Phần 86
– Hừ… con đúng là không có đầu óc a, hắn muốn con làm cái gì thì con làm theo cái đó à, đã hắn muốn làm cái công trình này, sao hắn không tìm cha của hắn nói đi, cần gì phải quấn đến ba, các ngươi kiếm tiền, đến lúc đó lại để cho lão tử vào ngục sao, con suy nghĩ thật sự là giỏi lắm ah.
Tưởng Văn Sơn chỉ vào Tưởng Hải Dương giận không nơi phát tiết mắng.
– Nếu ba không làm thì thôi coi như xong, nổi giận như vậy làm gì, con thấy ba càng già thì lá gan càng nhỏ rồi.
Tưởng Hải Dương nói ra xong thì chạy mất, nhưng vẫn bị Tưởng Văn Sơn ném trúng chén trà phía sau lưng…
Tưởng Hải Dương lái xe đến một quán bar trong thành phố Giang Đô, nơi này là của hắn mở quán, bình thường hắn cùng La Đông Thu ở chỗ này gặp mặt, vừa đi vào chỉ trong chốc lát, thì La Đông Thu đến, nhìn thấy Tưởng Hải Dương ngồi một mình uống rượu cốc – tai, liền tiến lên vỗ vai hắn nói:
– Làm gì mà ngồi buồn vậy?
– Ai, đừng nói nữa… lão bây giờ chỉ còn lá gan trêu đùa với đàn bà thôi, còn những chuyện khác thì không còn dám làm, chẳng những vậy còn mắng tôi…
Tưởng Hải Dương lắc đầu bất đắc dĩ nói.
– Ừ, đây là một chuyện tốt, không làm cũng đáng tiếc, nhưng cậu còn có những người khác mà, cái chức phó tổng chỉ huy công trình là một vị trí béo bở, cậu tìm kiếm xem lại quan hệ của mình, nhìn xem người nào có khả năng không, chỉ cần có thể… phần còn lại để tôi lo cho.
La Đông Thu nói.
– Để tôi suy nghĩ ah…
…
Gió thổi mạnh báo là giông tố sắp đến, cơ hồ cùng lúc thì Thạch Ái Quốc cũng biết tin An Như Sơn sắp rời đi, ông cũng minh bạch An Như Sơn đối với mình không hài lòng, lúc ấy để cho mình thăng chức làm bí thư cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn rất cảm kích An Như Sơn, dù sao lúc ấy An Như Sơn vẫn còn có những lựa chọn khác, chỉ là khi nghĩ tới người sắp đảm nhiệm chức bí thư tỉnh Trung Nam có thể là La Minh Giang, thì Thạch Ái Quốc không khỏi một hồi nín thở.
Thế nhưng mà về chuyện này thì ông không có thể chi phối được, đành yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng một loại cảm giác nguy cơ cũng theo nhau mà tới, chính mình là bí thư thành phố Hồ Châu, người thay thế mới làm chủ tịch là Để Khôn Thành vừa đến, cho nên trên tỉnh không có khả năng điều chỉnh chủ tịch Để Khôn Thành, như vậy một khi muốn điều chỉnh đối với Hồ Châu mà nói, thì mình là người đứng mũi chịu sào đấy, còn Để Khôn Thành có thể tạm thời yên ổn trong thời gian mấy năm, còn mình sẽ không may mắn như thế.
– Bí thư… nếu không có chuyện gì nữa… tôi đi về trước.
Trọng Hãi đứng lên nói, tin tức chính là Trọng Hãi mang tới, hẳn là không có sai.
– Trọng Hãi, khoan hãy đi… cậu mới vừa nói ai sẽ nhận chức chủ tịch tỉnh?
Thạch Ái Quốc nghe được An Như Sơn sắp rời đi khỏi tỉnh Trung Nam đến trung ương đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ nông nghiệp, nên câu nói kế tiếp của Trọng Hãi vừa rồi cơ hồ không có nghe lọt.
– Nghe nói là bí thư trung ương Đoàn tên Lương Văn Tường.
Trọng Hãi nói sơ lược.
– Cậu đối với người này có quen biết không?
– Không quen lắm, chỉ mới gặp mặt một lần.
Trọng Hải thành thật nói.
– Ừ, được rồi, cậu đi làm việc trước đi.
Thạch Ái Quốc nói.
Tử huyệt của Thạch Ái Quốc là không có mối quan hệ thân thiết với cấp trên, cho nên một khi tầng trên xảy ra gió thổi cỏ lay, thì Thạch Ái Quốc sẽ run sợ trong lòng, lúc này càng thêm lo lắng, chính mình nếu có đến vị trí này thì cũng thỏa mãn, nhưng nghĩ tới làm như thế nào để bảo trụ vị trí của mình, lại hơi có chút hy vọng, lại muốn đến thời điểm nào lại được leo lên, cho nên lòng người không có thời điểm nào mà thỏa mãn bản thân mình được…
…
– Anh Thu, chuyện nói lần trước tính toán đến đâu rồi?
Uống ly rượu, Tưởng Hải Dương đột nhiên hỏi.
– Chuyện gì vậy?
La Đông Thu ngạc nhiên hỏi.
– Khục… thì vấn đề của Đinh Nhị Cẩu đấy, anh có nói sẽ liên hệ bên công an, tìm cách đưa hắn ra khỏi Hồ Châu mà, ra thế nào rồi?
Tưởng Hải Dương nói.
– Ai, cậu không nhắc đến chuyện này thì tôi đã quên, tôi xúc tiến chuyện này ngay bây giờ, để tôi gọi điện thoại cho lão Ngô thử xem…
Nói xong La Đông Thu bắt đầu gọi điện thoại.
La Đông Thu trước kia là đệ nhị công tử của tỉnh Trung Nam, nhưng bởi vì con của An Như Sơn vẫn luôn ở nước ngoài, nếu không thì cũng ở Bắc Kinh, cho nên căn bản không có tụ tập cùng đám quan nhị đại của tỉnh Trung Nam, nên trên thực tế thì La Đông Thu mới là đệ nhất công tử Trung Nam tỉnh, rất nhiều người muốn có quan hệ cùng với hắn, chứ đừng nói chi khi La Đông Thu tìm tới bọn họ nhờ giúp công việc, đó là chuyện tốt cầu còn không được…
Cho nên, khi Ngô Hữu Đức phó công an tỉnh Trung Nam nhận được điện thoại của La Đông Thu, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới quán bar Hắc lâm Sâm.
– Ông Ngô, đến bên này ngồi, vị này là Tưởng Hải Dương ông chủ của nơi này, con trai của bí thư Tưởng trước đây ở thành phố Hồ Châu, là huynh đệ của tôi, về sau ông có tới nơi này thì mọi thứ đều miễn phí…
La Đông Thu vừa nhìn thấy Ngô Hữu Đức về sau, liền ôm bả vai Ngô Hữu Đức, điều này làm cho Ngô Hữu Đức cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ thầm không biết tên đệ nhất công tử này muốn mình làm gì mà nhiệt tình như vậy, thật đúng là làm cho lão có chút không chịu nổi.
– Ái dà… thiếu gia, nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, cậu làm vậy tôi ngại lắm.
Ngô Hữu Đức chính là một tên giảo hoạt, tuy ông rất muốn cùng những tên công tử ca này kết giao, nhưng là cũng phải biết giới hạn điểm dừng ở đâu thì mới có lợi với tầng trên, ông biết rõ đám công tử ca chỉ khi nào có việc quan trọng mới tìm đến mình, chính mình nếu mở rộng cửa lòng cùng đám này kết giao, đến cuối cùng thì cặn bã đều cũng sẽ không còn, cho nên dù ông một mực rất muốn trèo lên cùng đám người này quan hệ, nhưng lại rất thận trọng duy trì một khoảng cách, đây là trạng thái tốt nhất, bởi vì khi đã cùng chung mâm với hội, thì thường thay chịu tiếng xấu cho những tên công tử ca này, vì thế Ngô Hữu Đức vẫn luôn rất cẩn thận, đêm nay cũng không ngoại lệ.
– Vâng… thật là sảng khoái, tôi mời ông một ly.
Tưởng Hải Dương đem một ly rượu đưa cho Ngô Hữu Đức, nhưng vẫn đang lắng nghe Tưởng Hải Dương sẽ nói tiếp chuyện gì, nên vẫn không có dám uống hết.
– Ông Ngô, là như vậy chuyện này, nhờ ông nghĩ biện pháp, tại thành phố Hồ Châu, trong hệ thống công an có một người tên là Đinh Trường Sinh, ông có biết hắn không?
– Ừ, cũng có ấn tượng, làm phó cục trưởng công an Hồ Châu, trước đây là thư ký của bí thư Thạch Ái Quốc, sao vậy… hắn chọc giận các người rồi hả?
Ngô Hữu Đức cười cười hỏi.
– Cũng không hẳn là chọc giận chúng tôi, nhưng chính là tôi nhìn hắn không thuận mắt, ông hãy nghĩ ra biện pháp nào kéo hắn ra khỏi thành phố Hồ Châu, điều đến khu vực nào thì tùy ông suy tính chỉ cần hắn không còn ở tại thành phố Hồ Châu là được, có thể làm được không?
La Đông Thu uống một ngụm rượu, liếc mắt hỏi.