Phần 99
– Này, là anh đây, chắc rằng cậu phải quay trở về rồi…
Đỗ Sơn Khôi gọi điện thoại nói cho Đinh Nhị Cẩu biết.
– Việc này… anh từ từ không nên gấp, em lập tức gọi cho Lưu Chấn Đông, cho cảnh sát toàn thành phong tỏa, có thể là Cát Hổ, không ngờ hắn còn dám lộ diện tại Hồ Châu, ngay bây giờ em chưa thể quay về ngay được, hay là chuyện theo dõi Tưởng Hải Dương cùng Tiêu Hồng anh tạm gác lại đi…
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói.
– Tình huống mới nhất là Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu không những gặp Thiệu Nhất Chu, mà vừa rồi còn thấy Hoa Cẩm Thành, xem ra giống như là cậu đoán vậy, Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu cũng muốn tham dự hạng mục này, nhưng về phần bọn họ trao đổi cái gì, thì anh không biết.
Đỗ Sơn Khôi nói.
– Ừ, em biết rồi, việc trao đổi là gì anh không cần phải để ý đến, nhưng anh phải cẩn thận một chút, dường như đối phương đã phát hiện ra anh theo dõi bọn họ, chuyện này tốt nhất vẫn là chờ đợi, bất luận như thế nào, an toàn của anh là quan trọng nhất.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Anh biết rồi, chắc phải đổi chiếc xe, chiếc xe này bọn chúng đã biết, theo suy đoán của anh là bọn chúng đang ở từ một nơi bí mật nào gần đó, từ nay về sau anh ẩn nấp trong tối là được, xem thử ai có thể đùa ai, anh nhất định phải tìm được tên nổ súng kia, mẹ kiếp… dám nổ súng với anh, hắn đúng là không muốn sống nữa rồi.
Đỗ Sơn Khôi xuất thân từ lính trinh sát đặc biệt, lần này hắn thật sự căm tức.
– Được rồi, để em gọi cho Phong Minh Đào chuyển tới tài khoản của anh tiền mua xe, nếu không đủ cứ nói với em là được.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Chỉ trong chốc lát, cảnh sát toàn thành triển khai, bên ngoài phố xe cảnh sát hú còi chạy lui tới, lúc này Hoa Cẩm Thành đang ngồi đối diện với Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu, nhìn thấy bên ngoài khắp nơi xe cảnh sát loạn xạ, không khỏi nhìn qua Tưởng Hải Dương ngồi đối diện.
Đối với thằng Tưởng công tử này, ông quá quen thuộc, những năm trước không ít lần phải chia lại cho hắn chỗ tốt trong tay của mình, nhưng mình phải nhịn, nhưng bây giờ ngươi tưởng còn làm trùm ở đây sao? Còn tưởng Hồ Châu này là nhà của ngươi nhà ư, Hoa Cẩm Thành trên mặt lộ ra thần thái bướng bỉnh ngạo mạn.
– Ông Hoa, chúng ta cũng quen biết đã lâu, tôi đi thẳng vào vấn đề hôm nay, tôi muốn mảnh đất kia, ông không cần tham dự vào, như thế nào đây?
Tưởng Hải Dương đủ thô bạo, mới mở miệng, liền đem lời nói ấn định rồi, không cho người có bất kỳ phản bác nào.
– Hải Dương a, chúng ta coi như là quen biết đã lâu đi, thời điểm trước kia, tôi nhớ không lầm cũng đã không ít lần chiếu cố đến cậu, có phải bây giờ lông cánh cứng cáp rồi, muốn từ trong miệng của tôi giành ăn phải không?
– Ông Hoa cứ nói đùa, ông không phải là không biết thời thế, chúng ta cùng làm, nếu ông có tổn thất gì thì cứ nói, tôi bồi tiền cho ông…
Tưởng Hải Dương cười cười nói.
– Miễn đi, việc buôn bán của mình, tôi tự muốn mình làm, không muốn người khác nhúng tay vào, cho nên dù là tôi không làm được mảnh đất kia, tôi cũng không cùng người khác hợp tác.
Hoa Cẩm Thành biến sắc nói ra.
– Là vậy sao, vậy còn chuyện hợp tác bên công ty Nhất Chu địa sản thì sao?
Tưởng Hải Dương hỏi.
– Không mượn cậu xen vào, cậu cứ làm tốt chuyện của cậu đi, Hải Dương tôi khuyên cậu một câu, làm việc phải xem hướng gió, nếu như hướng gió thổi tới không đúng, rất dễ dàng bị sặc chết đấy.
Hoa Cẩm Thành cũng không phải là cây đèn đã cạn dầu, cho nên đối đáp lại rất là cứng rắn…
– Ha ha, thật sao? Tôi chỉ sợ là đến lúc đó tôi không có bị sặc chết, mà ngược lại chính ông Hoa không về nhà được nữa, đó mới là chuyện phiền toái đấy, ông có biết vì sao hiện giờ trên đường nhiều cảnh sát như vậy không?
Hoa Cẩm Thành cũng muốn biết, nhưng không nói ra, chỉ nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ.
…
– Tuy tôi rời khỏi Hồ Châu một đoạn thời gian, nhưng tôi nghĩ, tại Hồ Châu này vẫn chưa có người nào dám nhe răng đối với tôi, nhưng mấy ngày nay tôi phát hiện có người theo dõi, cho nên tôi đã nhờ người đi hỏi hắn rốt cuộc là người nào, theo tôi làm gì? Nhưng người dưới tay của tôi tính tình có chút xúc động, nên đã động thủ, do đó cảnh sát hiện giờ đang đầy đường hẳn là đang tìm người của tôi, ông Hoa… có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không?
Tưởng Hải Dương liếc mắt coi thường Hoa Cẩm Thành rồi nói.
– Nói đi, đến cùng cậu muốn gì đây?
Hoa Cẩm Thành mặt không cảm giác nói ra.
– Ông Hoa… tại Hồ Châu bây giờ ông cũng được coi như là nhân vật số một, hơn nữa đối với ông mà nói, tiền cũng đã có không ít, tôi nghe qua gia đình của ông, hình như cũng không có hậu nhân, đến nước này, ông thấy có đáng giá không, chi bằng hưởng thụ nhân sinh một chút đi, ông thấy tôi nói có đúng hay không? Bởi vì nếu có thêm chút tiền chưa kịp thu lợi nhuận thì mạng đã không còn, ông nói đi?
Tưởng Hải Dương mỉm cười nhưng trong lòng là sắt thép.
– Cậu đang uy hiếp tôi?
Hoa Cẩm Thành tức giận nói.
– Không có, tôi chỉ là nói t sự thật mà thôi.
– Tưởng Hải Dương, cậu hãy nhớ kỹ, cho dù tôi không làm hạng mục này, nhưng tôi nghĩ hạng mục này cũng không có khả năng rơi xuống trong tay của cậu đâu, nếu không tin thì hãy chờ xem.
Hoa Cẩm Thành sắc mặt tái xanh, đứng dậy rời đi cũng không thèm chào Tưởng Hải Dương.
Nhìn xem bóng lưng Hoa Cẩm Thành rời đi, Tưởng Hải Dương nhìn về phía La Đông Thu nói:
– Anh Thu chuyện này nếu tôi không lầm, thì có thể từ nơi Thiệu Nhất Chu tiến triển không thuận lợi, hay là anh rút cái thời gian gặp mặt cùng Thạch Ái Quốc đi, như vậy thì có thể nhanh hơn.
Tưởng Hải Dương lo lắng nói.
– Ừ, nhưng chuyện này tôi ra mặt thì không thích hợp, để tôi quay về tìm thư ký của ông già, nhờ thư ký đứng ra thì phù hợp hơn, như vậy mới đàm phán ngang hàng, cậu thấy sao?
– Um… chuyện này tốt nhất không nên để cho cha anh biết rõ, nếu không tôi sợ bất thành đấy.
Tưởng Hải Dương không an tâm nói, chuyện này phải không cho La Minh Giang biết được.
…
Từ khi Đỗ Sơn Khôi gọi điện thoại, Đinh Nhị Cẩu lòng đã sớm không có ở trên lớp học rồi, hắn một mực lo lắng cho Đỗ Sơn Khôi, Đỗ Sơn Khôi là huynh đệ của hắn, tuy có rất nhiều chuyện cần Đỗ Sơn Khôi làm, nhưng chuyện nguy hiểm thì Đinh Nhị Cẩu có không có nhẫn tâm, hắn thà rằng chính mình tự làm, nhưng lúc này đây, Đinh Nhị Cẩu nghe được đối phương nổ súng về phía Đỗ Sơn Khôi, chuyện này làm cho Đỗ Sơn Khôi nỗi giận, hắn là lính trinh sát một khi dã tính bị kích thích ra rồi thì rất nguy hiểm, hắn sợ mình không kềm lại được Đỗ Sơn Khôi.
Đinh Nhị Cẩu lo lắng không phải là khả năng của Đỗ Sơn Khôi, mà là đối phương có súng, nếu như Đỗ Sơn Khôi cũng có súng thì không sao, nhưng Đỗ Sơn Khôi không có súng, đây mới là một hoàn cảnh xấu.
– Này, làm gì mà ngơ ngẩn vậy, đêm nay rảnh không?
Kha Tử Hoa hỏi.
– Cát Hổ lại xuất hiện tại Hồ Châu.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Vậy còn chờ gì nữa, không đi bắt hắn?
Kha Tử Hoa biến sắc, kích động nói.
– Ông nhỏ giọng một chút, chuyện này công an Hồ Châu đang lùng sục, nhưng tôi có dự cảm, lần này vẫn có thể không bắt được hắn, có một phát hiện rất trọng yếu, thằng này vẫn còn là theo chân Tưởng Hải Dương, chúng ta chỉ cần đi theo Tưởng Hải Dương, như vậy thì Cát Hổ sớm muộn gì cũng phải lộ diện, cho nên tôi có một kế hoạch, ông có muốn tham dự không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn giảng viên đang mé trên giảng bài, thấp giọng hỏi.
– Nhất định, việc này làm sao có thể thiếu tôi được, Thành Công đối với việc này vẫn rất bực bội, tôi thấy nếu xử lý được tên Cát Hổ này, trong lòng của Thành Công sẽ không bao giờ nhẹ nhàng, bị người cầm súng bắn suýt chết là cái tư vị không hề dễ chịu ah.
Kha Tử Hoa nói.
– Ừ, bên Hồ Châu nói thằng này hôm nay lại nổ súng, thằng này bị bệnh cuồng sát rồi, động một chút là lại giết người, nó có súng, tôi và ông không thể cầm cây dao bầu đi tìm hắn…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Đây cũng là một việc cần lưu ý, nhưng dựa theo quy định trong lúc huấn luyện chúng ta không thể đeo súng, nếu giờ có người mang súng đến, chỉ sợ đến lúc đó không tiện khai báo.
– Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể chờ đến lúc bị súng của người bắn chết chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Không có việc gì, chuyện này cứ để cho Thành Công giải quyết, có một tên buôn lậu súng đạn phi pháp, đang bị cảnh sát theo dõi, tôi biết hắn buôn lậu từ trên Vân Nam, có những loại súng tốt, nghe nói là phỏng theo súng của Mỹ, nếu tôi bảo hắn mang tới hai khẩu thì thế nào đây?
Kha Tử Hoa tiểu tử này thật đúng là không có xem Đinh Nhị Cẩu như là người ngoài, chuyện cơ mật như vậy cũng nói cho Đinh Nhị Cẩu biết.
– Vậy thì được, ông liên hệ Thành Công, tôi bên này tìm cách điều tra đến hang ổ của Tưởng hải Dương, chỉ cần Cát Hổ còn ở lại, nhất định sẽ cùng Tưởng Hải Dương liên hệ gặp mặt, chỉ cần đến lúc thích hợp đi theo Tưởng Hải Dương là được.
– Ừ, biện pháp này cũng được, lúc gặp hắn tôi nhất định phải bắn hắn, thằng này thật là lì lợm, tôi bây giờ mỗi khi nhớ lại lần trước, tâm ý ở bên trong cũng còn run đấy, mẹ nó… cũng lưu tôi di chứng luôn.
Kha Tử Hoa nói xong, quả nhiên là run lên một cái.
– Trời đất… nhìn thấy ông chẳng có tiền đồ gì cả…
Đinh Nhị Cẩu đang muốn mắng cho Kha Tử Hoa vài câu, thì nhìn thấy Ngô Nhật Lam thướt tha đi tới, hắn lập tức ngậm lại miệng của mình.
– Nói chuyện gì đó mà thấy vui vẻ như thế?
Ngô Nhật Lam hỏi.
– Không có gì, nói mò, có chuyện gì sao?
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ, có chút chuyện, đêm nay có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Ngô Nhật Lam nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Kha Tử Hoa nhìn nhìn Ngô Nhật Lam, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu, trong lòng tự nhủ, đây là tình huống gì vậy trời, thoạt nhìn giống như là nữ đang truy nam a…