Phần 77
Tương Ngọc Điệp vừa làm xong công việc, nàng lê thân thể mệt mỏi về nhà, nhưng là khi vừa mở cửa thì phát hiện trên ghế sa lon ngồi một cái Hắc y nhân, mặc trên người cái áo khoác màu đen, cùng với cái mũ liền đầu.
Cổ họng của nàng thoáng cái liền như muốn nghẹn, nhà mình nếu có chìa khóa mở cửa thì thì chỉ có Hắc y nhân này…
– Sao chủ nhân lại tới đây?
Tương Ngọc Điệp run rẩy hỏi.
– Tại sao tôi lại tới đây, lời này là để cho cô hỏi hay sao? Đã quên quy cũ rồi à?
Hắc y nhân không nhanh không chậm nói…
– Chủ nhân, em sai rồi… chủ nhân trừng phạt em đi…
Tương Ngọc Điệp khuôn mặt tái xanh, liền quỳ ở trên mặt thảm trước Hắc y nhân, toàn thân run rẩy.
– Xem ra cô tìm được chỗ dựa rồi, nên không còn biết sợ nữa, như thế nào, muốn nhờ tiểu tử Đinh Trường Sinh kia đối phó với tôi sao? Cô cũng biết tính toán giỏi lắm đấy.
Hắc y nhân gằn giọng nói, hắn duỗi ra hai chân, Tương Ngọc Điệp tranh thủ thời gian bỏ qua, liền khom lưng để cho hắn gác hai chân thoải mái ở trên lưng của nàng.
– Không có đâu… em chỉ dụ dỗ để cho hắn yểm trợ mà thôi, để công việc của chúng ta tiếp tục được thuận lợi hơn…
– Hừ, tôi bất kể cô có chủ ý gì, nhưng chớ quên, tôi chỉ muốn nói một câu, trên cái thế giới này còn thân nhân của cô, người nhà của cô sẽ cùng theo cô gặp xui xẻo nếu cô có ý đồ, cho nên tốt nhất là cô đừng có giở trò với tôi, đến lúc thì đừng có oán tôi không có cảnh cáo trước.
Hắc y nhân mặc dù nói rất chậm, nhưng là mỗi một câu đều giống như lưỡi đao đao cắm sâu vào trong lòng Tương Ngọc Điệp.
– Thưa chủ nhân… em không dám, những lời em vừa nói đều thật, em chỉ muốn lợi dụng hắn, ngoài ra không có ý tứ gì khác.
Tương Ngọc Điệp vội vàng giải thích.
– Vậy lúc ở cùng với hắn có phát hiện gì không vậy?
– Tạm thời chưa có, nếu có em sẽ ngay lập tức báo cáo, ngoài ra nếu lần sau chủ nhân có tới, có thể báo trước cho em biết, vạn nhất chủ nhân tới đây đụng phải hắn sẽ không tốt…
Tương Ngọc Điệp lo lắng nói.
– Hừ… thứ đàn bà hư hỏng, cô có ý tứ gì? Cô muốn tôi phải tránh mặt hắn sao?
– Không phải, em không phải ý đó… em…
Tương Ngọc Điệp giải thích nói.
– Thôi tôi biết rồi, đến đây… móc ra…
Hắc y nhân ra mệnh lệnh rồi thả chân từ lưng Tương Ngọc Điệp xuống dưới sàn, nằm ngả người ở trên ghế sa lon.
Tương Ngọc Điệp bất đắc dĩ, không dám nghịch lời đành phải run rẩy quỳ gối đến trước ghế, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng kéo móc khóa quần, cầm lấy cây thịt cứng ngạo nghễ giữa hai chân của tên Hắc y nhân, bàn tay nhỏ bé nắm lấy dương vật của hắn cao thấp lên xuống, xem ra thì nàng chỉ đang cố gắng, đủ để cho hắn cảm thấy mỹ mãn mà phun trào ra.
Nàng khuấy động một hồi, chợt nghe Hắc y nhân ra lệnh:
– Liếm lấy nó!
Lúc này Tương Ngọc Điệp như con chó ngoan ngoãn, dùng cái lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy đầu khấc dương vật Hắc y nhân, đường cong mỹ lệ của đôi môi anh đào căng mọng ngậm lấy cây thịt, lại thêm cái lưỡi hồng hồng như lưỡi con mèo nhỏ khẽ liếm lấy từ nơi đầu lỗ tiểu thật là mê người, hắn cúi đầu xuống thì nhìn thấy nàng đang ngồi chồm hổm với cái váy ngắn lộ ra cặp đùi tròn trịa trần trụi, sâu trong một chút là cái quần lót nhỏ màu trắng nhỏ xíu, bên dưới lớp tơ lụa mỏng là cái khe thịt âm hộ hõm sâu vào vì bị hai bên mép ngoài no đủ đẫy đà ép chặt, thị giác đã kích thích cơ hồ làm cho tinh quan hắn muốn dâng trào ra.
Hắc y nhân hít sâu mấy ngụm, trợn mắt hét lớn:
– Ngậm lấy nó!
Nói xong hắn liền nắm lấy đầu Tương Ngọc Điệp, từ dưới háng hẩy mạnh cây dương vật cắm sâu vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, mặc dù dương vật hắn không to lớn nhưng thuộc về dài nhỏ, Tương Ngọc Điệp bất ngờ bị sặc đến nước mắt tuôn chảy, cơ hồ ngộp thở, hắn lại không chút nào thương tiếc, thừa lúc nàng đang ục ục giữa cổ họng một hồi run rẩy, đã cắm vào hết cây dương vật tận trong khoang miệng nàng, lưỡi nàng bị dương vật đè chặt, nước bọt đột nhiên tuôn ra, nhưng bị nén nên nhả không ra, đành nuốt vào trong bụng, trong lúc nhất thời yết hầu co rút, càng đem đầu khấc dương vật nuốt sâu xuống.
Hắc y nhân không ngờ khoang miệng ẩm ướt bỗng nhiên siết chặt, đột nhiên như là nắm chặt hút mút đầu khấc dưới cổ họng trơn trượt, khoái cảm nhanh sướng làm cho hắn nhịn không được, sảng khoái mãnh liệt như nước thủy triều nhanh chóng tích lũy, bỗng dưng đầu lỗ tiểu của hắn phồng lên, tinh dịch không kịp báo trước trào ra, bắn tràn đầy trong cổ họng Tương Ngọc Điệp! Hắn ấn lấy đầu của nàng sâu vào trong háng mình thấp giọng gầm rống…
Lúc hắn rút cây dương vật ra khỏi cái miệng anh đào nhỏ, Tương Ngọc Điệp lớn tiếng ho khan, tinh đặc từ môi miệng của nàng sặc ra như chết đi sống lại, hỗn hợp nước bọt cùng màu trắng tinh dịch chảy ra trên khóe miệng, bên dưới cổ cũng có chất lỏng nhiễu đọng, trong gian phòng tràn ngập nhàn nhạt cái mùi tanh hắc của tinh trùng phun trào tinh dịch ra!
Dương vật của Hắc y nhân chưa kịp mềm nhũn, vẫn còn gắng gượng, Tương Ngọc Điệp lại ngậm lấy đầu khấc tiếp tục mút lấy, miệng nàng và đầu khấc dương vật dính chặt cùng một chỗ, chẳng mấy chốc Hắc y nhân đã run cả người.
– Dâm phụ…
Hắn thở hổn hển, cắn răng nói:
– Muốn hút khô cạn cho tôi chết sao?
Hắc y nhân một cước đạp Tương Ngọc Điệp qua một bên…
– Chủ nhân, em không phải cố ý… em thật sự không phải cố ý…
Tương Ngọc Điệp thấp giọng nói.
– Hừ… tôi biết cô không cố ý… À… sau này hãy làm tốt chuyện của cô đi, Hải Sinh lúc trước làm rất khá, tôi cũng tin tưởng vào cô, mấy năm qua cô làm không được tốt lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sự hợp tác của chúng ta nhất định sẽ chấm dứt, cô là làm một bông hoa nổi tiếng của đài truyền hình, lại còn kiếm được thêm tiền, không phải vẹn toàn đôi bên sao, hơn nữa… công tác tại đài truyền hình thì cô cũng có thể tiếp xúc được với đám người thượng lưu, Đinh Trường Sinh là một nhân tài, tôi mấy lần mời chào hắn cũng không chịu làm việc cho tôi. Hừ… đúng là đàn bà thì dễ dùng, nhanh như hắn liền quỳ dưới gấu quần bú liếm dưới háng của cô, xem ra mị lực của cô cũng không tệ lắm, chỉ là không biết hắn có thể làm cho cô thỏa mãn được hay không?
Hắc y nhân âm trầm hỏi.
– Chủ nhân, cũng vì chuyện của chúng ta nên em mới đi trêu chọc hắn, chứ không phải là vì chuyện của cá nhân em.
Tương Ngọc Điệp hoảng sợ nói.
– Cô không cần sợ, tôi không trách cô, với lại cô là một người đàn bà bình thường, ham muốn thèm khát chuyện xác thịt thì cũng bình thường, cô có biết vì sao nhiều năm trôi qua như vậy tôi cũng không buông tha cô không? Bởi vì Lưu Hải Sinh năm đó nuốt tiền của tôi, lẽ ra tôi nên đem cô đưa vào trong động điếm, để cô kiếm tiền cho tôi, nhưng tiền kiếm bằng cách đó thì quá chậm, nên mới để cho cô kinh doanh những công ty xí nghiệp kia, thì mới nhanh kiếm được nhiều tiền.
Hắc y nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
– Chủ nhân, cầu xin tha cho em đi, bây giờ thì cái gì em cũng không muốn, tất cả những công ty xí nghiệp đó em đều đưa hết cho chủ nhân, em sẽ tìm cách rửa sạch những công ty xí nghiệp đó cho chủ nhân, đừng để cho em tiếp tục làm những chuyện như vậy, em sợ sợ ngày nào đó sẽ bị lộ ra, đến lúc đó sẽ làm liên lụy đến chủ nhân.
Tương Ngọc Điệp phủ phục trên mặt đất khóc thút thít nói.
– Ha ha… muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy đâu, chẳng lẽ cô muốn cho em trai của cô cũng nghiện thứ kia à, chẳng lẽ cô cũng muốn cho em gái của cô cả đời bị bán đến Thailand làm gái điếm sao, với lại đây cũng là sản nghiệp của cô mà, cô hãy thành thật tiếp tục làm việc đi, nói thật bây giờ cho dù là cô không làm thì cũng là bước vào con đường chết, cô không chạy thoát được đâu…
Hắc y nhân cười rất quỷ dị, làm cho Tương Ngọc Điệp toàn thân nổi da gà.
Lúc Hắc y nhân rời khỏi biệt thự, Tương Ngọc Điệp cũng không chịu đựng được nữa, thoáng cái ngã vật xuống trên mặt thảm, hai mắt vô thần, tựa như là đã chết rồi vậy…
Hắc y nhân nói không sai, người nhà của cô đều đang nằm trong lòng bàn tay của hắn, càng chết là xí nghiệp của Lưu Hải Sinh mang tên Tam Gia chế dược, đó là một xí nghiệp dược chủ yếu sản xuất các loại thuốc cảm mạo, nhưng tất cả đều là ngụy trang bên ngoài, bên trong xí nghiệp này, còn có một nhà xưởng chế tạo bí mật, chủ yếu là phân tách vỏ ốc sò biển, rồi trộn lẫn với ma túy, làm cho độ tinh khiết giảm xuống, nhưng ký lô lại gia tăng, cứ một cân ốc biển có thể pha loãng thành 10 kg thậm chí là 20 kg ma túy, nhưng giá cả không có giảm ngoài thị trường, khi đến tay người sử dụng ma túy, lợi nhuận lại tăng thêm gấp mấy chục lần, nguyên nhân tất cả cũng là vì món lợi kếch xù nên Hắc y nhân không chịu buông tha…