Phần 73
Thạch Ái Quốc hỏi qua tình hình phát triển kinh tế của huyện, Trương Minh Thái quay người nhìn qua chủ tịch huyện Dương Trình Trình, ra hiệu cho cô thay mặt huyện ủy báo cáo tình huống phát triển kinh tế của huyện, đối với công tác phát triển kinh tế, Trương Minh Thái tuy cũng hiểu rõ một chút, nhưng với tư cách người lãnh đạo hành chính chủ tịch Dương Trình Trình, đây là thế mạnh của cô, và đây cũng là người đàn mà Trương Minh Thái không chọc nổi.
– Thạch bí thư, huyện Thanh Thủy là một huyện nghèo cấp quốc gia, nền công nghiệp chẳng có gì để mà nhắc tới, về nông nghiệp phần lớn là đồi núi với hệ thống sông hồ phức tạp, chủ yếu dân chúng khai thác thủy sản nhỏ, cho nên từ trước đến giờ đây là sự hạn chế phát triển của huyện, hiện nay huyện đang cố gắng chuyển qua gầy dựng những xí nghiệp thủy sản nhỏ, cổ vũ những người có năng lực kỹ năng tự chủ gây dựng con đường sự nghiệp, ví dụ như đang có gia đình Đường Quý Hòa thành lập một xí nghiệp mua bán thủy sản, khởi điểm ban đầu chỉ là một cái kho lạnh, nhưng bây giờ phát triển thành một xí nghiệp theo dạng cổ phần, tuy quy mô vẫn không lớn, nhưng đây là hướng đi đúng…
Dương Trình Trình thẳng thắn nói, lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng theo sau, đối với chủ tịch huyện này hắn không quen, trong ấn tượng của hắn, trong thời gian còn làm thư ký cũng chưa từng gặp qua vị nữ chủ tịch huyện này.
– Ồ… cô Dương, cái xí nghiệp này ở đâu vậy? Chúng ta đi xem qua một chút đi.
Dương Trình Trình nói còn chưa dứt lời, Thạch Ái Quốc đã ngắt lời nói.
– Vâng… Thạch bí thư, xin mời.
Dương Trình Trình trong nội tâm vui vẻ, xí nghiệp này do một tay cô nâng đỡ, đoạn thời gian trước thiếu chút nữa vỡ nợ, nhưng về sau cũng nhớ cô trợ giúp, thời gian dần trôi qua xí nghiệp này đã quy mô, Thạch Ái Quốc bỏ xe của mình, lên xe cùng lãnh đạo huyện Thanh Hà, vừa đi vừa nói chuyện.
Đinh Nhị Cẩu đương nhiên không có cùng lên xe, hắn tự mình lái xe tiếp tục phía sau, còn Tương Ngọc Điệp thừa dịp mọi người không chú ý, cũng nhảy lên xe của Đinh Nhị Cẩu.
– Em có biết gì về nữ chủ tịch huyện này không?
Tương Ngọc Điệp hỏi.
– Chỉ thấy rất đẹp, ngoài ra không biết gì hết, có gì không vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu vừa lái vừa hỏi.
– Người đàn bà này rất lợi hại, ngay cả bí thư huyện Trương Minh Thái cũng phải nể nang cô ta mấy phần…
Tương Ngọc Điệp trong lời nói có hàm ý nói ra.
– Chị và Trương Minh Thái quen biết sao?
Đinh Nhị Cẩu lại hỏi.
– Trương Minh Thái trước kia cùng với Hải Sinh là bạn tốt, cho nên chị cũng biết một số tình huống bên trong.
Tương Ngọc Điệp bình thản nói.
– Há, xem ra người đàn bà này có chút vốn liếng…
Đinh Nhị Cẩu thở dài.
– Nào chỉ là có chút vốn liếng, người đứng phía sau lưng cô ấy cũng rất cứng rắn, chồng của Dương Trình Trình là Diêu Thiên Hách phó chủ nhiệm ủy ban văn phòng tỉnh, cũng là tâm phúc của chủ tịch tỉnh đấy, em thấy có lợi hại hay không? Hơn nữa gia đình của người ta cũng không phải là ăn chay, em có từng nghe nói qua tập đoàn nhà họ Tạ ở trên tỉnh không, Tạ gia kinh doanh chủ yếu sắt thép đó.
– Um… có nghe nói qua, vậy thì Dương chủ tịch cùng Tạ gia cũng có quan hệ sao?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ hỏi, điều này làm cho hắn nhớ tới vợ trước của Trọng Hãi là người đàn bà xinh đẹp tuyệt trần Tạ Hách Dương.
– Cậu ruột của Dương Trình Trình là Tạ Gia Đỉnh, một tay nắm giữ tập đoàn nhà họ Tạ, nếu không có tầng quan hệ này, cô ấy tuổi còn trẻ, mới hơn ba mươi tuổi đầu mà có thể làm được chủ tịch huyện sao?
Tương Ngọc Điệp có chút chế giễu nói.
– Tại vì em không có nghe bí thư nói qua, nếu không nhờ chị nói ra, thì thật tình em không biết, tin tức của chị quá thành thạo, chuyện này chị từ đâu nghe được?
Đinh Nhị Cẩu đối với tin tức của Tương Ngọc Điệp rất là tò mò.
– Đây là công tác của chị, nếu không có chút tin tức gì, ghi chép lung tung, đó là muốn chết sớm à, bất quá người đàn bà này quả thật cũng có bản lĩnh, tốt nghiệp đại học kinh doanh Yale, cho nên không thể khinh thường ah.
Tương Ngọc Điệp nói.
– Chuyện này không có quan hệ gì với em, cho nên cũng không quan tâm lắm, còn chị lúc này trời còn lạnh đấy, lại ăn mặc ít như thế, coi chừng bị cảm lạnh…
Vừa nói, bàn tay của Đinh Nhị Cẩu không thành thật, sờ lên cặp đùi trắng của Tương Ngọc Điệp, cách lớp vớ chân mong mỏng rồi luồn vào bên trong váy của nàng, chạm vào cái quần lót xoa xoa trên cái âm hộ, chẳng mấy chốc mặt của Tương Ngọc Điệp đã ửng đỏ…
– Đừng như vậy… xe chạy trước đã bỏ xe mình quá xa, chạy theo mau…
Khi cảm nhận được bên trong quần lót của mình đã ướt nhẹp khó chịu, Tương Ngọc Điệp nhìn trước mặt, lo lắng nói.
Đinh Nhị Cẩu xem xét, quả nhiên, ba xe đầu đã chạy nhanh mất dấu không thấy, nếu vì vậy đành buông tha cho cái âm hộ bóng bỏng của Tương Ngọc Điệp, nhấn chân ga vọt tới.
Ra khỏi thị trấn Thanh Hà tầm 10km, trấn Yên Vũ Hồ thì đoàn xe dừng lại, Đinh Nhị Cẩu cũng dừng lại, đi theo đằng sau nhóm người tiến đến một nhà xưởng.
– Chị, xem người kia hình như là rất quen mặt ah.
Đường Đông Nhiên nhìn lẫn vào trong đám người vừa mới đến dùng khuỷu tay thúc vào bên người chị mình Đường Thu Nhiên nói.
– Ở đâu?
– Chỗ đó đó… ah… em nhớ ra rồi, là Đinh phó cục trưởng, hôm nay không có mặc cảnh phục…
Đường Đông Nhiên thì thầm nói.
– Ồ, đúng rồi… xem ra anh ta đúng là một đại nhân vật, nghe nói hôm nay đến xí nghiệp của chúng ta chính là bí thư thành ủy đây này.
Đường Thu Nhiên nhỏ giọng nói, chậm rãi đi bên cạnh mẹ mình Lý Quế Chi.
Lúc này Lý quế chi vừa vặn cùng thư Thạch Ái Quốc vừa mới bắt tay, Đường Quý Hòa mang theo Thạch Ái Quốc đi thăm kho lạnh cùng xưởng gia công thủy sản.
– Mẹ, Đinh phó cục trưởng cũng đã tới đây.
Đường Thu Nhiên nói nhỏ giọng.
– Đinh phó cục trưởng? Là ai vậy?
Lý Quế Chi vừa cùng lãnh đạo thị sát, một bên thấp giọng hỏi.
– Là người giúp nhà chúng ta khi trước đấy, lúc chúng ta đi lên thành phố khiếu kiện…
– Há, là Đinh phó cục trưởng đó sao… hắn… hắn đang ở đâu?
Lý Quế Chi quay đầu hỏi.
– Kia kìa, hình như là cùng đi theo lãnh đạo.
Đường Thu Nhiên chỉ vào vị trí Đinh Nhị Cẩu nói ra.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu thì không có chú ý tới, dù sao chuyện đi thị sát cũng không có gì là lạ, bất quá thoạt nhìn nơi này cũng là một nơi sản xuất bình thường thôi…
Lý Quế Chi bỏ lại các lãnh đạo, tách ra đám người đi đến phía của Đinh Nhị Cẩu, lúc này Đinh Nhị Cẩu đang cùng tán gẫu với Tương Ngọc Điệp, nàng dùng cùi chỏ đánh nhẹ vào người Đinh Nhị Cẩu, chép miệng nói:
– Xem bộ dáng người đàn bà kia đến đây là vì em kìa, chỗ nào cũng có đàn bà kiếm…