Phần 101
Vũ Văn Linh Chi đôi mắt nhanh vô cùng, vừa đến cửa phòng bếp thì đã nhìn thấy ánh mắt Đinh Trường Sinh vẫn luôn đang nhìn chằm chằm vào hạ thể của Kỳ Trúc Vận lúc nàng ngồi xổm, trong nội tâm không khỏi thở dài, mặc dù mình đã để cho thằng bại hoại này cưỡi lên trên người rồi, nhưng thằng này được một tấc lại muốn tiến một thước, hiện tại lại đưa ánh mắt nhìn cái âm hộ Trúc Vận ra vẻ rất thèm muốn.
Có thể là vì kế hoạch của mình, nàng không ngăn cản hắn, thậm chí còn tích cực tác hợp con gái mình cho hắn, đổi lại bất kỳ một người đàn bà nào cũng sẽ không làm như vậy, nếu để cho hắn cưỡi lên người một lượt cả hai mẹ con, nhưng nàng là Vũ Văn Linh Chi, là hoàng tộc Vũ Văn, cho nên từ nhỏ nàng đã được giáo dục để đạt mục đích duy nhất của mình thì có thể đánh đổi bất cứ giá nào.
Bất kỳ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, tất cả đều có thể hy sinh, cho nên Vũ Văn Linh Chi mới dễ như trở bàn tay liền hiến dâng thân xác cho Đinh Trường Sinh, bởi vì Đinh Trường Sinh đối với nàng mà nói là có hữu dụng, có tác dụng lớn.
– Đừng có nhìn nữa, nếu muốn thì Trúc Vận cũng sẵn sàng cho cháu.
Vũ Văn Linh Chi nói.
– Dì nói là thật sao?
Đinh Trường Sinh hôm nay trong người đang có rượu, nên hưng phấn, chịu không nổi kích này.
– Thật đấy… dù sao hai mẹ con của dì đều là thức ăn trong chén của cháu, sớm kẹp thêm một người, muộn cũng kẹp thêm một người cũng đâu có khác nhau ở chỗ nào?
Vũ Văn Linh Chi ra vẻ bất đắc dĩ nói.
– Ha ha, lời này thì không có ý nghĩa rồi, cháu nhìn ra được, dì không có nỡ để như vậy đâu, đừng có nói nhảm nữa, con người của cháu coi trọng nhất nguyên tắc, mà nguyên tắc của cháu là thích tự thuận theo, không thích bắt buộc người, nhất là trong cái việc nam nữ này, cháu chờ đợi được chứ cũng không vội…
Đinh Trường Sinh tiếp nhận nước sâm pha mật ong uống một hơi cạn sạch.
– Được rồi… nếu muốn thì cứ cho nó tiết ra chứ đừng nín, nếu cháu có đủ sức để làm, đàn bà gia tộc của dì từ trước đến nay là rất sùng bái cường giả, cháu chính là người cường giả đó, nếu như cháu có khả năng giúp đỡ dì thìn hững lời nói vừa rồi dì sẽ giữ lời, dì dùng danh nghĩa gia tộc thề…
Vũ Văn Linh Chi giơ tay lên muốn thề…
– Được rồi… được rồi… cháu tin dì, giờ nói đến việc gấp, là về vấn đề số tiền kia làm sao để lấy trở về…
Đinh Trường Sinh đem suy nghĩ của mình đại khái cùng Vũ Văn Linh Chi nói qua một lần, tập đoàn sắt thép Tạ thị ở Hồng Kông cũng có thị trường chứng khoán, so với thị trường chứng khoán trong nước, Hồng Kông quy chế dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần là giao dịch chính quy, hẳn là không có vấn đề, vấn đề là làm như thế nào để có được số tiền kia để thu mua cổ phần của tập đoàn sắt thép Tạ thị, như vậy thì có thể gián tiếp đem tiền dễ như trở bàn tay mang về trong nước.
– Biện pháp này rất tốt, nhưng vấn đề là làm như thế nào để lấy được số tiền kia, sự tình này rất là khó thao tác.
Vũ Văn Linh Chi nghe xong kế hoạch của Đinh Trường Sinh, cũng cảm giác có thể thực hiện được, nhưng nếu muốn lấy tiền thì nhất định phải có Kỳ Phượng Trúc phối hợp, mà Kỳ Phượng Trúc lúc này đang ở trong ngục giam Thanh Hải, rất có thể đã rơi xuống trong tay của Lâm gia.
– Cho nên, chúng ta phải nghĩ đến biện pháp làm sao để chồng chị tín nhiệm, nói cách khác, nếu không được thì số tiền kia vĩnh viễn sẽ lấy không được.
Đinh Trường Sinh cau mày nói ra.
– Dì biết nhưng bây giờ ít nhất phải gặp được chồng của dì, trong khi mẹ con dì thì không thể lộ diện, cháu cũng không thể ra mặt, bởi vì một khi để cho Lâm gia nhìn chằm chằm vào, thì trọn đời cũng khó mà thoát thân được.
Vũ Văn Linh Chi lắc đầu nói ra.
– Cháu biết vậy… hãy để cháu nghĩ cách, còn bây giờ thì hãy tạm quên đi…
Lúc này Trúc Vận đã biết chuyện gì sắp xảy ra nên vào trong lánh mặt.
Còn Vũ Văn Linh Chi nằm trên ghế salon, một đôi vú đầy đặn theo hô hấp không ngừng run rẩy, màu đỏ đậm đầu vú đã cứng rắn dựng đứng lên, hạ thân cái váy đã cuốn lại, lộ ra cái quần lót màu trắng thật chặt bao bọc cái mông nảy nở to lớn đầy đặn cùng với cái âm hộ mập phình, hai bắp đùi tròn vo lúc này phóng đãng giang rộng ra.
Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng cởi bỏ cái quần của mình, cầm lấy dương vật cứng rắn đi tới bên cạnh sa lon, ôm hông của Vũ Văn Linh Chi để cho nàng nằm úp sấp ở trên ghế salon, bàn tay đưa đến quần lót của Vũ Văn Linh Chi kéo xuống dưới, một tay vuốt lấy mông lớn Vũ Văn Linh Chi, một tay đưa đến Vũ Văn Linh Chi âm hộ của nàng sờ soạng, cái khe thịt ẩm ướt núc ních đã được rồi, hắn quỳ ở trên ghế salon, phía sau mông Vũ Văn Linh Chi, hạ thân trầm xuống một chút liền đưa dướng vật đút vào cửa miệng âm đạo, hai tay cầm lấy hông của Vũ Văn Linh Chi, dương vật tại trong âm đạo trơn trượt đại lực rút ra đút vào lấy.
Một lúc sau thì âm đạo của Vũ Văn Linh Chi giống như nước sông tràn ra, miệng âm đạo thật chặt bao lấy dương vật Đinh Nhị Cẩu, thân thể nàng theo dương vật Đinh Nhị Cẩu rút ra đút vào qua lay động, cả người run run hòa chiến không ngừng “hừ… hừ…” tiếng rên.
Trúc Vận ở bên trong trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì, dù sao Vũ Văn Linh Chi là mẹ của nàng, đứng ở cửa trong chốc lát về sau, nàng nhẹ nhàng khóa lại chặt cửa, cũng vẫn nghe thấy từ ngoài phòng khách truyền tới tiếng động của hai người đang giao hợp, Đinh Nhị Cẩu thì ồ ồ thở dốc, Vũ Văn Linh Chi thở gấp rên rỉ có tiết tấu, từ phía sofa thanh âm dương vật tại trong âm đạo đút vào vang lên “phành phạch… phành phạch…” chỉ là nghe tiếng vang vọng vào bên tai, theo thời gian bên dưới cái quần lót của Trúc Vận cũng đã ướt nhẹp, nhịn không được vẫn lại đi tới cạnh cửa trong phòng, mở ra khe hở nhìn ra…
– Úi… a… a…
Vũ Văn Linh Chi mái tóc thẳng tắp lúc này đã xõa rũ xuống, che lấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Vũ Văn Linh Chi, lại có thể rõ ràng nghe được từ miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ mê người, một đôi cặp vú đầy đặn đang bị hai bàn tay của hắn xoa nắn, cái mông dùng sức vểnh lên thật cao, một cây dương vật lớn cứng rắn đang ở trung gian cái mông xuất nhập lấy, tiếng Vũ Văn Linh Chi rên rỉ càng lúc càng lớn, thực hiển nhiên do cây dương vật của Đinh Nhị Cẩu không ngừng đút vào rút ra, sắp đến cơn cao triều.
Đinh Nhị Cẩu càng lúc cũng càng mãnh liệt đâm mạnh vào trong âm đạo nàng, dù sao hắn cũng là lão thủ ngoạn đàn bà, lúc này hạ thân hắn lại động chậm rãi lại, Vũ Văn Linh Chi lúc này đã không khống chế được mình, cái mông nung núc không ngừng hấy tơi hẩy lui.
Một lát dưỡng sức, Đinh Nhị Cẩu theo từ chậm rãi rút ra đút vào lại bắt đầu tăng nhanh tiến lên, từng làn sóng triều lại đẩy vào sâu trong thân thể Vũ Văn Linh Chi.
– A… á…
Vũ Văn Linh Chi không kiềm chế được, thét lên tiếng rên rỉ chói tai, lại làm kích thích thần kinh của Kỳ Trúc Vận, trong phòng tiếng hai bộ phận sinh dục va chạm vào vào nhau càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì Vũ Văn Linh Chi một trận rên rỉ có tiết tấu vút cao lên, dưới sự dây dưa hai người liều chết, Vũ Văn Linh Chi thân thể đột nhiên cứng ngắc, dưới tiếng rên rỉ, ở bên trong cổ tử cung của nàng đột nhiên tựa như móng vuốt nắm bắt lấy đầu khấc của Đinh Nhị Cẩu, lửa nóng âm tinh theo từ trong cổ tử cung bắn nhanh mà ra, sướng khoái đầm đìa đánh vào trên mặt đầu khấc của hắn, thân thể mềm mại của nàng tại trong cơn cao triều co quắp, trong âm đạo run rẩy mãnh liệt, Đinh Nhị Cẩu đã cảm nhận được đầu khấc bị một lớp tầng thịt non mềm mại chặt chẽ bọc lại, sâu trong âm đạo còn có một làn hấp lực, mút lấy đầu khấc của hắn.
Đinh Nhị Cẩu hít sâu một hơi, ức chế trong nội tâm mênh mông muốn trào dâng, hắn đem cây dương vật ấn đè vào sâu trong âm đạo Vũ Văn Linh Chi, theo từ bên trong hai bên mép nhỏ, từng giọt sềnh sệch âm tinh từ theo cái lỗ nhỏ đỏ tươi trong âm đạo tràn ra, đúng lúc này nồng nặc tinh dịch của hắn cũng bắn vào trong cơ thể nàng, bị từng làn tinh dịch kích thích, Vũ Văn Linh Chi lại một lần nữa rên rỉ, cửa miệng âm đạo nhíu nhíu siết chặt lại dương vật, lại là một lần nữa âm tinh xuất ra…
Từ cái âm hộ đang cắm một cây thịt quái vật lớn, theo từ thân cây dương vật hỗn hợp dịch nhờn chảy xuôi ra, một lượng lớn mùi tanh tưởi tỏa ra trong không gian…
Trong phòng tiếng động đã ngừng lại, chỉ còn có tiếng thở dốc của hai người, giây phút này Kỳ Trúc Vận cũng dùng hai chân bắp đùi kẹp chặt, một ngón tay đang thật chặt dán sát vào âm hạch, nhìn cây thịt lớn dính đầy nhơ nhớp chất lỏng từ hai bộ phận sinh dục qua khe hở, Kỳ Trúc Vận cháy bùng lên một khoái cảm mãnh liệt, cái loại kích thích này làm cho ngón tay của nàng càng trực tiếp tập trung kích nhanh vào âm hạch.
– Um… um…
Cực khoái của Kỳ Trúc Vận đã đến, chỉ sau mẹ nàng ngắn ngủi có vài giây…
…
Bởi vì song phương trong nội tâm đều có sự tình, hai người hiển nhiên cũng không có hào hứng kéo dài thêm một trận đánh nữa, cho nên sau một tiếng đồng hồ, Đinh Trường Sinh liền rời đi, để lại vẻ mặt buồn bã của một đôi mẹ con trong nhà…
Lâm Nhất Đạo muốn lấy được tiền của nhà Vũ Văn, nhưng lại dưới tình huống không biết Vũ Văn Linh Chi đi đâu, Kỳ Phượng Trúc là canh bài duy nhất, nhưng nếu chỉ có Kỳ Phượng Trúc mà không có Vũ Văn Linh Chi, Lâm Nhất Đạo vẫn là không có cách nào đánh thắng được tiền, còn chiều ngược lại so sánh mà nói, thì Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng khác gì Lâm Nhất Đạo, có Vũ Văn Linh Chi nhưng lại chẳng có Kỳ Phượng Trúc trong tay.
Nếu như có thể lấy được tiền từ nước ngoài của Vũ Văn Linh Chi mang trở lại trong nước, chẳng những giải quyết được vấn đề tài chính thiếu thốn của tập đoàn sắt thép Tạ thị, mà còn có thể che giấu được tai mắt của người để đem tiền quay trở về nắm ở trong tay, đây là một cái phương pháp tốt nhất, nhưng bây giờ cũng là bởi vì không gặp được Kỳ Phượng Trúc trao quyền nên mắc cạn…
Nếu muốn thần không biết quỷ không hay tiếp xúc được với Kỳ Phượng Trúc, hơn nữa lại không lộ ra thân phận, phương pháp duy nhất là có tù nhân ở trong ngục giam gặp Kỳ Phượng Trúc, chỉ có như vậy thì mới sẽ không gây ra sự chú ý ánh mắt của người ngoài, nhưng tù nhân này thì phải làm như như thế nào để Đinh Nhị Cẩu khống chế đây này? Và tìm ra được tù nhân nào đáng tin cậy để làm cái việc này?
…
– Trần kiểm sát trưởng, quấy rầy anh làm việc ah… xin lỗi, cái gì tôi cũng không thấy.
Đinh Trường Sinh cửa cũng không gõ, liền đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc của kiểm sát trưởng Trần Đông, nhưng vừa vào thì nhìn thấy chủ nhiệm phòng làm việc Giang Thiên Hà đang ngồi ở Trần Đông trên đùi, mà một tay của Trần Đông đang luồn vào bên trong cái váy của nàng, hắn thấy vậy nên liền muốn lủi đi ra ngoài.
– Con bà nó, cậu vào tại sao không gõ cửa vậy?
Trần Đông thiếu chút nữa nhảy dựng lên rút tay ra, trên đầu ngón tay còn dính dịch nhờn từ hạ thể của Giang Thiên Hà, mà Giang Thiên Hà càng là xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cũng không có cùng Đinh Trường Sinh chào hỏi, liền mở cửa đi nhanh ra ngoài.
– Giang chủ nhiệm, đi vội vã như vậy, tôi có việc muốn tìm chị đây này.
Đinh Trường Sinh ánh mắt xấu xa nhìn về phía cái mông của Giang Thiên Hà hằn lên đường viền của cái quần lót còn đang xộc xệch hô lên.
– Được rồi… chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, tìm tôi có chuyện gì, ngồi xuống đi.
Trần Đông cùng Đinh Trường Sinh coi như là quen biết đã lâu, hơn nữa trong quá trình này còn kết thâm hữu nghị, ngay cả nhân tình của hắn là Giang Thiên Hà, cũng đã đưa cho Đinh Trường Sinh đùa giỡn, mà Đinh Trường Sinh thì cũng đã leo lên người nàng cưỡi rồi, cũng không biết Giang Thiên Hà có nói cho Trần Đông biết hay không.
– Anh Đông, gần đây thế nào rồi, có khỏe không?
– Cậu hỏi là về phương diện nào?
Trần Đông lấy một điếu thuốc đưa cho Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh không nói chuyện, chép miệng, ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng mà Giang Thiên Hà vừa rời đi, vẻ mặt bỉ ổi của hắn khiến cho Trần Đông rất muốn quất hắn một cái, nhưng Đinh Trường Sinh cái thằng này lại cho Trần Đông một cái cảm giác bạn bè, không có chút nào làm cho người ta chán ghét…
– Ai dà… tôi lớn tuổi rồi, lực bất tòng tâm, không làm gì được… chỉ có sờ vậy thôi.
Trần Đông lắc đầu cười khổ nói.
– Ha ha… tôi thấy anh rất là giả dối, không có sao đâu, lần sau quay trở lại sẽ mang cho anh mấy chai rượu thuốc, bảo đảm anh uống vào thì sẽ hùng phong tái khởi.
– Thật sự sao?
Trần Đông ánh mắt sáng lên, hỏi.
– Đó là đương nhiên, có bao giờ tôi đã lừa gạt anh chưa? Hơn nữa cái dáng người của Giang chủ nhiệm sung mãn như vậy, không phải đàn ông bình thường có thể làm cho thỏa mãn được đâu, anh phải đại bổ mới được.
Đinh Trường Sinh tiếp tục trêu đùa nói.
– Này cút đi, cậu đến chỗ của tôi nhất định là có việc, chứ không phải là rót thuốc mê cho tôi, nói đi… có chuyện gì?
Trần Đông nhìn thấy Đinh Trường Sinh tự nhiên ân cần như vậy, thì biết nếu không phải là gian tà thì cũng là đạo chích.
– Thôi được… nói chính sự, tôi muốn hỏi thăm anh về một vụ án, nghe nói muốn sắp sửa khởi tố phải không?
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Cậu nói tới vụ án nào vậy?
Trần Đông hỏi.
– Vụ án tên côn tại đồ nhà ga kia, Mã Kiều Tam đấy, lúc nào đưa ra khởi tố?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Làm gì mà hỏi về vụ án này? Vụ án này có chút phức tạp, mới đầu tưởng hắn chỉ là làm tay chân có Cát Hổ, nhưng khi bị bắt đến cục công an, thì hắn lại đem những chuyện xấu đã từng làm trước kia khai ra hết, nào là cưỡng gian, cướp bóc, lừa bán trẻ con ăn xin, nghiêm trọng nhất là buôn lậu thuốc phiện, cho nên mới viện kiểm sát Tân Hồ mới đem vụ án này báo cáo cho Viện kiểm sát thành phố.
Trần Đông cau mày nói ra.
…
– Có phải vụ án này nếu xử thì tội sẽ tăng nặng?
Đinh Trường Sinh trở nên kích động, nếu như dưới tình huống không xử nặng, rất có thể là sẽ chỉ giam tại trại tù của tỉnh, Đinh Trường Sinh sẽ có thể qua mối quan hệ vận tác, đem Mã Kiều Tam đẩy tới trại giam Thanh Hải, đương nhiên hết thảy đều vẫn là suy tính, hơn nữa làm như thế nào để khống chế Mã Kiều Tam này thì hắn vẫn chưa có biết phải làm sao bây giờ.
– Dựa theo bây giờ chúng ta đang cân nhắc tính toán mức hình phạt, ít nhất cũng phải là khó có ngày trở về, bằng không thì cũng sẽ không đưa tới viện kiểm sát thành phố.
Trần Đông nói ra.
– Há, ai đang làm vụ án này?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Như thế nào? Cậu muốn biện hộ cho hắn sao? Thằng này không phải là chính cậu đưa vào đây sao?
Trần Đông cổ quái nhìn Đinh Trường Sinh liếc hỏi.
– Biện hộ cho hắn? Tôi sẽ dám vì vụ thuốc phiện này mà biện hộ cho hắn? Đừng có nói đùa như vậy chứ?
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Vậy cậu nghe ngóng vụ án này để làm gì?
– Tôi muốn gặp mặt hắn, có chút chuyện khác muốn hỏi hắn một chút, có được không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Được… đừng nói là gặp hắn một chút, nếu cậu muốn cùng hắn ăn mừng năm mới cũng không có vấn đề gì, An Lôi xử lý vụ án này, để tôi gọi cô ấy tới…
– Cảm ơn anh Đông… À… gần đây có gặp các lãnh đạo thành phố báo cáo công tác hay không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Trần Đông rất nhanh cho gọi điện thoại An Lôi, rồi cúp điện thoại nhìn Đinh Trường Sinh nói ra:
– Ai… từ lúc cậu không còn làm thư ký cho bí thư Thạch, cái cô thư ký Trương Hòa Trần kia thì không dễ tiếp xúc, gọi điện thoại thì nhờ rất khó khăn, cho nên đã rất lâu rồi cũng không có gặp Thạch bí thư, hơn nữa dạo này thấy Thạch bí thư cũng rất bề bộn, để qua một thời gian ngắn nữa đi, đến lúc đó tôi nhờ cậu dẫn đường qua…
– Ừ, nhưng kỳ thật phạm trù cái công việc này của anh, chưa hẳn Thạch bí thư hiểu được, bất quá tôi có thể giới thiệu cho anh gặp La phó bí thư báo cáo cũng được, nhất là các phương diện về tham ô, không làm tròn trách nhiệm… v… vv… phó bí thư La đã làm nhiều năm làm bí thư bên Ban kỷ luật thanh tra, tôi tin rằng hai người nhất định là có tiếng nói chung dễ hơn…
Đinh Trường Sinh còn chưa nói xong, thì An Lôi ôm một chồng hồ sơ bước vào.
– Trần kiểm… anh tìm tôi à…
– Đúng, đây là Đinh chủ nhiệm, hai người đã biết nhau, không cần tôi giới thiệu, Đinh chủ nhiệm muốn biết một chút về bản án Mã Kiều Tam, có gì cô phối hợp, hắn muốn tìm hiểu cái gì, thi cô giúp hắn nhé…
Trần Đông vừa rồi bị lời nói của Đinh Trường Sinh nói làm giật mình không nhẹ, nếu không phải vì An Lôi tiến đến, thì Trần Đông đã hỏi Đinh Trường Sinh rốt cuộc là ý gì khi nhắc đến phó bí thư La Bàn Hạ.
– Vâng… tôi biết rồi.
An Lôi khôn khéo hồi đáp.
– Anh Đông như vậy đi, để tôi cùng An Lôi đi gặp Mã Kiều Tam, ngày khác tìm anh uống rượu sau nhé…
– Ú trời… còn chưa nói hết, làm sao lại đi rồi.
Trần Đông đứng lên muốn cản Đinh Trường Sinh lại, nhưng Đinh Trường Sinh đã bước tới ngoài cửa rồi.
– Tôi cũng đang rất bận rộn, hôm nào lại cùng anh trò chuyện.
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh đi rồi, Trần Đông đầu óc liền rối loạn, hắn nhắc tới Thạch Aí Quốc, có thể nói tại Hồ Châu ai cũng biết hắn là người phe của Thạch Aí Quốc, hơn nữa thời điểm hiện tại bây giờ thì Thạch Aí Quốc giống như mặt trời chói sáng giữa ban trưa, viện kiểm sát, cục công an, cục tài chính, những… ngành trọng yếu đều nằm trong phạm vi thế lực của Thạch Aí Quốc, có thể nói đối với Để Khôn Thành tại về những điểm này hoàn toàn không có chút ưu thế nào.
Tại sao nhân vật trung kiên như Đinh Trường Sinh, làm đề nghị chính mình đi về phía một phó bí thư báo cáo công tác, đây rốt cuộc là ám chỉ cái gì, có phải đây chỉ là một câu thuần túy về nghiệp vụ dò xét hắn? Cái này làm cho Trần Đông hút hết nửa gói thuốc lá cũng không có suy nghĩ ra vấn đề…
Nếu như người khác nói lời này, Trần Đông khẳng định không xem ra là gì, nhưng lời này là của Đinh Trường Sinh, là tâm phúc của Thạch Aí Quốc, đây rốt cuộc là ý gì đây này?
Tuy An Lôi không có chức quan gì, ngay cả phó khoa cũng không phải, nhưng bây giờ nàng là tâm phúc của kiểm sát trưởng, hơn nữa nghiệp vụ trình độ cũng cũng được trầm trồ khen ngợi trải qua mất bản án, cho nên nàng giờ đã có được làm việc riêng của mình, điều này khiến cho có người ở trong viện kiểm sát ghen ghét, nên đã thịnh hành lưu truyền là An Lôi cùng Trần Đông có mối quan hệ cùng một chân với nhau, cho nên người của viện kiểm sát gặp thấy An Lôi thường rất là khách sáo, không thì đứng xa mà trông…
– Công tác giờ cũng đã tốt, còn có phòng làm việc riêng của mình, xem ra Trần kiểm rất chiếu cố côi ah.
Đinh Trường Sinh đương nhiên là không biết những lời đồn trong viện kiểm sát, hắn nói như vậy thật sự là làm cho An Lôi lúng túng, tựa như là có tật thì giật mình vậy…
– Đinh chủ nhiệm, tôi cũng bề bộn nhiều việc, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, ngày mai tôi còn bận mở một phiên tòa đây này.
An Lôi vốn sắc mặt cũng không tệ lắm, nhưng là nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, mặt thoáng cái đen lại…
– Được rồi, tôi muốn đi gặp Mã Kiều Tam.
– Cái gì? Anh bây giờ không còn là nhân viên tư pháp, chuyện này là không phù hợp quy định.
An Lôi cân không cân nhắc liền cự tuyệt lời đề nghị của hắn.
– Tôi biết, nhưng vụ Mã Kiều Tam là do chính tôi làm ra bản án này trước đây, nên có một số việc tôi còn chứ có biết rõ ràng, nên bây giờ muốn gặp mặt hắn để hỏi ít chuyện.
Đinh Trường Sinh không ngờ tới là An Lôi đã không nể mặt hắn.
– Đinh chủ nhiệm, tôi thật sự không có biện pháp giúp anh, đây là quy định, mặc kệ là người phương nào cũng không thể gặp hắn khi vụ an chưa tuyên, ngoại trừ luật sư cùng nhân viên các bộ phận tư pháp.
An Lôi cũng không có bởi vì mặt mũi của Trần Đông mà đáp ứng Đinh Trường Sinh, hơn nữa thằng Đinh Trường Sinh cũng rất đáng ghét, chính mình bị Trần Đông cưỡng bức gây áp lực, nhiều lần hướng đến gặp thằng này để lấy lòng, mà cứ luôn bị thằng này đẩy ngược trở lại, vì thế vô tình Đinh Trường Sinh triệt để chọc giận An Lôi, chính vì như thế làm cho nàng có cảm giác mình bị vũ nhục, cho nên sau này không bao giờ… quan tân đến Đinh Trường Sinh trong cái quy tắc ngầm kia.
– Được rồi, cô làm như vậy thì mới tốt, kiên trì giữ nguyên tắc, tôi lại thích như vậy đấy, thôi việc này tôi không tính toán nói ra nữa, gặp lại sau nhé…
Đinh Trường Sinh gặp cô gái này rõ ràng khó chơi, nên cũng không cùng nàng nói nhiều lời, hắn muốn đi tìm Lưu Chấn Đông thì cũng được rồi, lúc mới bắt đầu hắn nhận thức vụ án này hình như là đã chuẩn bị khởi tố, cho nên mới đến viện kiểm sát, không muốn đi làm phiền toái Lưu Chấn Đông, nhưng bây giờ xem ra, thật đúng là không được…
Nghe tiếng cửa phòng một tiếng đóng lại, An Lôi trong nội tâm đột nhiên nhảy một cái, suy nghĩ mình làm đến cùng như vậy có đúng hay không, theo lý thì vụ án này tại cục công an thành phố giai đoạn trước thì chính là Đinh Trường Sinh phụ trách, hắn giờ muốn gặp Mã Kiều Tam, đương nhiên cũng không phải là vì gỡ tội cho Mã Kiều Tam, mình rốt cuộc là thế nào, tại làm sao lại làm như vậy chứ?
Nàng còn đang suy nghĩ thất thần, thì cửa lại bị đẩy ra, lần này đi vào là Giang Thiên Hà.
– Sao em lại để cho hắn đi rồi? Chị nhìn thì thấy giống như đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Giang Thiên Hà vào cửa hỏi, tại viện kiểm sát, An Lôi cũng chỉ có một người bạn chính là Giang Thiên Hà.
– Hắn muốn đi gặp một người hiềm nghi phạm tội, em không cho, đã nổi giận đi rồi, vốn là chuyện này không phù hợp với quy định.
An Lôi không muốn thừa nhận chính mình sai, cho nên tìm cho mình lý do.
– Úi trời… em điên rồi sao a, hắn mặc dù bây giờ không còn làm ở cục công an thành phố, nhưng hiện nay những người bên cục công an được đưa lên thì cùng với hắn thân thiết vô cùng, nếu hắn quả thật muốn gặp ai, còn cần phải tới nơi này sao? Hơn nữa Trần kiểm không phải là đã chào hỏi trước cho em rồi sao?
– Đúng vậy… chết rồi hư mất, Trần kiểm nói em hãy phối hợp với hắn, bây giờ đã xong, giờ làm sao gặp Trần kiểm để nói đây, chị nói hắn có thể đến gặp Trần kiểm để cáo em không vậy?
An Lôi lúc này mới nhớ Trần Đông đã phân phó chuyện của nàng.
– Ai… đầu óc của em, chị thật sự là không biết nghĩ như thế nào nữa, Đinh Trường Sinh bây giờ đang thuộc về cái loại người đã sớm có thành công, tầm mắt cao vô cùng, Trần kiểm sáng tạo ra bao nhiêu cơ hội tốt cho em, rồi chính tự em làm mất mặt mũi của mình…
Giang Thiên Hà ra vẻ tiếc giùm cho An Lôi, thò tay tại bên gò mà An Lôi giật giật, hận hận nói ra.