Phần 63
– Báo cáo, chuyện này là do Lý trưởng trại sắp xếp, nói là khi cô ấy đến thì không cần kiểm tra, cứ trực tiếp cho vào.
Tên cảnh sát chào rồi nói.
– Tôi nói cho đồng chí biết, anh đã bị Trưởng trại Lý Đạo Hiền đùa bỡn, người phụ nữ này là đi vào gặp người hiềm nghi phạm tội, chẳng những có khả năng thông cung, mà còn có khả năng dùng xe đưa người trốn ra ngoài, đến lúc đó trách nhiệm của đồng chí là cái gì, chỉ sợ là đồng chí phải cởi quần áo cảnh sát rồi vào ngồi tù thế mạng đấy, chúng ta đi.
Đinh Nhị Cẩu trợn mắt nói với tên cảnh sát xong, rồi bảo Lưu Chấn Đông lái xe chạy vào trong sân.
Nhưng xảo hợp chính là trưởng trại Lý Đạo Hiền rõ ràng không có tại chỗ này, Đinh Nhị Cẩu thấy cũng chưa tới giờ ăn, nên cũng không có chuyện là bỏ đi ăn cơm mà vắng mặt.
– Trưởng trại của anh đâu rồi, đang làm gì?
Đinh Nhị Cẩu vào văn phòng hỏi chủ nhiệm.
– À… anh ấy nói đi ra ngoài có chút việc, rất nhanh sẽ quay trở lại đấy, Đinh phó cục, hay là tôi gọi điện thoại bảo anh ấy trở về?
Chủ nhiệm văn phòng làm việc hỏi dò.
– Không cần, dẫn tôi đến phòng làm việc của trưởng trại, tôi ngồi chờ ở đó.
Đinh Nhị Cẩu nói, chờ chủ nhiệm phòng làm việc cầm cái chìa khóa đi mở phòng làm việc của trưởng trại Lý Đạo Hiền.
Phòng làm việc của Lý Đạo Hiền đại khái rộng hơn bốn mươi thước vuông, dựa theo cấp bậc của Lý Đạo Hiền, nhất định là đã vượt chỉ tiêu, bên trong lắp ráp rất xa hoa, so với phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu hơn nhiều, mặc dù trại giam cũng đã cũ rồi, nhưng ở bên trong phòng làm việc của Lý Đạo Hiền thì không có chút nào lạc hậu…
– Đinh phó cục, anh ngồi chờ một chút, tôi đi pha ấm trà.
Chủ nhiệm phòng làm việc nói.
– Anh cứ ngồi đây chờ một lát đi, để tôi gọi điện thoại cho trưởng trại Lý Đạo Hiền rồi nói sau.
Đinh Nhị Cẩu nói, nói xong lấy ra điện thoại di động của mình, nhìn về phía chủ nhiệm phòng làm việc, ra hiệu là muốn lấy số điện thoại của Lý Đạo Hiền.
– Alo… tôi là Đinh Trường Sinh cục phó công an thành phố, có phải anh là trưởng trại Lý Đạo Hiền phải không?
Đinh Nhị Cẩu tự giới thiệu nói.
– À… xin chào Đinh phó cục, mấy ngày nay tôi định làm xong công việc rồi đến chúc tết anh đây này, chưa kịp đi thì anh đã gọi điện thoại tới, anh có gì phân phó sao?
Lý Đạo Hiền vóc dáng không cao, lúc này đứng lên đón nhận lấy cuộc gọi của Đinh Nhị Cẩu…
– Anh đang ở đâu vậy, tôi muốn gặp anh một chút.
Đinh Nhị Cẩu không muốn vong vo liền nói thẳng.
– Há… Đinh phó cục, để hôm khác được không, hôm nay tôi đang trực ban trong trại tạm giam…
Lý Đạo Hiền ấp úng nói.
– Ừ… vậy sao trùng hợp như vậy, tôi bây giờ đang ở tại chỗ trực ban đầu này?
– Um… hay là để ngày mai, tôi lên cục công an thành phố gặp anh vậy?
Lý Đạo Hiền thương lượng.
– Tôi đang ở trong phòng làm việc của anh, sao không thấy anh đâu hết vậy?
Đinh Nhị Cẩu thanh âm trầm thấp, lộ ra khí lạnh, nói xong câu đó liền cúp điện thoại, Lý Đạo Hiền trên ót bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
– Không được, mấy anh em… các người cứ uống đi, tôi phải đi rồi, lãnh đạo tra đang xuống đơn vị kiểm tra, lần này thảm rồi.
Lý Đạo Hiền nhét điện thoại di động vào trong túi quần liền đi ra ngoài cửa lái xe, trong phòng mấy người kia cũng không ngăn hắn lại.
Dưới sự hướng dẫn của chủ nhiệm phòng làm việc, Đinh Nhị Cẩu đã đến nơi gian phòng đang tạm giam Lưu Quán Quân, lúc này mẹ của Lưu Quán Quân là Dương Thúy Lan đang khuyên nhủ hắn ăn cơm.
Nhìn qua thấy Dương Thúy Lan mặc một cái áo rộng thùng thình, nhưng trước ngực đôi bầu vú no đủ vẫn ngạo nghễ ưỡn lên chống đỡ trên cái áo, thân dưới cô mặc một cái váy hơn phân nửa đoạn đùi ngọc lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn tròn trịa đầy đặn, làn da rất trắng, dưới cái váy bao vây phía dưới, hình dáng cái mông lớn của Dương Thúy Lan ở trước mắt Đinh Nhị Cẩu càng thêm rõ ràng thể hiện ra, dạng ôm sát như vậy, tựa như nếu không để ý đến, hai cái mông thịt kia sẽ làm cho nứt vỡ cái váy ra vậy.
– Con ăn chút đi, dạo này con gầy lắm, chuyện của con bây giờ chuyển lên cục công an thành phố, Đường Thiên Hà tên vương bát đản kia đã mặc kệ, trước đây hắn là do cha con một tay cất nhắc lên, đến bây giờ thằng cháu con rùa kia trở mặt rồi… Úi dà… chuyện của con phải tính làm sao đây?
Dương Thúy Lan bất đắc dĩ nói.
Nhưng trả lời câu nói hoỉ của cô không phải là tiếng của Lưu Quán Quân, mà là hàng loạt tiếng súng vang lên, thằng này đang tại trong trại giam chơi game, đây là một sự đãi ngộ đặc biệt, phải là có bao lớn mặt mũi mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ thế này đấy.
– Mẹ… nói với cha cứ lén lút mang con ra ngoài, con sẽ đến nước Úc làm ăn, đến lúc đó cha mẹ nếu muốn theo con cùng đi, cả nhà chúng ta cũng xuất ngoại, không ở trong nước nữa, còn không thì nói tranh thủ thời gian đến gặp Tưởng Hải Dương nói tìm quan hệ để mang con lên tỉnh, chứ điều kiện ở trại tạm giam này qua thiếu thốn, với lại nói cha đến Bắc Kinh tìm cho con một luật sư giỏi, đây đều là nhất định phải làm, mẹ phải gây cho cha thêm áp lực, bằng không trong mắt của chan chỉ có cái ghế quan chức của mình, nào có ngó ngàng gì đến con…
Lưu Quán Quân không nhịn được nữa nói ra.
– Này… có thức ăn mang đến tận miệng, lại còn có máy tính để chơi game, tôi thấy chú mày đâu có giống như là người bị hiềm nghi phạm tội, trưởng trại Lý Đạo Hiền đã được chú mày cho bao nhiêu tiền, mà được đãi ngộ như vậy à?
Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa đi vào đúng lúc này, làm cho Lưu Quán Quân cùng Dương Thúy Lan càng hoảng sợ.
– Hừ… cậu là ai vậy? Lão Cố… đây là ai, sao ông lại dẫn hắn vào đây?
Dương Thúy Lan chỉ tay vào Đinh Nhị Cẩu hướng chủ nhiệm phòng làm việc quát to, bộ điệu của cô rất là ngang ngược dọa người.
– Đây là… đây là Đinh phó cục trưởng công an thành phố.
Chủ nhiệm phòng làm việc ấp úng nói ra.
– Cậu chính là Đinh Trường Sinh à, tôi còn chưa có kịp tìm đến gặp cậu đây, bây giờ rõ ràng cậu lại tìm đến nơi này, cậu tới thật đúng lúc, nói cho tôi biết, con của tôi phạm vào cái tội gì? Vì sao lại bị nhốt ở chỗ này, rốt cuộc là cậu có ý gì?
Dương Thúy Lan chỉ vào Đinh Nhị Cẩu mắng.
– Này Cổ chủ nhiệm… bọn họ là ai vậy, nơi này là nhà nghỉ hay là trại tạm giam vậy? Còn người phụ nữ này này có vấn đề gì không? Vì sao lại giam chung cùng một chỗ với nam thanh niên vậy? Nhỡ bọn họ ở tại đây thực hành nam nữ giao hoan trong phòng thì sao hả? Thật sự là trại tạm giam này quá cởi mở rồi.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói xong, Cổ chủ nhiệm phòng làm việc cảm thấy Đinh Nhị Cẩu lý lẽ nói rất đúng, nhưng bởi vì trưởng trại Lý Đạo Hiền đã dặn dò, ai dám không nghe theo…
– A… mày dám mắng tao à, thằng cháu con rùa, xem tao liều mạng với mày đây.
Dương Thúy Lan nói xong liền xông vào người Đinh Nhị Cẩu đánh tới, hắn thì đâu có thể tranh hơn thua với Dương Thúy Lan được, thấy Cố chủ nhiệm đứng sát bên mình, liền khẽ vươn tay kéo Cố chủ nhiệm đến trước mặt mình, Dương Thúy Lan húc đầu đụng vào trên bụng của Cố chủ nhiệm, bị đâm trúng làm cho Cô chủ nhiệm kêu lên”ui da…” rồi ngã ngồi trên mặt đất, tay bụm lấy bụng của mình kêu rên…
– Cổ chủ nhiệm không sao chứ? Cô quả thực là điên rồi… Lưu Chấn Đông, báo động gọi xe cấp cứu 120 tới, đưa Cố chủ nhiệm đến bệnh viện.
Đinh Nhị Cẩu phân phó nói, Dương Thúy Lan thấy choáng đầu, nào ngờ húc phải trên người Cổ chủ nhiệm, đúng lúc này thì trưởng trại Lý Đạo Hiền cũng chạy tới.
– Đinh phó cục, chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Đạo Hiền ngượng ngập hỏi.
– Tôi cũng không rõ ràng lắm, tại sao Lưu Quán Quân lại được ưu tiên ở chỗ này?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Vấn đề này… hắn có chút tình huống đặc biệt, cho nên…
– Tình huống đặc biệt? Tình huống đặc thù như thế nào vậy? Có phải bởi vì hắn là con của bí thư khu ủy Lưu Thành An? Cũng bởi vì hắn là con trai của bí thư khu ủy cho nên được ở riêng biệt một phòng, còn có máy tính chơi game? Lý Đạo Hiền… tôi nói cho ông biết, nếu như vụ án này có bị thông cung, thì ông là đồng phạm, ông có hiểu không?
Đinh Nhị Cẩu hù dọa nói.
– Đinh phó cục, việc này tôi có trách nhiệm, nhưng…
Lý Đạo Hiền nói năng lộn xộn, nhưng càng giải thích thì càng loạn, đúng lúc này Dương Thúy Lan cũng nhìn ra việc này hôm nay sợ rằng đã rơi vào tình huống xấu, vì vậy thừa dịp hỗn loạn len lén dời đến cánh cửa muốn rời khỏi nơi này…