Phần 82
– Úi trời… Đinh phó cục trưởng, tôi có mắt mà không nhìn được thái sơn, Đường phân cục trưởng, anh cũng không sớm giới thiệu cho em biết… thật xin lỗi, mời ngồi, mời ngồi.
Dương Đức liền mời Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống.
– Ông Dương đừng khách sáo, không biết thì không sao, với lại hôm nay tôi cũng có việc muốn cầu cạnh ông Dương đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Đinh phó cục trưởng tôi không dám, bất kể là việc gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ làm hết sức mình trong phạm vi năng lực của tôi…
Dương Đức vừa pha trà vừa nói.
– À… vị này chính là chị của Đinh phó cục, muốn tìm kiếm thuê một gian nhà làm văn phòng công ty tại quảng trường Vạn Đạt, lão tại đây chuyên về việc cho thuê làm văn phòng phải không? Chuyện này không thành vấn đề chứ.
Đường Thiên Hà chỉ Cổ Hiểu Manh nói.
– Há, nguyên lai là việc này a, Đinh phó cục, Đường phân cục, chuyện này chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được rồi, không biết cô muốn thuê gian nhà có diện tích lớn không, còn một chỗ chuyên cho các công ty xí nghiệp thuê làm văn phòng còn trống, tôi lấy bản vẽ cho xem, thử coi được không?
Dương Đức cười cầu tài nói.
– Tôi muốn trực tiếp đi xem, có thể được không?
Cổ Hiểu Manh không muốn xem bản vẽ, yêu cầu trực tiếp xem nhà.
– Được… được… để tôi dẫn cô đi…
Dương Đức thấy đây là một cơ hội tốt tiếp xúc tốt, cô gái này là chị của Đinh phó cục trưởng, như vậy bất kể là chị như thế nào, về sau nếu cần sẽ thông qua cô gái này tiếp xúc đến Đinh phó cục trưởng, đúng là một vốn bốn lời.
Cổ Hiểu Manh cùng Dương Đức ở phía trước xem nhà, còn Đinh Nhị Cẩu cùng Đường Thiên Hà thì theo ở phía sau.
– Ông Đường… ông và lão Dương quen biết sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Cũng có quen biết, khu vực này trực thuộc sự quản lý của khu Tân Hồ, cho nên chắc lão Dương sẽ nể mấy phần mặt mũi.
– Nhưng tôi nghe nói gian nhà dành cho các chủ xí nghiệp thuê, nếu nói như vậy, chỉ sợ là không dễ thuê à…
– Không sao, lão Dương có thừa biện pháp, chút chuyện này nếu như cũng làm không xong, vậy lão còn có thể làm được chuyện gì, Đinh phó cục, việc này tôi nắm chắc.
– Được rồi… nhưng mà, có thể ông không biết, vị này thật ra là con gái của Cổ chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố đấy…
– A, Đinh phó cục, vậy đó là con gái của Cổ chủ nhiệm…
– Ừ… trong lòng mình biết rõ thì tốt rồi, đừng có nói lung tung ra bên ngoài, nhất là không nói cho lão Dương biết, hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu dặn dò.
– Đinh phó cục yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Đường Thiên Hà cảm thấy Đinh phó cục trưởng đối với hắn thật sự là quá tốt rồi, tạo ra hắn có dịp để lấy lòng Cổ chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố…
Cuối cùng, thì Cổ Hiểu Manh chọn lấy một gian nhà trung bình, phần còn lại thì Đường Thiên Hà nói không cần phải để ý đến, Đinh Nhị Cẩu cũng biết rõ lòng dạ của Đường Thiên Hà, cho nên lái xe mang theo Cổ Hiểu Manh đi trước.
– Như vậy không tốt đâu, vạn nhất bị ba chị biết là Đường Thiên Hà tự đứng ra lo liệu hết, nhất định là nổi giận.
Cổ Hiểu Manh lo lắng nói.
– Thì sao, sợ hãi à?
– Không phải, ý của chị là dù được tiện lợi, nhưng cũng phải trả tiền thuê nhà, không thể làm như vậy được.
Cổ Hiểu Manh rất có lương tâm, không giống như là các con nhà quan nhị đại khác, bọn họ ngoại trừ gây tai họa cho nhà mình, còn những chuyện khác thì cái gì cũng không biết…
– Yên tâm đi, nếu chị không có trả tiền thuê nhà, em cũng sẽ không đáp ứng, ba chị là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố, có rất nhiều người muốn lấy lòng, cho nên em không để cho người khác lợi dụng đâu.
Đinh Nhị Cẩu đã đưa Cổ Hiểu Manh đến nhà.
– Vào nhà đi, mẹ của chị hay nhắc đến em lắm đấy, làm nhiều món ăn ngon, mà em thì chẳng thấy mặt đâu, vào thăm mẹ một chút a.
Cổ Hiểu Manh nói.
Đinh Nhị Cẩu đành phải đi theo vào nhà, nhưng không khéo chính là Dương Hiểu giờ này lại không có ở nhà.
– Ồ, mẹ chị đi nơi đâu rồi, chắc là đi ra ngoài khiêu vũ rồi, dạo này mẹ giống như là hồi xuân vậy, lúc tuổi còn trẻ thì không có khiêu vũ, bây giờ thì lại nhảy múa.
Cổ Hiểu Manh nói ra.
– Mẹ nuôi không có nhà hả… có thể đây cũng là một cơ hội ah.
Đinh Nhị Cẩu cười nói.
– Có ý tứ gì?
– Bộ chị không biết là mẹ nuôi đang cho em một cơ hội sao? Hì hì.
Đinh Nhị Cẩu nhìn vào ngực của Cổ Hiểu Manh cười gian nói.
Cổ Hiểu Manh lúc này mới cảm thấy không ổn, nàng quay người chạy lên lầu, nhưng vừa chạy vài bước, đã bị Đinh Nhị Cẩu từ phía sau lưng ôm lấy lấy eo nàng kéo lại.
– Em làm gì, thả chị ra, lưu manh, sắc quỷ…
Cổ Hiểu Manh giãy giụa tượng trưng, cho nên Đinh Nhị Cẩu khẽ cong người, ôm ngang Cổ Hiểu Manh bế lên, từng bước một đi lên lầu.
– Đồ lưu manh, nhanh buông xuống, ai ui…
Cổ Hiểu Manh dùng bàn tay nhỏ bé nện lên lưng Đinh Nhị Cẩu, nhưng càng giống là đấm lưng cho Đinh Nhị Cẩu tại, một chút tác dụng đều không có.
Đinh Nhị Cẩu nhấc chân đá nhẹ vào cánh cửa, đem Cổ Hiểu Manh ném nằm lên giường, còn chính hắn cũng ngã nằm xuống giường, ngửa mặt nhìn nóc nhà nói:
– Chị Hiểu Manh dạo này quá nặng đi, chị nên giảm cân rồi đấy.
– Chó chết, cút ra ngoài, chỉ biết khi dễ chị, nếu để cho ba mẹ biết, hai người không lột da em mới là lạ.
Đinh Nhị Cẩu nằm im động không động đậy, bất ngờ lại không nghĩ tới động tác Đinh Nhị Cẩu rất nhanh, hắn quay người đặt nàng nằm nghiêng về phía trước, đem làn váy nhấc lên, chằm chằm vào cái quần lót mỏng đang bao lấy cái âm hộ phình to của Cổ Hiểu Manh, cây côn thịt cũng đi theo nhảy lên dựng đứng.
Tận đến giờ phút này, Cổ Hiểu Manh mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng chợt lại nghĩ tới lần trước tai khu du lịch suối nước nóng, khi đó chuyện sắp sửa gạo nấu thành cơm thì hắn rút lui, huống hồ lần này đây là tại trong nhà chính mình, Đinh Nhị Cẩu cho dù lá gan lớn đến cỡ nào, hắn dám làm đến cùng sao? Cho nên nàng bình thản, mặc kệ để cho bàn tay của Đinh Nhị Cẩu ve vuốt trên thân thể của mình.