhận nghe, bởi vì lúc này hắn thật sự là không ra rảnh tay để cầm nghe, tình cảnh lúc ấy đúng là Đinh Trường Sinh cùng Tương Ngọc Điệp đang tiến thối, làm sao mà có thời giờ để nghe.
Lúc này đột nhiên Đinh Nhị Cẩu mạnh mẽ đem Tương Ngọc Điệp quay lại đứng thẳng ôm lấy, đôi chân của nàng bị Đinh Nhị Cẩu đỡ cao lấy tại bên hông, thân thể Đinh Nhị Cẩu cũng bắt đầu toàn lực tiến lên, từ nơi dương vật cùng âm đạo kết hợp, liền theo hai thân thể “phạch, phạch” va chạm, dịch nhờn lóe sáng ra dưới ánh thái dương, Tương Ngọc Điệp thở dốc rên rỉ cũng đang phối hợp tạo thành một bài dâm nhạc tuyệt vời…
– Trường Sinh mau… nhanh lên… a… á…
Mạnh mẽ thọc sâu dương vật vào âm đạo, Đinh Nhị Cẩu cả người có một chút run rẩy, toàn thân cơ bắp tập trung xuống phía dưới bộc phát ra kinh người đánh sâu vào…
…
Toàn bộ thân thể Tương Ngọc Điệp bị hắn nâng lên, chỉ cảm thấy sâu trong cổ tư cung như bị từng làn nước xiết nóng bỏng chích nhiệt vào, nàng cũng theo sau trào ra âm tinh, cả người run lên, xụi lơ tại gục đầu trên vai của hắn…
…
Lúc sau Tương Ngọc Điệp thật vất vả giùng giằng đứng dậy, luống cuống tay chân giúp Đinh Nhị Cẩu cùng mình sửa sang xong lại quần áo…
Thẳng đến khi lần thứ ba Trương Hòa Trần gọi điện thoại đến thì Đinh Trường Sinh mới nhận, đúng lúc này khó khăn mới xong việc, nên hắn cũng không kịp thưởng thức tư thái Tương Ngọc Điệp.
– A lo… có chuyện gì vậy?
– Đinh chủ nhiệm, tại sao em không nghe máy a, bí thư đang chờ em đáp lời kia kìa, mau tranh thủ thời gian đến văn phòng thành ủy để gặp bí thư…
– Chuyện gì mà vội vã như vậy chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi.