Phần 67
Lúc ăn cơm tối, Thạch Ái Quốc sắc mặt âm trầm, không nói một lời, nhưng Tiêu Hồng thì không có để yên như vậy, đây là lần thứ ba Tiêu Hồng đề nghị, lúc cô lần nữa đưa ra yêu cầu này, thì Thạch Ái Quốc ý thức được vợ trẻ của mình lần này là đùa với lửa thật rồi.
– Anh… hạng mục này nếu thành công, công ty của em có thể thu được một số tiền lớn, ít nhất cũng là năm mươi triệu, anh bây giờ là bí thư thành ủy, cái xí nghiệp may này lâu nay giống như là một vết sẹo lớn nằm ở trung tâm thành phố, cũng không phù hợp với sự kiến thiết của thành phố Hồ Châu ah.
Tiêu Hồng tiếp tục thuyết phục Thạch Ái Quốc.
Lúc này Thạch Ái Quốc đang nghĩ tới là sự tình phía sau, chuyện này không phải đơn giản như vậy, lúc Tiêu Hồng nói muốn kinh doanh bất động sản, trong lòng của ông đã có tư tưởng chuẩn bị, con gái của ông Thạch Mai Trinh đã từng nói qua, Tiêu Hồng lập công ty bất động sản là dựa vào quyền lực địa vị của ông, một khi Tiêu Hồng tham dự vào việc kinh doanh bất động sản thì làm gì mà không bị người chú ý tới, hơn nữa mảnh đất của cái xí nghiệp may này thời gian dài như vậy cũng không có khai phát, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là do giám đốc cũ của xí nghiệp may phản đối, theo lý mà nói, một cái xí nghiệp may cũ ở trung tâm thành phố, đó là một mảnh đất rất lớn, nếu có thể làm khai phát, thì đó là một chuyện rất tốt…
Trong lúc Tưởng Văn Sơn còn nắm giữ thành phố Hồ Châu, thì Tưởng Hải Dương cũng đã muốn lấy cái xí nghiệp may này làm hạng mục địa sản khai phát, nghe nói lúc ấy còn liên kết với con trai của chủ tịch La Minh Giang là La Đông Thu, nhưng sau đó lão giám đốc của xí nghiệp may đi một chuyến lên Bắc Kinh, sau khi lão ta trở về thì không còn có người nào còn nói qua chuyện khai phá mảnh đất này nữa, cứ như vậy, để yên đó đến nay không dùng.
Trong đó nội tình bên trong mới dần dần rò rỉ ra, giám đốc xí nghiệp may là Hà Đại Khuê vào năm 1948 khi còn thiếu niên đã tham gia lực lượng giải phóng quân, vừa đầu quân thì đã theo một Sư trưởng làm liên lạc viên, thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, đến thập niên 60 thì Hà Đại Khuê trở thành chủ nhiệm xí nghiệp may của thành phố Hố Châu, mà sư trưởng giải phóng quân đương thời thì trở thành thành Tư lệnh phó quân khu của địa phương, nhưng trong thời kỳ cách mạng văn hóa lại bị đánh ngã, đưa về thành phố Hồ Châu, trong mười năm hạo kiếp gian khổ, cũng là nhờ một tay Hà Đại Khuê chiếu cố vị thủ trưởng này, cho đến cuộc cách mạng văn hóa kết thúc, lão thủ trưởng lại được trọng dụng, cho nên khi Hà Đại Khuê đi đến Bắc Kinh một chuyến, nói là các lãnh đạo thành phố Hồ Châu bên trên cấu kết, muốn đem xí nghiệp may bán đi làm bất động sản, lão thủ trưởng liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tỉnh ủy, lúc ấy Tưởng Văn Sơn còn bị gọi về tỉnh bị chửi mắng một trận.
Từ đó, chuyện cái xí nghiệp may này cứ như vậy gác lại, ngay cả Triệu Khánh hổ là trùm tài phiệt tại thành phố Hồ Châu, cũng không dám cùng Hà Đại Khuê đối mặt, huống hồ là người khác, cho nên khi Tiêu Hồng đưa chuyện này ra, Thạch Ái Quốc không phải là bất mãn, mà là tức giận, rất rõ ràng là Tiêu Hồng bị người khác lợi dụng, nói cho cùng là muốn lợi dụng chức vị quyền lực của ông.
– Em có biết tình huống trước đây của cái xí nghiệp may này ra sao không?
Thạch Ái Quốc lạnh lùng hỏi.
…
– Tình huống như thế nào vậy?
Tiêu Hồng không hiểu hỏi lại.
Thạch Mai Trinh nhìn xem hai người đang nói về chuyện địa ốc, nhưng nàng không có xen vào, bởi vì con gái biết cha thì không ai bằng, nàng đối với hỉ nộ ái ố của cha mình là rõ ràng nhất, khi nhìn thấy Thạch Ái Quốc biểu lộ, Thạch Mai Trinh đã biết rõ đúng lúc này mình tốt nhất là không xen vào lời nào, hiệu quả so nói chuyện tốt hơn nhiều.
– Mảnh đất này không phải đơn giản như em nghỉ như vậy…
Thạch Ái Quốc đem tình huống mảnh đất trước sau nói qua một lần, nói dứt lời, thì chêm thêm:
– Nếu em muốn kinh doanh bất động sản, thì làm cẩn thận, chỉ riêng mảnh đất này tốt nhất là đừng có nghĩ cách.
– Anh… đây là chuyện trước đây lâu rồi, với lại Tưởng Văn Sơn không dám làm, chẳng lẽ anh cũng không dám làm gì sao?
Tiêu Hồng lời nói này thuần túy là đổ thêm dầu vào lửa, cho nên khi vừa thốt ra, Thạch Ái Quốc liền giật mình, người đàn bà này lúc nào lại gan to như vậy.
– Em nói cái gì?
Thạch Ái Quốc sắc mặt đỏ ửng lên thấy có thể là muốn bốc hỏa.
– Anh… em chỉ chính là muốn làm chút chuyện, lâu nay em không có làm việc gì, cả gia đình này đều trông cậy vào chút tiền lương của anh, căn bản là nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, thì chúng ta ăn không khí à?
– Hừ… đây là vì cha của tôi muốn tốt cho cô thôi, cha tôi là bí thư thành ủy, vợ của bí thư thành ủy mua bán đất kinh doanh bất động sản, chuyện này nếu là truyền đi, cái chức bí thư thành ủy của cha tôi có còn giữ lại được không? Bộ cô là người não tàn à?
Thạch Mai Trinh nhìn thấy Tiêu Hồng nói chuyện mà không biết điểm dừng, nên rốt nhịn không được phải lên tiếng.
Vượt quá Tiêu Hồng dự liệu, nhìn thấy Thạch Mai Trinh công kích, Thạch Ái Quốc rõ ràng không nói thêm một câu, đứng dậy đi vào thư phòng, để lại Thạch Mai Trinh cùng Tiêu Hồng hai người trong phòng khách luận chiến, “rầm…” một cái, Thạch Ái Quốc đóng cửa lại…
Trong suy tính của Tiêu Hồng xem ra, về mảnh đất này chỉ là thủ tục, chỉ cần Thạch Ái Quốc gật đầu, chuyện này liền làm thành, còn lão chủ nhiệm cũ của xí nghiệp may thì cho lão một căn nhà nhỏ, cho lão một trăm vạn thì việc này liền giải quyết, với lại Hoa Cẩm Thành xử lý những chuyện như vậy cực kỳ có kinh nghiệm, chỉ cần mình bên này thuyết phục được Thạch Ái Quốc, những vấn đề con lại thì Hoa Cẩm Thành xử lý, vấn đề là Hoa Cẩm Thành muốn lợi dụng quyền lực của Thạch Ái Quốc, việc này thì trong lòng Tiêu Hồng cũng biết rõ, nhưng đây là quy tắc buôn bán, phải sử dụng hết kỳ lực, theo như nhu cầu.
– Mai Trinh, tôi không chấp nhặt loại người như cô, ngoài việc chỉ biết ăn bám, cô còn có thể làm gì, tuy xuất thân của tôi không có cao sang, nhưng ít ra tôi vẫn còn đang cố gắng, không giống như cô, cả ngày rong chơi khắp nơi, học vấn không ra gì lại không nghề nghiệp, trong trường đại học cô cũng không phải là sinh viên tốt, hiện tại xem ra cha của cô nuông chiều làm hư cô rồi, từ nhỏ được bao bọc đến giờ, cô sẽ không có tiền đồ gì đâu.
Tiêu Hồng đứng dậy đi vào phòng ngủ cố nhìn Thạch Mai Trinh liếc qua rồi phát tiết, Thạch Mai Trinh phảng phất như là mình một quyền đánh hụt vậy.
…
Lúc Đinh Nhị Cẩu nhận được điện thoại của Thạch Ái Quốc gọi tới, hắn đang cùng Chu Hồng Kỳ, Lan Hiểu San họp, cho nên cầm điện thoại di động bước ra ngoài phòng họp.
– Bí thư, tìm cháu có việc à?
– Ừ, đến phòng làm việc của chú ngay, có việc gấp.
Thạch Ái Quốc nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, tranh thủ nhớ lại những ngày vừa qua xem có làm việc gì sai lầm, cũng không nhớ nổi mình làm chuyện gì lại khiến cho Thạch Ái Quốc bực bội như vậy.
Đinh Nhị Cẩu đoán không sai, Thạch Ái Quốc đang rất bực bội, Đinh Nhị Cẩu không dám sờ soạng với Trương Hòa Trần, liền bước thẳng vào phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, lúc này Thạch Ái Quốc đang ở phía trước cửa sổ, nhìn phía xa xa bên ngoài, cao ốc của thành ủy không phải kiến trúc cao nhất ở thành phố, nhưng đứng ở chỗ này cũng đủ để nhìn thấy toàn bộ một nửa phía nam TP Hồ Châu.
– Bí thư… chú tìm cháu…
Đinh Nhị Cẩu vào trong, thấy Thạch Ái Quốc đứng ở trước cửa sổ không nói một lời, trong nội tâm càng thêm thấp thỏm, sau khi đóng cửa lại, đứng ở cách sau lưng Thạch Ái Quốc không xa, khi Thạch Ái Quốc quay người vẫy tay, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu đến gần phía trước cửa sổ, Đinh Nhị Cẩu tiến lên vài bước, cách Thạch Ái Quốc nửa bước…
– Cháu có nhìn thấy cái ống khói kia không?
Thạch Ái Quốc chỉ đến phía trước cao ốc với khoảng cách không đến một km.
– Vâng… đây là…
– Đó là xí nghiệp may Hồ Châu, đã đóng cửa mười năm nay rồi, hiện tại chỉ là một mảnh đất hoang vu, chuột so với người còn nhiều hơn, cháu có ý kiến gì không, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó…
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Mảnh đất này ở trung tâm thành phố, nhìn qua thì cũng thấy trước kia là vùng ngoại thành, hiện tại do thành phố phát triển nhanh như vậy, cái xí nghiệp may bỏ hoang này lại trở thành vị trí trung tâm, cháu cũng rất tò mò, cái bất động sản này nóng như vậy, vì sao lâu nay lại không có khai phát đầu tư gì cả?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ hỏi.
– Cháu cũng tán thành tại đây khai phát bất động sản?
– Vâng, cái chỗ này, ngoại trừ khai phát bất động sản, thật đúng là không thể nói làm gì, hoặc là kiến tạo thành một công viên của thành phố cũng không tệ, ở trung tâm thành phố có một công viên như vậy cũng là rất khó, nhưng nếu kiến tạo thành công viên, trong thành phố lại bị tổn thất không ít từ giá trị tiền bạc của đất đai.
Đinh Nhị Cẩu cười nói.
– Ừ, công viên… chủ ý này không tệ, cháu có biết rõ gì về tập đoàn Thế kỷ Cẩm Thành không vậy?
Thạch Ái Quốc lời nói xoay chuyển, nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ưm… đó là công ty cùng phu nhân liên hợp làm địa ốc, cháu chỉ gặp qua một lần ông chủ của tập đoàn Thế kỷ Cẩm Thành, những chuyện khác thì không biết, hình như tại Hồ Châu đó cũng là một nhân vật có tiếng.
– Hắn muốn nắm lấy mảnh đất này, nhưng lại để cho Tiêu Hồng nói ý đồ với chú, cô ấy làm kinh doanh thì chú cũng không phản đối, nhưng giống như là Mai Trinh đã nói, không được lợi dùng quyền lực của chú để làm ảnh hưởng, nhưng bây giờ càng ngày Tiêu Hồng càng không hiểu chuyện rồi, rất dễ bị người ta lợi dụng, cháu điều tra giùm cho chú, Tiêu Hồng hiện nay đang qua lại hay lui tới với người đàn ông nào…
Thạch Ái Quốc nói gằn từng chữ từng câu, làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình.
– Bí thư, chuyện này… cháu không dính vào có được không? Hay là để cho chị Mai Trinh…
Đinh Nhị Cẩu muốn đem chuyện này đẩy đi, chính hắn tuy rằng đang âm thầm điều tra Tiêu Hồng, nhưng bây giờ thì Thạch Ái Quốc ra lệnh cho hắn điều tra, như vậy nếu hắn quả thật điều tra ra được manh mối một ít chuyện, rốt cuộc là có nên báo hay là không báo cáo…