Phần 92
Đinh Nhị Cẩu mặc dù có giấy ra vào của học viện cảnh sát chứng nhận, nhưng tại cổng của khu nhà Tỉnh ủy vẫn bị cản lạ, tuy lần trước hắn đã tới đây, nhưng cảnh sát vũ trang vẫn không nhận người, hết cách rồi, đành gọi điện thoại cho Chu Hồng Kỳ, nàng lại gọi điện thoại cho nhà, nửa giờ sau, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy từ bên trong khu nhà Tỉnh ủy đi ra đến một người lính, xem bộ dáng là tới đón Đinh Nhị Cẩu.
Quả nhiên, sau khi xem giấy tờ của Đinh Nhị Cẩu, tên sĩ quan trẻ tuổi leo lên trên xe, sau đó nói:
– Lái xe vào trong đi.
Bộ dáng của gã sĩ quan trẻ lạnh như băng, Đinh Nhị Cẩu bĩu môi, nghĩ thầm: “Chẳng qua là làm làm việc bên cạnh lãnh đạo nên thấy mình là ngưu bức a…”
Đến cửa cổng nhà của Chu gia, Đinh Nhị Cẩu xe trước, mở cốp sau xe, đem đặc sản Chu Hồng Kỳ mua lấy ra đưa cho tên sĩ quan trẻ kia, còn Đinh Nhị Cẩu thì thận trọng ôm ra hai lấy hai bình rượu, rồi đi theo gã sĩ quan trẻ tiến vào tiểu viện nhà Chu Hổ Khanh, gã sĩ quan trẻ tuổi nhìn thằng gia hỏa này khệ nệ ôm bình rượu, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Nhưng khiến cho gã sĩ quan trẻ tuổi giật mình là, ra mở cửa lại chính là Chu Hổ Khanh, điều này làm cho gã sĩ quan trẻ tuổi rất khó hiểu, lòng khinh thị đối với Đinh Nhị Cẩu thoáng cái thu lại.
– Ai dà Tiểu Đinh, ôm cái gì mà lỉnh kỉnh thế.
Chu Hổ Khanh nhìn Đinh Nhị Cẩu tay ôm bình rượu nên nói.
– Chu Tư lệnh, bác khỏe chứ, đã trễ thế như vậy mà còn quấy rầy bác, những thứ kia là do chị Hồng Kỳ mua đặc sản, nhân dịp cháu đến Giang Đô huấn luyện, nàng liền nhờ cháu cho mang hộ đến gửi cho bác đấy, gần đây chị ấy hơi bận rộn, qua một thời gian ngắn sẽ quay trở về thăm bác.
Đinh Nhị Cẩu thay Chu Hồng Kỳ giải thích nói.
– Ha ha, Tiểu Đinh… cháu đừng có thay mặt nha đầu kia giả bộ để lừa đảo bác, đến đây, ngồi xuống đi…
Chu Hổ Khanh chỉ chỉ ghế sô pha nói.
Đinh Nhị Cẩu mặt đỏ ửng khi bị vạch trần, thận trọng đem bình rượu đặt ở trên bàn trà, sau đó nói:
– Chu Tư lệnh, đây là rượu thuốc của ông cháu là làm, ông hành nghề trung y, cháu nghe chị Hồng Kỳ nói hông eo của bác bị nhức mỏi, cứ đến trở trời sang rét thì bị đau, cho nên mang rượu thuốc đến bác uống một chút thử xem, nếu như có công hiệu, dùng hết cháu lại đưa tới.
– Ừ… cảm ơn, cháu ăn cơm chưa?
Chu Hổ Khanh hỏi.
– Chu Tư lệnh uống trước chút rượu đi, cháu vẫn chưa có ăn cơm…
Đinh Nhị Cẩu ăn ngay nói thật.
– À… vậy đi theo giúp bác cùng ăn cơm cho vui, chỉ có một mình bác cũng buồn, còn với những người khác có ăn cơm chung cũng đều là nghi thức…
Chu Hổ Khanh cao hứng nói.
Đinh Nhị Cẩu cũng không khách sáo, đối với con người của Chu Hổ Khanh thì Đinh Nhị Cẩu cũng biết một chút, bình thường cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều nhìn theo sắc mặt của ông mà hành xử, cho nên dần dần, ông khó tránh khỏi có một loại cảm giác cô độc, hai người con thì lại không ai kề cận, người phụ nữ kề cận lúc về già cũng đã mất, cho nên cảm giác cô độc thì đó là điều đương nhiên, còn Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn không phải là thuộc cấp của ông, cho nên cũng không cần tuân thủ theo nhiều lễ nghi phiền phức, cho nên khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh đến thăm mình, Chu Hổ Khanh rất vui vẻ, ngay tại chỗ khui ra bình rượu Đinh Nhị Cẩu mang tới, rót cho mình một ly.
– Rượu này cũng được đấy, không biết công hiệu sau này đến đâu, nhưng vừa uống vào, trên lưng bắt đầu hơi nóng rồi, cứ đến mùa rét, thì phần hông eo lạnh buốt, nhưng lúc này lại đang nóng dần lên.
Chu Hổ Khanh uống xong một ngụm nói ra.
– Chu Tư lệnh, có thể là tác dụng tâm lý a.
Đứng bên cạnh gã sĩ quan trẻ chen miệng vào nói.
– Không phải đâu, thật sự như vậy đấy, Tiểu Đinh… cảm ơn cháu… À… còn Hồng Kỳ trước ở trong quân ngũ thời gian quá dài, nay ra ngoài có cháu giúp đỡ cũng tiện, có cần gì bác làm gì, cứ mở miệng nhé.
Chu Hổ Khanh nói.
– Chu Tư lệnh, chị Hồng Kỳ thật sự làm rất tốt công tác, bây giờ là thường vụ phó cục trưởng rồi, chủ quản công tác toàn diện, Chánh pháp ủy bí thư kiêm đảm nhiệm cục trưởng cũng ít quản sự đến, bây giờ thì một mình chị Hồng Kỳ cũng đảm đương một phía rồi.
Đinh Nhị Cẩu tán thán nói.
…
– Vậy cháu ở lại Giang Đô thời gian bao lâu vậy?
Chu Hổ Khanh hỏi.
– Cháu nghe nói tầm 6 tháng, vẫn chưa biết chắc, ngày mai mới chính thức nhập học.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Vậy cũng tốt, nếu có thời gian rảnh, cứ tới đây ăn cơm, tâm sự với bác nhé, chứ giờ chẳng có ai muốn đến với ông già này rồi.
Chu Hổ Khanh tự giễu nói.
– Vâng… Chu Tư lệnh, chỉ cần bác không cho là cháu làm phiền, có thời gian cháu sẽ đến.
Đinh Nhị Cẩu giật mình, nói.
– Ừ. Cứ đến đây, Tiểu Triệu đi làm cho Tiểu Đinh một giấy chứng nhận ra vào khu vực này…
Chu Hổ Khanh quay qua gã sĩ quan trẻ nói.
– Vâng… Chu Tư lệnh, cháu lập tức đi làm ngay.
Nói xong, gã sĩ quan họ Triệu đứng dậy liền đi ra ngoài, xem ra công tác phục vụ Chu Hổ Khanh tại đây cũng không dễ dàng, tính cách của ông thì sấm rền gió cuốn cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút chưa thích ứng kịp, bất quá Đinh Nhị Cẩu suy đoán đây cũng là nguyên nhân anh em Chu Hồng Kỳ không muốn ở nhà, hai người bọn họ bản thân đã là quân nhân, lúc trở về nhà là muốn nghỉ ngơi một chút, mà trong nhà thì cha mình còn bày kiểu sinh hoạt giống như trại lính, ai mà chịu nổi.
Ăn xong bữa tối đã là hơn tám giờ, cùng Chu Hổ Khanh hàn huyên trò chuyện một hồi, Đinh Nhị Cẩu sợ chậm trễ thời gian Chu Hổ Khanh nghỉ ngơi, nên liền cáo từ, lúc bước ra cửa thì nhìn thấy gã sĩ quan họ Triệu đã đứng ở ngoài cửa rồi, trên tay cầm giấy thông hành vừa mới làm xong.
– Anh Đinh… đây là giấy thông hành của anh.
Đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
– Cảm ơn rồi, anh Triệu…
– Triệu Thế Hoa, tôi là thư ký của Chu Tư lệnh…
Triệu Thế Hoa nhìn thấy Chu Hổ Khanh cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện phiếm, xem ra thủ trưởng của mình đối với tên trẻ tuổi này rất xem trọng, sau này mình phải phải cùng hắn kết giao mới được, đây là lúc Triệu Thế Hoa trong lúc đi làm giấy thông hành nghĩ tới, khi Đinh Nhị Cẩu cùng Triệu Thế Hoa bắt tay, leo lên chuẩn bị lái xe đi, thì đúng lúc này từ xa xa xuất hiện một chiếc xe, sắp sửa chạy ngang qua, chỉ là người lái xe trên đó lúc bắt gặp Đinh Nhị Cẩu thì ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
“Hắn tại sao lại ở chỗ này?”
Tên tài xế tự nhủ, một thoáng ngây người, chiếc xe đó đã chạy ngang qua xe của Đinh Nhị Cẩu.
Người lái xe chính là La Đông Thu, đây là lần thứ hai hắn gặp Đinh Nhị Cẩu, tên này có một tật xấu rất hay, đó chính là mọi người hắn đã từng biết qua, đều có thể nhớ kỹ, điểm này đối với bất cứ người nào thì đó là một ưu thế cực lớn, lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu là ở trong hội sở, cũng chính là lần Đinh Nhị Cẩu dùng một cước đạp bay Ngô Vũ Tinh.
– Tốt rồi anh Triệu, hẹn gặp lại nhé.
Đinh Nhị Cẩu sau khi lên xe, đem giấy thông hành bỏ vào tấm kính chắn gió trước mặt, rời khỏi khu nhà Tỉnh ủy, lúc này hắn còn không biết tại bên trong học viện cảnh sát có một trận ác chiến đang chờ đợi hắn.
…
La Đông Thu quay trở về trong nhà của mình, ngồi ở trên ghế sa lon, gọi điện thoại di động cho Tưởng Hải Dương, vừa rồi hắn nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu từ trong nhà Chu Hổ Khanh đi ra, cùng thư ký Chu Hổ Khanh nói chuyện vui vẻ, vì điều này làm cho hắn suy nghĩ, tên Đinh Trường Sinh cùng với Chu Hổ Khanh có mối quan hệ như thế nào, hiện tại cha của hắn chỉ còn chờ để tiếp nhận làm Bí thư Tỉnh ủy, mà Chu Hổ Khanh mặc dù không tham dự bộ máy chính trị địa phương, nhưng cũng là một thành viên của thường ủy, mấy năm trước ông ta vẫn luôn kiên định ủng hộ An Như Sơn, vậy một khi cha mình trở thành Bí thư Tỉnh ủy về sau thì thái độ sẽ như thế nào đây?
– Hải Dương, cậu đoán xem vừa rồi tại trong đại viện khu nhà tỉnh ủy, tôi đã trông thấy người nào?
Gọi thông điện thoại, La Đông Thu trực tiếp hỏi.
– Ai vậy anh Thu, gặp quỷ sao?
Tưởng Hải Dương cười cười nói.
– Đích xác là gặp quỷ đấy, rõ ràng tại trong đại viện nhìn thấy Đinh Trường Sinh, cánh tay thằng này đủ dài đấy, rõ ràng duỗi đến tận nơi đây.
– Trong đại viện… đến nhà ai vậy?
Tưởng Hải Dương biến sắc, hỏi.
– Tư lệnh quân đội Chu Hổ Khanh.
La Đông Thu nói.
– À… tôi biết rồi, Chu Hồng Kỳ tại Hồ Châu đang đảm nhiệm làm phó cục trưởng công an thành phố, có thể là hắn mang hộ ít đồ đạc đấy, việc này đâu có nói rõ lên vấn đề gì đâu?
Tưởng Hải Dương không cho là đúng nói ra.
– Chỉ hy vọng là vậy, nhưng tôi lại có cảm giác không có đơn giản như thế, tôi thấy thư ký Chu Hổ Khanh đối với Đinh Trường Sinh rất là khách sáo, không giống như là giả tạo, về sau phải cẩn thận hơn một chút, ngàn vạn lần không nên lộ ra chân tướng…
La Đông Thu lo lắng nói ra.
– Yên tâm đi, không có việc gì…
Tưởng Hải Dương nói.
…
Đinh Nhị Cẩu sau khi dừng xe lại trong học viện cảnh sát, hắn không biết được, đối diện với phòng hắn, có một người đang thông qua mắt mèo quan sát đến từng cử động của hắn, đương nhiên, người này chính là Ngô Nhật Lam, nàng cùng người khác vừa thay đổi gian phòng, nhưng là sau khi Đinh Nhị Cẩu đi rồi thì mới đổi, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không biết đến chuyện này.
Đinh Nhị Cẩu đứng ở trước cửa phòng mình, hắn không có mở cửa vội, mà nhìn lướt qua bên trên khe cửa, qua cái nhìn này, khiến cho tính cảnh giác của hắn tăng nhiều, lại chậm rãi đi ra ngoài, Ngô Nhật Lam nhìn thấy thì chấn động, chẳng lẽ thằng này đã phát hiện trong phòng của hắn có người mai phục, đúng vậy Đinh Nhị Cẩu đã biết rồi, nhưng hắn không xác định được trong phòng của mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều hắn biết rõ, có người đã vào gian phòng của hắn, bởi vì trước lúc rời đi, hắn đem nửa cây tăm lách vào tại trên khe cửa, chỉ cần cửa mở ra, nửa cây tăm nhất định sẽ rơi xuống trên mặt đất, người bình thường không để ý rất khó phát hiện được.
Đinh Nhị Cẩu lui ra khỏi phòng của mình, xuống lầu đến quầy tiếp tân hỏi:
– Tôi ở gian phòng 207, có ai đi vào gian phòng của tôi quét dọn không vậy?
– Không có… nếu như cần quét dọn, thì treo lên tấm bảng nhỏ thông báo, nếu như không có, thì không treo bảng.
Tiếp tân nói.
Lúc này trên lầu hai Ngô Nhật Lam cùng Ngô Vũ Tinh trao đổi nói:
– Anh, hình như tiểu tử này phát hiện ra anh rồi, không thể tưởng được thằng này cảnh giác tốt như vậy…
– Không thể nào, làm gì mà lộ ra được? Chờ một chút đi.
Ngô Vũ Tinh kiên trì nói.