Phần 68
– Chuyện này phải chính cháu xử lý, Mai Trinh không được, người khác thì cũng không thể biết, Trường Sinh… chú đối với cháu rất coi trọng, điều tra được cái gì thì phải nói cho chú biết, chú sợ Tiêu Hồng bị người lợi dụng, hiện tại xem ra thì hình cô ấy đã thật sự bị lợi dụng rồi…
Thạch Ái Quốc vô cùng bức bối, lời này Đinh Nhị Cẩu nghe qua, hắn cảm giác được mình bị áp lực rất lớn.
Nếu như hắn điều tra được sự tình bất lợi cho Thạch Ái Quốc, như vậy thì hắn phải báo cáo như thế nào? Nếu hồi báo, chẳng khác nào hắn là người biết rõ chuyện scandal của trong nhà lãnh đạo, mặc dù lãnh đạo không đến nỗi giết người diệt khẩu, nhưng cũng xuất phát từ đây giữa hắn và lãnh đạo có vết rách bắt đầu, không có lãnh đạo nào mà thích một cấp dưới của mình sớm chiều chung đụng scandal trong nhà mình cả, đây là đặc điểm cố hữu của con người, mặc kệ người phương nào cũng đều giống nhau cả.
– Vâng… vậy cháu sẽ chú ý, bí thư cũng không cần quá lo lắng, cháu tin rằng phu nhân nhất định cũng biết phán đoán, mặt khác cháu sẽ tìm cách tiếp xúc với Hoa Cẩm Thành, để nhìn xem người này đến cùng như thế nào, chỉ sợ là cháu làm việc này nếu phu nhân biết được, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng chú.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Làm cho khéo léo là được, đừng cho cô ấy biết rõ.
Thạch Ái Quốc trầm giọng nói.
Tuy ông tin tưởng Tiêu Hồng, nhưng dù sao thì Tiêu Hồng so với ông thì trẻ hơn hai mươi tuổi, hơn nữa gần đây trong chuyện sinh hoạt tình dục vợ chồng hơi khác thường, lúc trước hầu như đêm nào Tiêu Hồng cũng quấn quýt luôn muốn làm tình, còn bây giờ thì không còn như vậy, nên khiến cho Thạch Ái Quốc cảm thấy có gì không đúng, nhưng sự tình như vậy muốn tìm hiểu thì phải có chứng cứ, mình không thể vô duyên vô cớ hoài nghi cô ấy, bây giờ để cho Đinh Nhị Cẩu tới điều tra chuyện này cũng là bất đắc dĩ, tối hôm qua suy nghĩ một đêm, hiện giờ ông chỉ tin tưởng có mình Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa thằng này trọng tình trọng nghĩa, chính ông đối với hắn có ơn tri ngộ, tin tưởng chuyện như vậy hắn sẽ xử lý thật tốt.
– Được rồi, bí thư… nếu không có chuyện gì thì cháu đi trước.
– Ừ, ngày mai sắp xếp công tác, theo chú xuống dưới huyện điều tra thị sát một chút.
Thạch Ái Quốc nói.
– Vâng… vậy ngày mai khi nào chúng ta xuất phát?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Văn phòng đến lúc đó sẽ thông báo cho cháu…
Thạch Ái Quốc ngồi về cái ghế của mình bắt đầu làm việc, Đinh Nhị Cẩu biết điều không hỏi đi đến thị sát nơi nào…
…
Lái xe ra khỏi cổng, hắn vốn muốn quay trở về cục công an, nhưng lúc đứng tại trên lầu của thành ủy thị nhìn thấy cái xí nghiệp may nên trong lòng Đinh Nhị Cẩu hơi động, liền lái xe chạy thẳng đến giao lộ, quẹo qua một khúc cua rồi chạy đến xí nghiệp may, đường đi đến xí nghiệp may cũng lộ ra rách nát, rất rõ ràng, tại đây không phải là khu cư trú, cũng không phải là khu nghỉ dưỡng, trước kia phồn hoa nhộn nhịp là bởi vì nơi này có xí nghiệp may, có mấy ngàn công nhân đi làm ở nơi này, nhưng một khi xí nghiệp may đóng cửa về sau, khu vực chung quanh rất nhanh thì suy bại xuống…
Trước cổng chính nhà máy có mấy lão già đang ngồi đánh cờ dưới ánh thái dương, cổng cửa kế bên chỉ có một cửa nhỏ mở ra cho người ra vào, Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở cạnh bên, sau đó đi bộ đến trước cổng chính, lúc muốn đi vào, thì bị một người ngăn cản lại.
– Này cậu thanh niên, muốn làm gì đấy, nơi này là xí nghiệp may, không cho người ngoài vào…
Một ông lão ngăn cản Đinh Nhị Cẩu nói.
– Há, cháu là người của cục công an thành phố, nghe nói nơi này trộm cướp rất nghiêm trọng, cho nên tới xem một chút.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cục công an? Chúng tôi đâu có báo án a, lão Hà… có một công an muốn đi vào trong, lão tới xem xử lý đi…
Lão gì giữ cửa quay đầu về phía mấy người đánh cờ nói.
– Cứ để cho hắn chờ đợi đi… bàn cờ này tôi phải thắng mới được.
Trong đám người có người nói ra.
– Cậu nghe chứ, cứ đứng chờ đi, khi nào lão Hà đồng ý thì cậu đi vào, nói cách khác, ai cũng không thể đi vào.
Lão già canh cổng nói.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, hắn đành đứng chờ ở cổng, trông thấy bên trong cỏ cao hơn người, khắp nơi đều thanh sắt vung vãi tán loạn, đồ đạc bỏ hoang vứt khắp nơi, xem ra bên trong thời gian thật dài đã không có người tiến vào.
– Ai tìm tôi đấy, có chuyện gì?
Hà Đại Khuê đến sau lưng Đinh Nhị Cẩu hỏi…
– Lão Hà, đồng chí này nói là trên công an cục, muốn vào trong xem, nói chỗ này trộm cướp nghiêm trọng, lão tính làm sao bây giờ?
– Trộm cướp nghiêm trọng? Ai báo án? Tại sao chúng ta ở đây lại không biết, hơn nữa, cậu nói là người của cục công an, chúng ta làm sao biết được cậu đang làm gì?
Hà Đại Khuê liếc qua Đinh Nhị Cẩu nói.
– Bác là Hà chủ nhiệm phải không? Cháu nghe đại danh đã lâu, đây là giấy chứng minh công tác của cháu, mời bác xem qua.
Đinh Nhị Cẩu cầm ra giấy chứng minh công tác của mình giao cho Hà Đại Khuê nói.
– Ánh mắt của tôi đã bị mờ thấy không rõ, cậu nói rốt cuộc là đang muốn làm gì đi.
Lão Hà nhìn thoáng qua chứng minh công tác, nhưng cũng không có giơ tay cầm lấy.
– Cháu chỉ muốn đi vào bên trong xem tình huống một chút, có thể được không ạ?
– Được rồi, tôi đi cùng với cậu, để cho cậu thấy bên trong không có gì là trộm cướp nghiêm trọng cả.
Hà Đại Khuê t tức giận nói.
Đinh Nhị Cẩu đang cầu còn không được, hắn đang muốn cùng lão chủ nhiệm xí nghiệp may trao đổi nói chuyện về xí nghiệp may Hồ Châu…
Đinh Nhị Cẩu cùng Hà Đại Khuê đi trên đường nội bộ bên trong, tuy bên ngoài nhìn vào trong thấy rất rách nát, nhưng khi nhìn thấy tận mặt dãy nhà xưởng bên trong cũng không tệ…
– Hà chủ nhiệm, xí nghiệp này đóng cửa bao lâu rồi?
– Mười năm rồi, ai… mười năm nay, có rất nhiều giống như cậu vậy tìm cách đến nhìn xem, nhưng sau đó đều bị tôi đuổi đi.
– Tại sao vậy?
– Không có một ai tốt cả, ai cũng muốn thâu tóm mảnh đất này làm bất động sản để khai thác, vậy không khác gì đem cái xí nghiệp may này triệt để phá đi sao?
Lão già nói mà tức giận đến mức chòm râu dê vểnh lên.
– Bác à… Vậy ý của bác là muốn chỗ này tiếp tục làm xí nghiệp may?
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy lão già này đầu óc đã đãng trí, đây là niên đại gì rồi, ở chỗ trung tâm thành phố làm xí nghiệp may, đây không phải hồ nháo sao, mà có cho là làm xí nghiệp may đi nữa, cũng không có khả năng ở trung tâm thành phố làm được…
– Kỳ thật tôi cũng biết chuyện này là không thể nào làm được, nhưng tại vì lúc xí nghiệp may đóng cửa, lãnh đạo thành phố không có ra một phân tiền trợ cấp, cứ thế mà đem công nhân đẩy về phía xã hội, những năm qua, công nhân xí nghiệp may cũng đã tìm được nhiều loại phương pháp mưu sinh, nhưng có người phải sinh sống xa xứ, vợ con tứ tán, lúc ấy tôi đã có hướng bên thành ủy đề cập qua ý kiến, nhưng không lãnh đạo nào để ý đến chúng ta, được rồi… các ngươi không để ý đến chúng ta, mảnh đất này các người cũng đừng có nghĩ động đến được…
Hà Đại Khuê giận dữ nói.