Phần 87
– Chuyện này…
Ngô Hữu Đức trầm ngâm nói, bởi vì ông không biết đệ nhất công tử ca tỉnh Trung Nam đến cùng muốn làm gì, cho nên chần chừ.
– Sao vậy… có khó khăn sao?
La Đông Thu mất hứng hỏi.
– Thiếu gia… không phải là vậy, việc này tôi xử lý được, tìm một lý do nào đó điều động thì có thể, nhưng cậu cũng biết, phòng cán bộ tỉnh tuy là cơ quan lãnh đạo cấp trên của cục công an thành phố, nhưng nếu lãnh đạo thành phố không chịu thả người, thì chúng ta cũng không có cách nào khác, cho nên việc điều động còn phải tìm người có khả năng làm tốt công tác thao tác tác động dưới thành phố mới được.
– Nếu như tác động được dưới thành phố thì tôi tới tìm ông làm gì?
La Đông Thu bực bội nói.
– Hum… biện pháp không phải là không có, nếu không thể đả thông quan hệ dưới thành phố, thì cũng có thể điều động được, nhưng chỉ được thời gian ngắn hạn, khoảng tầm năm ba tháng thì được, hiện nay trên phòng tổ chức công an tỉnh đang tổ chức bồi huấn cán bộ luân phiên, dùng lý do này để điều hắn ra bồi huấn tầm vài tháng, có lẽ là không thành vấn đề, còn các biện pháp khác, tôi vẫn chưa có nghĩ ra.
Ngô Hữu Đức Nhất nói ra.
– Vâng… thì cứ như vậy đi, anh Thu… được ngày nào tính ngày đó, hơn nữa trải qua một thời gian ngắn, có thể phát sinh biến hóa lần nữa chuyện gì thì còn chưa nhất định mà…
Tưởng Hải Dương chen vào nói.
– À… nếu thế thì ông mau chóng làm chuyện này, tôi sẽ chờ tin tức tốt từ ông đấy.
La Đông Thu sắc mặt hòa hoãn một chút.
– Được rồi thiếu gia, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.
Ngô Hữu Đức cũng không muốn ở lại cùng những tên công tử ca… hỉ nộ vô thường này, bọn họ luôn có những ý nghĩ điên rồ rồi ở bên ngoài bàn luận nói linh tinh, một khi gặp chuyện không may, thì chỉ những ai liên can phải tự mình chịu oan ức gánh thay cho bọn họ, cho nên Ngô Hữu Đức tìm cách lảng tránh.
Nhìn theo Ngô Hữu Đức vội vã rời đi, Tưởng Hải Dương cười cười nói:
– Lão này rất cẩn thận kỹ lưỡng, dám mở miệng nếu thấy chuyện không đúng, cũng không tham, người như vậy rất đáng giá kết giao ah.
La Đông Thu nhìn nhìn Tưởng Hải Dương, nói:
– Còn chuyện Hồ Châu thì đến đâu rồi?
– Tất cả đều nằm trong kế hoạch, tên Thiệu Nhất Chu kia chỉ là một tên nhát cáy, Cát Hổ gặp hắn mới nói chuyện một lần, thì hắn bị bị dọa sợ đến toàn bộ đều phun ra, nói đã cùng lên giường với Tiêu Hồng, thật ra trước đây bọn hắn là tình nhân lúc học đại học, nhưng không ngờ có lần Tiêu Hồng cùng con gái của Thạch Ái Quốc là Thạch Mai Trinh cùng nhau về nhà chơi, lại được Thạch Ái Quốc để ý đến, khi ấy vợ của Thạch Ái Quốc đang mắc bệnh ung thư, mà Tiêu Hồng cũng chú ý đến quyền thế của Thạch Ái Quốc, nên ỡm ờ cùng ông ta, lúc ấy Tiêu Hồng liền đá bay Thiệu Nhất Chu, cho nên Thiệu Nhất Chu trong lòng đối với Thạch Ái Quốc hận đến nghiến răng…
– Nếu thế thì còn có trò hay để xem rồi…
– Chắc chắn rồi, bây giờ Thạch Ái Quốc hiện tại không biết hậu viện đã phát hỏa, để đến lúc thích hợp tôi sẽ đi tìm gặp ông ta nói chuyện, còn về mảnh đất xí nghiệp may kia chỉ cần ước đoán, lãi ròng lợi nhuận có thể là được tầm 500 triệu, cho nên chúng ta có mạo hiểm vẫn là đáng giá.
Tưởng Hải Dương trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
– Ừ, còn Hoa Cẩm Thành thì sao, cậu cũng là người Hồ Châu, gặp hắn chào hỏi, bảo ông ta rút lui ra ngoài được không?
La Đông Thu nói.
– Bây giờ thì chưa thể được, anh Thu… hay là tôi nghĩ như thế này, Hoa Cẩm Thành đã ra mặt, chúng ta chỉ cần ở phía sau lưng của hắn tính mưu là được rồi, cứ để cho hắn xuất hiện xem như là thay mặt chúng ta, như vậy thì mục tiêu sẽ thấp xuống rất nhiều, nói cách khác đến lúc đó gây dư luận xôn xao, đưa ra những thông tin về chuyện mảnh đất với Hoa Cẩm Thành, còn chúng ta cứ ẩn núp, như vậy ánh sáng phong hiểm đã nhỏ đi nhiều, anh thấy được không?
– Um… cậu nói cũng đúng, dù sao cậu cũng là con cáo già của Hồ Châu, cứ xem theo đó mà làm thôi, toàn bộ tôi giao cho cậu, nếu vẫn không được thì tôi sẽ gặp mặt Hoa Cẩm Thành nói chuyện, nếu hắn thông minh liền buông tha mảnh đất kia, quay lại trợ thủ giúp chúng ta, còn không thì tôi sẽ đem hắn đuổi ra khỏi tỉnh Trung Nam.
– Ha ha… tôi cũng có ý đó.
Tưởng Hải Dương nói.
– Ai, đúng rồi, cậu và Triệu Khánh hổ có chuyện xích mích à, cần gì phải gây náo loạn ngươi chết ta sống vậy?
La Đông Thu nhíu nhíu mày nói.
– Triệu Khánh Hổ? Anh Thu… lão tìm tới anh sao?
– Ừ, Triệu Cương tới tìm tôi, nói là muốn nhờ tôi có thể hòa giải chuyện này được không, tôi phải nói, lúc cha của cậu còn chức vụ ở Hồ Châu, thì người ta nịnh bợ cậu, hiện tại cha của cậu không còn tại vị rồi, người ta rõ ràng thừa hiểu điều đó, đã nói lên người ta thành ý vẫn có, người ta đã nhân nhượng vậy là lắm rồi, cậu vì sao vân cố chấp vậy?
La Đông Thu đem ly rượu để trên quầy bar, chậm rãi nói.
– Đúng ra thì cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là đụng chạm trên phương diện làm ăn, trước đó lão cũng đã không ít lần giành ăn từ trong miệng của tôi, như thế nào, bây giờ muốn giảng hòa rồi hả? Hừ, như vậy đi, nể mặt anh, tôi có thể cùng lão giảng hòa, Triệu Khánh Hổ được xưng là đại gia của Hồ Châu, vậy bồi thường tổn thất cho tôi đi, 1000 vạn, liền giảng hòa, như thế nào?
Tưởng Hải Dương mặt không đổi sắc nói.
– Này… đây không phải là chặt đẹp sao? Thôi được… lời nói của tôi thì cậu hãy I suy nghĩ thật kỹ đi, hiện tại nếu như tại Hồ Châu có thể tìm được người hợp tác, tôi thấy chỉ có Triệu Khánh Hổ mà thôi, dù sao lão ta cũng gian xảo hơn cậu…
La Đông Thu nói xong loạng choạng đi đến toilet, để lại Tưởng Hải Dương mặt sạm đen lại.
Triệu Khánh Hổ vì muốn bợ đỡ được La Đông Thu, đã phí không ít sức lực, La Đông Thu cũng đã suy nghĩ, việc Triệu Khánh Hổ sở dĩ sai người đến nhờ La Đông Thu giảng hòa, đây chẳng qua là ngụy trang bề ngoài, Triệu Khánh Hổ muốn được chính thức tiếp xúc cùng với La Đông Thu, còn người giật dây chỉ dẫn cho Triệu Khánh Hổ không ai khác chính là Ấn Thiên Hoa, tuy Ấn Thiên Hoa không có lộ diện, nhưng La Đông Thu có thể cảm nhận được Ấn Thiên Hoa cùng Triệu Khánh Hổ có mối quan hệ không tầm thường.
Hơn nữa Triệu Khánh Hổ đưa cho La Đông Thu một số tiền, kèm theo còn có hai cô gái, đều tầm mười lăm, mười sáu tuổi, cũng là hai chị em song sinh, khiến cho La Đông Thu cảm thấy rất ngạc nhiên đó là hai cô gái này là người Nhật, không biết là thông qua cái gì con đường vào mà đến đây, dù sao thì hai cô gái nhỏ này cũng làm cho người hài lòng vô cùng.
…
Hai cô gái kia, hình như là đã trải qua một thời gian huấn luyện, cơ bản về ngôn ngữ trao đổi không có vấn đề, với lại cũng không phải lo lắng về chuyện luật pháp, hai cô bé người Nhật này không có hộ khẩu, nếu ra khỏi cửa nhà La Đông Thu, có thể không sống tới ngày hôm sau, cho nên hai cô bé rất ngoan ngoãn ở trong biệt thự của La Đông Thu, công việc hàng ngày là ăn cơm, ngủ, chơi đùa, sau đó chờ La Đông Thu leo lên người rong ruổi cày xới, hai cô bé được đưa đến vào lúc ban đêm đã bị La Đông Thu phá trinh, cái tư vị đó, khiến cho La Đông Thu mấy ngày nay giao hợp với bọn họ không biết mệt.