Phần 118
Đinh Trường Sinh tới thành ủy tìm Thạch Ái Quốc hồi báo một chút những tình huống công tác gần đây, thuận tiện đem việc Lâm Xuân Hiểu bị hoãn lại chưa thể đến Hồ Châu báo qua cho ông biết.
Nhưng khi đến nơi thì mới phát hiện, chẳng những Thạch Ái Quốc không có rảnh, mà ngay cả Trương Hòa Trần đều bị gọi vào phòng họp để ghi chép, xem ra lại có cuộc họp trọng yếu gì đó.
Trong phòng họp lúc này đang tranh luận vô cùng lợi hại, nước bọt bay loạn không nói, còn tràn ngập mùi thuốc súng, lúc này Thạch Ái Quốc vẫn làm Lã Vọng buông cần câu, âm thầm nhìn xem Cổ Thanh Sơn cùng Để Khôn Thành đang nháo nhào làm một đoàn.
– Tôi đã nói rồi, hạng mục này được tuyển chọn không phải chỉ có một mình tại Hồ Châu đâu, ngày mai người ta đến khảo sát, nếu như đến lúc đó chúng ta không thể đề xuất ra một ý kiến rõ ràng, thì làm sao trả lời thuyết phục người ta, chúng ta sẽ ra điều kiện như thế nào được?
Để Khôn Thành rất tức giận, hạng mục này là Sở Hạc Hiên kéo tới, dĩ nhiên tính toán là công lao của cạnh mình, nhưng các lãnh đạo thành phố vẫn không thể đạt thành ý kiến nhất trí, nếu còn kéo dài thì hạng mục này lập tức xong đời, nên lúc này ông thật sự là lòng nóng như lửa đốt.
– Nhìn xem đi, loại hạng mục này như trái mìn hẹn giờ nổ chậm, không nhận thì cũng đâu có sao, cái hạng mục từ nơi khác vứt bỏ, chúng ta lại nhặt lên, nếu như tại đây phát sinh ra chuyện nhân dân thưa kiện, thì cái trách nhiệm này ai sẽ gánh chịu?
Cổ Thanh Sơn vẫn quyết không buông lỏng.
– Nhưng cái hạng mục này đối với Hồ Châu rất trọng yếu, hơn nữa chúng ta cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn đi, cho nên tôi đề nghị, hạng mục này tạm thời vẫn thông qua dưới tình huống chuẩn bị trước, trước tiên tiếp đãi nhà đầu tử để qua cái cửa ải này, để cho người ta nhìn thấy thành ý của chúng ta, lúc đó thì quyền chủ động nắm giữ trong tay chúng ta, nếu như đến lúc đó vẫn không thể đạt thành ý kiến nhất trí, tôi đề nghị đem chuyện này báo cáo nhanh lên trên tỉnh, nếu làm như vậy thì chúng ta cũng giảm thiếu một ít phong hiểm mọi người cho rằng như thế nào đây?
La Bàn Hạ vẫn có ý ủng hộ Để Khôn Thành.
Thạch Ái Quốc nhìn thoáng qua, trong nội tâm rất mất hứng, nhưng La Bàn Hạ nói lại đúng, làm cho Thạch Ái Quốc nín thở, lời này vốn là của ông nên nói, nhưng ông lại không có phách lực này, vì thể khiến cho La Bàn Hạ nói đoạt trước mất rồi.
– Được rồi… cái hạng mục này tranh luận quá lâu, không phải chúng ta muốn đem hạng mục này đẩy ra khỏi cửa, tất cả cũng vì là mấy triệu dân chúng Hồ Châu mà suy nghĩ, cho nên tranh luận là chuyện tốt, nếu nhà đầu tư tới vội như vậy, vậy trước tiên cứ dựa theo ý của đồng chí Bàn Hạ xử lý đi, trước chúng ta phải nắm giữ quyền chủ động, được rồi… còn có người nào có ý kiến khác?
Thạch Ái Quốc giải quyết dứt khoát nói.
Hội nghị cuối cùng quyết định, để chứng tỏ Hồ Châu coi trọng cái hạng mục này, do chủ tịch thành phố Để Khôn Thành trực tiếp tiếp đãi, phó chủ tịch Sở Hạc Hiên cùng đi, cùng với khu đang phát triển toàn lực phối hợp.
…
Trương Hòa Trần lúc trở lại văn phòng thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang ở bên trong tại phòng làm việc của nàng, mà lúc này Thạch Ái Quốc cũng vừa trở về văn phòng.
– Chú cũng đang muốn tìm cháu đây, vào phòng làm việc của chú đi.
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Vâng…
Đinh Trường Sinh liếc nhìn Trương Hòa Trần, Trương Hòa Trần miệng nói thầm chữ mẫu: Hạng mục PX, Đinh Trường Sinh trong đầu đại khái liền có tính toán…
– Ngồi đi, vừa mới họp xong, hạng mục PX này lại mới có chuyện xấu rồi, ngày mai nhà đầu tư muốn tới khảo sát, chúng ta bên này cũng chưa có chuẩn bị cái gì, cháu bên khu đang phát triển ngày mai toàn lực phối hợp, cố gắng tìm cách giữ cái hạng mục này có thể đến tại Hồ Châu nhé.
Thạch Ái Quốc lời nói này khiến cho Đinh Trường Sinh chấn động, chuyện này không phải là vẫn đang tranh luận chưa ngã ngũ sao? Như thế nào nhanh như vậy đã có kết luận, mình tại sao lại không biết?
– Bí thư… chú đã đồng ý để cái hạng mục này rơi xuống tại Hồ Châu?
– Không phải là chú đồng ý, mà là do thường ủy hội nhất trí ý kiến, cái hạng mục này giờ muốn dừng cũng không được nữa, chúng ta phải nắm giữ quyền chủ động, ngắn gọn một câu, chỉ cho phép chúng ta xem nhà đầu tư như là bồ câu, không thể để cho bọn họ nắm giữ chúng ta, hiểu chưa?
– Vâng… cháu hiểu được, vậy chúng ta phối hợp như thế nào đây? Trên thực tế, chuyện này tốt nhất là lặng lẽ tiến hành thì còn được, chứ không thích hợp phất cờ gióng trống làm cái gì hoan nghênh các loại, đến lúc đó dẫn bọn họ đến khu đang phát triển nhìn xem, thì thấy khu đang phát triển vẫn chưa có hoàn toàn thuận lợi, có thể lập nên một dự án trước.
Đinh Trường Sinh nhắc nhở.
– Ừ, cháu nói không sai, nên có một dự án trước, như vậy cái dự án này cháu làm thì có được không?
Thạch Ái Quốc thì cái gì cũng thể thử khi đang tuyệt vọng, chuyện gì cũng muốn kín đáo âm thầm đưa cho Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh không phải người ngu, cái nào nên thì mới nhận, cái nào không nên thì hắn sẽ không tiếp.
– Bí thư… chuyện này bên ủy ban thành phố chủ đạo thì tốt hơn, tốt nhất là người phụ trách hạng mục chế định dự án, chứ đừng để cho nhiều bộ môn làm, như vậy sau này cân đối cũng dễ dàng hơn.
– Ừ, cũng được… còn khu đang phát triển hiện tại đang như thế nào đây?
– Đang tiến hành đâu vào đấy, đã có xí nghiệp đến khảo sát, bí thư… cháu nhận được tin tức, qua một thời gian ngắn nữa bên tỉnh Trung Bắc tổ chức hiệp đàm đầu tư các địa khu, cháu cảm thấy chúng ta nên đến đó xem, nhưng trong tỉnh đến bây giờ cũng không có gửi thông báo đến, có phải là chúng ta không được thông báo hoặc là không muốn để cho chúng ta đến tham dự?
– Cháu lấy được tin tức này từ nơi nào vậy?
– Trên mạng a, các trang tin tức đều có.
Đinh Trường Sinh nghi ngờ nói.
– Ừ, cơ hội này không thể bỏ qua, với lại gần đây thành phố cũng không yên ổn, cháu chú ý hơn một chút, mặc dù cháu bây giờ là chủ nhiệm khu đang phát triển, nhưng thành phố có tình huống như thế nào thì cháu hãy nói cho chú biết.
– Vâng… cháu biết rồi, bí thư… cháu còn có chuyện muốn báo cáo.
– Nói đi.
– Lâm Xuân Hiểu có khả năng sắp tới không thể đến sớm, bên đó bảo là tạm hoãn lại…
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói.
– Tạm hoãn? Cháu nghe ai nói?
– Tin tức từ Hải Dương, có thể là La bí thư biết chuyện này a.
Đinh Trường Sinh giả bộ như nghi ngờ nói.
– Nếu thế trong khoảng thời gian này, cháu phải hao tâm tổn trí nhiều hơn, khu khai phát sự tình không thể coi thường, nhất định phải tranh giành khẩu khí cho chú, rất nhiều người đối với chuyện cháu đảm nhận chủ nhiệm khu đang phát triển bất mãn, cháu phải làm ra thành tích để cho bọn họ nhìn xem để bịt miệng bọn họ lại.
– Bí thư… cháu nhất định sẽ cố gắng làm tốt.
Đinh Trường Sinh tỏ thái độ nói.
– Ừ, chau đi qua bên Để chủ tịch một chút, để phối hợp bọn họ làm tốt việc tiếp đãi ngày mai, xem hắn có cần cháu làm cái gì thì làm.
– Thế nhưng bên ủy ban thành phố không có gọi điện thoại cho cháu, đoán chừng chắc không cần cháu đến đâu.
Đinh Trường Sinh lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, nói ra.
– Được rồi… chủ động một chút, cũng là vì công tác chung.
Thạch Ái Quốc nói ra, kỳ thật Đinh Trường Sinh cũng đang đợi những lời này của Thạch Ái Quốc.
Đinh Trường Sinh không có nói gì nữa, sau khi ly khai phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn đến phòng làm việc của Trương Hòa Trần, nhỏ giọng hỏi:
– Đêm nay có được không vậy?
Trương Hòa Trần không trả lời, hé miệng cười cười, khuôn mặt đỏ bừng lên, Đinh Trường Sinh tâm lý nắm chắc rồi, nghênh ngang rời đi.
…
Để Khôn Thành đúng ra không nghĩ tới là Đinh Trường Sinh sẽ chủ động đến gặp mình báo cáo công tác, thằng này rất có chừng mực, lâu nay vẫn luôn ôm chặt lấy đùi Thạch Ái Quốc, chưa bao giờ cách xa một bước, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Thạch Ái Quốc cực độ tin tưởng vào hắn.
Lại khiến cho Đinh Trường Sinh không nghĩ tới, Sở Hạc Hiên rõ ràng cũng đang ở nơi đây, lại tạo ra một tràng cảnh rất kỳ quái, Để Khôn Thành đang cùng Sở Hạc Hiên đàm luận, vậy tại sao còn cho hắn tiến vào để làm chi này?
– Chào Để chủ tịch… chào Sở phó chủ tịch…
– Tiểu Đinh, cậu đúng là vô sự thì không đi lễ chùa a, văn phòng này cậu còn chưa tới qua phải không?
Để Khôn Thành đâm nói, Sở Hạc Hiên mặt mỉm cười, gật đầu không có lên tiếng, ông cũng là muốn nhìn xem tên đồng hương Hải Dương này đến cùng có mấy phân lượng bổn sự phải trả lời như thế nào đây.
– Chủ tịch… đã nói sai rồi, cái văn phòng này em đã tới qua vô số lần, gian ngoài đã từng là nơi làm việc của em đấy.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Ha ha… Tiểu Đinh… cái đầu cậu phản ứng còn rất nhanh đấy.
Để Khôn Thành nghe xong Đinh Trường Sinh nói, vốn là sửng sốt một chút, bất quá lập tức liền kịp phản ứng, còn không phải sao, Đinh Trường Sinh đã từng làm thư ký cho Thạch Ái Quốc, mà Thạch Ái Quốc lúc ấy là chủ tịch của thành phố Hồ Châu, văn phòng của Thạch Ái Quốc thì chính mình hiện đang dùng đây…
– Chủ tịch… em tới xin chỉ thị công tác, vừa rồi em đến chỗ của Thạch bí thư, bí thư bảo ngày mai có nhà đầu tư tới khảo sát, cho nên bên khu đang phát triển phải toàn lực phối hợp, vậy giờ chúng ta nên làm công tác phối hợp như thế nào?
Đinh Trường Sinh thu lại nụ cười, hỏi.
– Ừ, ngày mai tới là là nhà đầu tư hạng mục PX, chúng ta phải cố gắng lưu lại bọn họ, bởi vì khoản đầu tư này chẳng những là lớn nhất từ trước đến giờ của thành phố Hồ Châu, chỉ sợ phóng ra tới toàn tỉnh, cũng là hạng mục đầu tư lớn nhất… Trường Sinh… vậy cậu nhận thức cái hạng mục này chúng ta có cần phải tranh thủ hay không?
Để Khôn Thành vẫn là muốn buộc Đinh Trường Sinh phải tỏ ra thái độ.
Về vấn đề đầu tư, đầu tư càng lớn, phong hiểm cũng sẽ càng lớn giống như là La Bàn Hạ đã nói, nếu sợ gánh hết phong hiểm, như vậy thì sẽ đem cái hạng mục này hồi báo lên tỉnh, để cho trên tỉnh cùng gánh phong hiểm, nếu như xuất hiện biến cố gì, cũng không đến nỗi đem toàn bộ áp lực đặt ở trên người Hồ Châu, cái này là đạo làm quan của quan trường, gánh không được liền báo lên trên, các ngươi đã làm quan lớn, tiền lương cũng nhiều hơn, các ngươi không gánh phong hiểm thì ai gánh, tiền nhiều hơn cùng trách nhiệm đương nhiên là phải có quan hệ trực tiếp…
– Em chỉ là một người chấp hành làm việc, lãnh đạo chỉ huy hướng nào, em sẽ đến hướng đó làm, còn quyết sách chuyện lớn như vậy, đó chính là quyền lực của các lãnh đạo quyết, em nào dám xen vào.
Đinh Trường Sinh không chút khách sáo nói ra.
– Chấp hành là rất trọng yếu, nhưng nếu làm một người chấp hành, cũng phải biết người ra quyết định có đúng hay sai, chứ đâu phải người chấp hành cứ mù quáng làm theo, đó mới là vấn đề, cậu cứ cứ nói đi Trường Sinh… cậu là chủ nhiệm khu đang phát triển, Thạch bí thư đem cậu phóng tới vị trí trọng yếu như vậy, cậu chỉ biết là cúi đầu làm việc sao?
Sở Hạc Hiên đúng lúc này mở miệng nói rồi, hơn nữa xuất thủ rất tàn nhẫn, mới mở miệng sẽ ép Đinh Trường Sinh không còn đường lui về phía sau, ý tứ rất rõ ràng, chính là ngươi hôm nay nếu không tỏ thái độ, thì ngươi chính là một thứ đồ đần, chỉ biết làm việc mà không biết suy nghĩ a…
Nếu như Sở Hạc Hiên nói lời này cùng với người khác, thì có thể sẽ có người chịu không được phép khích tướng, liền bày tỏ thái độ rồi, nếu là như vậy thì rất nhanh chuyện này sẽ truyền khắp chốn quan trường Hồ Châu, Đinh Trường Sinh tán thành hạng mục này, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn chần chừ chưa có tỏ thái độ, điều quan trọng là… cha nuôi của ha9n1 Cổ Thanh Sơn rất quyết liệt phản đối cái hạng mục này, cho nên việc này sẽ trở nên náo nhiệt, người đứng ngoài xem náo nhiệt vĩnh viễn không bao giờ thiếu.
Nhưng Đinh Trường Sinh thì chính là Đinh Trường Sinh, bản lĩnh vô lại của hắn khi cần thì liền sẽ phát huy, lúc nào giả bộ làm gấu thì hắn sẽ là gấu, còn không dù ngươi nói ta là hổ, ta cũng không tiếp nhận nổi đâu.
Sở Hạc Hiên rời khỏi huyện Hải Dương lúc Đinh Trường Sinh còn chưa trưởng thành, có thể nói ông đối với Đinh Trường Sinh hoàn toàn không biết gì cả…
– Ha ha… Sở phó chủ tịch, chú không nên nâng cao cháu quá, nếu chú biết rõ cháu đang làm gì, thì chắc chú sẽ không nâng cao cháu như thế, cháu chỉ là người chấp hành làm việc, lãnh đạo nói cháu đi hướng đông, cháu đi hướng đông, còn những thứ khác thì cháu không có quan tâm, tuy Thạch bí thư tín nhiệm cháu, để cho cháu đến khu đang phát triển làm chủ nhiệm, kỳ thật trong lòng của cháu rất lo lắng, sợ xảy ra có chuyện gì không hay, nói thật… ta năng lực cháu có hạn, nếu lãnh đạo an bài tốt, thì cháu hoàn thành được đã là không tệ rồi, còn ngươi nếu nói cháu thêm vào phát huy, cháu quả thật không có cái bổn sự này.
Đinh Trường Sinh nói rất là tội nghiệp…
– Cậu…
Sở Hạc Hiên thoáng cái nổi đóa.
– Được rồi… được rồi… Đinh Trường Sinh cậu đã tới đây, vậy khu đang phát triển ngày mai định chuẩn bị như thế nào, tâm lý ráng nắm chắc đấy nhé.
Để Khôn Thành không phải lần thứ nhất lĩnh giáo thằng này giả khờ bán ngốc, tranh thủ thời gian ngăn lại lời nói của Sở Hạc Hiên, bố trí chút chuyện để cho hắn xéo đi, nhìn thấy để tâm bớt phiền.
– Chủ tịch… em suy tính một xong rồi, ngày mai đây khu phát triển chả cần chuẩn bị cái gì cả, cháu cùng đi khảo sát chung là xong, những thứ khác coi như bỏ qua đi…
– Cái này chính là toàn lực phối hợp của cậu?
Sở Hạc Hiên thoáng cái lại phát hỏa, hạng mục này chính mình dẫn vào, Thạch Ái Quốc đã chậm rãi thì thôi, ngươi chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ khu đang phát triển cũng muốn cầm khung đi cùng, ngươi tính toán thơm bơ như vậy sao.
– Sở phó chủ tịch hãy nghe cháu nói, có gì thì nổi nóng cũng không muộn, cháu làm như vậy, cũng bởi vì khu đang phát triển, nếu ngày mai khu đang phát triển cử hành nghi thức hoan nghênh các loại cái gì đấy, cháu sợ sẽ bị tiết lộ phong thanh ra bên ngoài, dù sao tại cả nước, cái hạng mục PX này đang là nhạy cảm, vạn nhất chưa bắt đầu thực hiện thì đã bị dân chúng biết, nhỡ xuất hiện các loại kháng nghị, thì cái hạng mục này của chúng ta phải làm sao bây giờ? Còn có tiếp tục làm được hay không? Nếu như xuất hiện đại quy mô tập thể nhân dân đi kiện, thì cái dự án này còn trong thành phố này không? Đến lúc đó thì ai giải quyết? Ai sẽ đến giải quyết?
Đinh Trường Sinh liên tiếp đưa ra nghi vấn câu hỏi trực tiếp làm cho Sở Hạc Hiên muốn hôn mê rồi.
Tại hạng mục này lên, chỉ có thấy được thành công một mặt, không có dự đoán được nếu như về sau xảy ra vấn đề, thì sẽ giải quyết như thế nào.
Nếu như nói Để Khôn Thành còn khiếm khuyết kinh nghiệm chấp chính, đây coi như là còn tạm chấp nhận được, nhưng còn Sở Hạc Hiên đã trôi qua làm chủ tịch huyện trưởng cùng với làm bí thư huyện ủy, thì cũng nên nghĩ đến vấn đề này a, ông vẫn không có nghĩ đến việc nếu gặp chuyện không may, thì sẽ xử lý như thế nào, cái này chỉ là lợi ích trước mặt giống như váng dầu mà thôi…