Phần 56
– Không loại trừ trừ khả năng này, chỉ là hiện tại không biết người nào ám chỉ, để cho hắn lựa chọn việc tự sát này đây?
Lan Hiểu San băn khoăn đáp.
– Vậy chị tìm em vì chuyện này sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, là chuyện này, thứ nhất là để đội cảnh sát hình sự của em lập án, thứ chị muốn báo cho lãnh đạo biết, em phải hiểu rằng chuyện này không có khả năng dấu diếm được, đợi đến khi lãnh đạo hỏi tới thì không ổn, chi bằng tự chúng ta báo cáo trước, chị chỉ muốn nhờ em giúp một chuyện, nơi thành ủy thì em báo cáo, ban kỷ luật thanh tra thành phố thì chị báo cáo, có được không?
Lan Hiểu San hỏi.
– Chuyện này phải báo cáo cho thành ủy sao? Em thấy không cần thiết a.
– Tốt nhất là em hồi báo một chút, để cho lãnh đạo hiểu rõ chuyện, với lại chuyện này liên quan đến Tưởng Văn Sơn, nhỡ lãnh đạo hỏi tới thì không tốt.
Lan Hiểu San nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra, thật ra Đinh Nhị Cẩu hiểu ý của Lan Hiểu San, chuyện này liên quan đến Tưởng Văn Sơn, như vậy thì Thạch Ái Quốc phải biết, nói cách khác, để phòng ngừa Tưởng Văn Sơn tại trên tỉnh đang làm trò gì.
– Được rồi… vậy em lập tức đi báo bên thành ủy, chị có đi cùng em với không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ… cùng đi chứ, đến nơi chúng ta từng người lo việc báo cáo của mình.
Lan Hiểu San cười cười cầm lên trên bàn bản báo cáo cất vào túi xách của mình.
Đinh Nhị Cẩu lái xe của mình, Dương Lộ lái xe theo ở phía sau, bởi vì Đinh Nhị Cẩu nói cho Lan Hiểu San khi hắn đến thành ủy sẽ không quay trở về cục, cho nên Dương Lộ phải chở Lan Hiểu San trở về, nhưng lúc đi thì Lan Hiểu San lại không có ngồi tại trong xe của mình, mà lựa chọn ngồi ở tay lái phụ xe của Đinh Nhị Cẩu, điều này làm cho Dương Lộ bực mình không thôi, vì cái gì nhiều đàn bà như vậy đều nguyện ý ở bên cạnh hắn, phụ nữ trẻ tuổi có, đàn bà lớn tuổi cũng có, Lan bí thư thoạt nhìn cả ngày gương mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Đinh phó cục, trên mặt luôn thỉnh thoảng mỉm cười thật sự là không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên Dương Lộ đối với Đinh Nhị Cẩu bực mình, nhưng nàng lại nghĩ đến còn mình thì sao, tại sao mình lại chú ý quan tâm đến những việc này, chẳng lẽ mình cũng giống những người phụ nữ kia đồng dạng ưa thích ở bên cạnh Đinh phó cục? Ặc, cứ suy nghĩ, tại một ngã tư đèn đỏ, Dương Lộ mất tập trung, thiếu chút nữa đụng vào xe của Đinh Nhị Cẩu phía trước, bị dọa sợ nên nàng không dám nữa suy nghĩ lung tung nữa.
– Tối nay có rảnh không, chị mời đi ăn cơm chung?
Lan Hiểu San từ khi lên xe Đinh Nhị Cẩu vẫn không nói chuyện, nhưng bất thình lình lại nói một câu như vậy, làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình.
– Lan bí thư, giữa em và chị còn khách sáo làm gì, cứ nói đi, chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói, nếu hắn không có ước hẹn với Tương Ngọc Điệp, chắc chắn là đã đáp ứng với Lan Hiểu San rồi, nhưng đã cùng Tương Ngọc Điệp hẹn, không tiện lỡ hẹn, cho nên đành giả bộ hồ đồ nói.
Lan Hiểu San mặt đỏ lên, nói:
– Ừ… chị muốn hỏi về chuyện của chồng chị Lôi Phong, có manh mối gì chưa?
Nàng không nghĩ tới Đinh Nhị Cẩu sẽ từ chối lời mời của mình, nên cảm thấy thật là mất mặt, mặc dù đã có một lý do hợp lý, nhưng trong trong lòng vẫn không thoải mái, vì vậy giọng nói cũng dần dần lạnh xuống.
– Cũng chưa có manh mối gì cả, bất quá ngày mai Lưu Quán Quân đem bản án từ đội hình sự chuyển qua cục công an thành phố, em tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, chỉ là chị đừng có nôn nóng như vậy, em nói rồi, chỉ cần cố gắng làm, thì nhất định sẽ có kết quả.
Đinh Nhị Cẩu cắn răng nói ra.
– Chị cũng biết, bản án của chồng chị không thể so với những bản án khác được, năm đó vụ án này không ai dám động vào, cho nên cứ như vậy bị trì hoãn xuống, bây giờ lại nhặt lên thì không có đơn giản như vậy, chị chờ được…
– Cảm ơn chị đã thông cảm cho em, hay là chị cùng đi với em đến gặp bí thư Thạch luôn nhé? ‘
– Vì cái gì?
Lan Hiểu San xoay mặt hỏi.
– Tình huống của thành ủy thì chị cũng biết, lần trước em đã nhắc về chuyện của chị, nhưng thời gian trôi qua cũng chưa có kết quả, nên em hơi lo lắng… Cho nên nếu chị rãnh, cùng em đến nói qua một chút ý nghĩ của chị cho bí thư Thạch biết.
Lan Hiểu San trầm mặc một hồi, rồi nói ra:
– Cảm ơn, vốn chuyện đó chị cũng không cảm thấy hứng thú lắm, cho nên không muốn đi.
– Chị Lan Hiểu San, em biết chị là nữ cán bộ có khát vọng, phải biết tại trong cái xã hội này, nếu chị thật muốn làm thành chút chuyện, không đơn thuần là cứ ở vị trí này thì lãnh đạo có thể hiểu được, phải chiếu cố kỹ lưỡng về phương diện quan hệ, nhất là quan hệ với lãnh đạo, nếu không có sự ủng hộ của lãnh đạo, thì rất khó thực hiện khát vọng của chị, chắc chắn là em biết chị so với em thì kinh nghiệm về chuyện này hơn em nhiều lắm, đây cũng chỉ là một đề nghị của em mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn ra Lan Hiểu San không có nóng lòng, nên ngượng ngùng nói ra.
– Đinh phó cục, em quá coi trọng, chị không phải là một người đàn bà mạnh mẽ như trong suy nghĩ của em đâu, nếu không phải vì chuyện của Lôi Phong mà chị cố gắng gượng, thì chị đã sớm sụp đổ từ lâu rồi, một thời gian rất dài, chuyện báo thù cho Lôi Phong là tiếp sức duy nhất cho chị trụ lại được, có lẽ sau khi thù đã báo, chị sẽ rời khỏi cục công an thành phố này.
– Em hiểu… thôi được rồi, chúng ta về sau hãy nói chuyện này.
Đinh Nhị Cẩu cũng bất đắc dĩ, đối với cái dạng đàn bà cố chấp như Lan Hiểu San, trong thời gian ngắn thật đúng là không tìm ra cách thích hợp để khuyên giải, Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở trong đại viện thành ủy, cùng nhau đến tòa cao ốc, nhưng hai người lại đi thang máy khác nhau, bởi vì ban kỷ luật thanh tra thành phố cùng phòng làm việc của Thạch Ái Quốc không có ở chung một khu làm việc.
…
– Thạch bí thư có ở đây không vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, Trương Hòa Trần giương mắt nhìn, sau đó cứ tiếp tục ngồi làm giấy tờ, mãi cho đến Đinh Nhị Cẩu đưa tay vươn vào trong cổ áo của nàng, lúc này nàng mới ngừng lại động tác.
– Muốn làm gì? Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào à?
Trương Hòa Trần cáu giận nói.
– Hì… em đến chúc tết cho nó mà, đã lâu không gặp chúng nó rồi, rất nhớ…
Đinh Nhị Cẩu bàn tay cứ tiếp tục tiến vào bên trong nịt áo của Trương Hòa Trần, không ngừng biến hóa nắn bóp vân vê hai bầu vú nàng, Trương Hòa Trần không phải là loại đàn bà có tính dục mạnh mẽ, nhưng bị bàn tay của Đinh Nhị Cẩu quấy rối một hồi thì cũng dần dần bắt đầu lên cơn động tình, hai đầu núm vú đã săn cứng lại nhô đầu ra, trên người nàng không nói ra được nhiệt lượng theo từ bên trong thân thể hướng ra phía ngoài từng tầng bộc phát, cái loại khát vọng này như miệng cống bùng nổ khi bị nắm giữ ở trong tay của hắn, thu phóng tự nhiên…
Lúc này Trương Hòa Trần mặt hồng tai đỏ, đôi mắt đẹp hừng hực dục diễm thiêu đốt, thân thể đẫy đà mượt mà càng khơi mào dục hỏa, hắn nhìn thấy nàng mị nhãn khẽ nhếch, đôi môi hé mở lộ ra đầu lưỡi bên trong, tiện đà hắn cúi đầu dùng miệng qua lại cọ xát lấy đôi môi rồi nhiệt tình hôn cái miệng anh đào của nàng, dùng sức mút lấy tựa hồ muốn từ trong miệng nàng hút khô nước bọt, hai đôi môi dây dưa kín không kẽ hở…
Đinh Nhị Cẩu rất nhanh duỗi tay vào bên trong váy nàng, vạch cái quần lót nhỏ qua một bên, hai ngón tay đưa ngay vào trong khe rãnh sờ soạng một chút rồi liều mạng đút vào trong u cốc, Trương Hòa Trần hai chân ép chặt, giữa cổ họng phát ra tiếng “ưm…” thật nhỏ, cái mông bự không ngừng giãy giụa phong đồn, thần thái đãng mị kiều diễm thập phần thập phần mê người, đón hùa mỗi một lần động tác hai ngón tay hắn đút vào âm đạo của mình.
…
Trương Hòa Trần tiếng nuốt nước bọt càng nhanh, càng lúc mơ hồ, một chốc sau nàng dụng hết toàn lực hai chân kẹp chặt lấy bàn tay Đinh Nhị Cẩu, rất nhanh vặn vẹo eo nhỏ, hơn nữa nàng hôn hắn càng nhiệt liệt, đầu lưỡi cùng quấy đến cùng một chỗ, nàng cảm giác bên dưới cái âm hộ mình đã một mảnh hỗn độn, còn có thể cảm thấy dịch nhờn âm ấm từ trong âm đạo tràn ra…
…
Đinh Nhị Cẩu rút tay mình ở dưới háng nàng ra, tại bên tai nàng nhỏ giọng nói.
– Tìm cách nói với chồng chị ra ngoài đi, em đến tìm chị…
Nói xong hắn đi đến gõ cửa phòng Thạch Ái Quốc.
“Hỗn đãn, mỗi lần đến đây đều là làm như thế này”.
Nhìn theo Đinh Nhị Cẩu tiến vào phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, Trương Hòa Trần cắn răng thầm mắng, nhưng nàng không thể làm gì hắn được.
– Bí thư… sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày, đầu năm vẫn chưa có việc gấp mà.
Đinh Nhị Cẩu sau khi đi vào thì thấy Thạch Ái Quốc đang xem một xấp tài liệu.
– Nhìn xem những… chuyện tệ như thế này, làm sao có thời giờ nghỉ ngơi được, cháu đến đây lại có chuyện gì?
Thạch Ái Quốc cầm lấy cái kiếng lão ở trên mắt để xuống một bên, lấy tay vuốt vuốt đôi mắt của mình rồi hỏi, Đinh Nhị Cẩu bước tới cầm chung trà lên, phát hiện chung trà đã hết nước, hắn liền đến bên cạnh máy đun nước pha thêm chúng trà đưa cho Thạch Ái Quốc.
– Có một chuyện, đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông Trần Vượng Hải chết rồi, cũng không biết gần đây cục công an thành phố luôn xảy ra chuyện, chắc là phong thủy không được tốt, luôn có người chết.
– Chết rồi? Chết như thế nào?
Thạch Ái Quốc đang nhấp một ngụm trà, vừa nghe qua sửng sốt một chút, đem chung để lại trên mặt bàn.
– Bởi vì vừa rồi tại trung tâm khảo thí cấp bằng lái xe do Tào Tú Thiên phụ trách, tồn tại rất nhiều vấn đề không tuân thủ theo quy định, cho nên ban kỷ luật thanh tra cục công an liền bắt Tào Tú Thiên, nào biết được Tào Tú Thiên chỉ là một con chốt, chính thức ở phía sau thao túng cô ấy lại là Trần Vượng Hải, cho nên người kỷ ủy liền song quy Trần Vượng Hải, nhưng trong lúc đang điều tra thì Trần Vượng Hải đã lợi dụng người kỷ ủy sơ hở nhảy lầu tự sát.
– Tự sát?
Thạch Ái Quốc nhướng mày, hỏi.
– Vâng… vốn chuyện này là định giao lại cho ban thanh tranh kỷ luật thành phố xử lý đấy, nhưng cháu cho rằng lời khai của Trần Vượng Hải có liên quan đến các lãnh đạo cao hơn, cho nên đề nghị bí thư kỷ ủy Lan Hiểu San triệt để xác minh rồi báo cáo, không ngờ tới trong đêm hôm ấy Trần Vượng Hải liền tự sát.
– Liên quan đến các lãnh đạo cao hơn, có ý tứ gì?
– Bí thư… Trần Vượng Hải là em vợ của Tưởng Văn Sơn, hắn khai ra lúc đảm nhiệm chi đội trưởng cảnh sát giao thông, hàng năm đưa cho Tưởng Văn Sơn hơn 20 vạn nguyên tiền, trong năm năm liên tiếp cộng lại cũng được hơn 100 vạn rồi, bởi vì Tưởng Văn Sơn đã không còn công tác tại thành phố này nữa, cho nên cháu cân nhắc đến vấn đề của Tưởng Văn Sơn cũng liên quan đến một ít giao dịch phía trên, vì vậy cháu phải thận trọng, nhưng dù thận trọng thì cũng đã xảy ra chuyện rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói rất nhanh…
– Đã điều tra chưa mà khẳng định là tự sát vậy?
Thạch Ái Quốc lẩm bẩm hỏi.
– Đã có đến hiện trường điều tra từ nơi giam giữ của Trần Vượng Hải tại nhà khách Vân Hải, có người xâm nhập vào, không biết dùng phương thức gì tiếp xúc cùng Trần Vượng Hải, đây chỉ là suy đoán trước mắt nguyên nhân trực tiếp làm cho Trần Vượng Hải tự sát bắt nguồn từ đó…
– Ai chà, lại là một vụ án không đầu mối, còn bản án Khang Minh Đức thì thế nào rồi?
– Đã có đầu mối, thông qua phương pháp loại bỏ, chúng ta đã tìm được một tên côn đồ theo dõi Khang Minh Đức trước khi vụ nổ xảy ra, vừa mới bắt được tên cầm đầu đám côn đồ cắc ké, hắn còn chưa có mở miệng khai, nhưng cháu tin rằng không mất bao nhiêu thời gian nữa thì có thể biết rõ rốt cuộc là ai đang chủ mưu theo dõi Khang Minh Đức trước đó, có thể nói là hung thủ sắp sửa bị lộ diện rồi…
– Ừ, làm rất tốt, mấy bản án này phải nhanh một chút có kết quả, tuy sự thật chứng minh, điều cháu đến cục công an thành phố là chính xác, nhưng chú vẫn chưa hài lòng, vì sự thật đến bây giờ cháu cũng chưa tra ra vụ án nào cả, tranh thủ mau chóng làm ra chút thành tích, cũng là cách để cho những kẻ nói xấu sau lưng cháu câm bớt miệng lại.
– Bí thư… cháu biết mình nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không làm cho bí thư mất mặt.
– Ừ, vậy là được rồi, có chuyện gì thì kịp thời báo cáo cho chú biết.
– À… bí thư, việc điều chỉnh nhân sự của cục công an thành phố đã quyết định sao rồi? ‘
Đinh Nhị Cẩu vẫn rất quan tâm đến chuyện này.
– Đã có sơ bộ quyết định, chỉ là hiện giờ bên thường ủy vẫn chưa tập trung đủ, qua mấy ngày nữa đi làm đông đủ sẽ thảo luận lại vấn đề này.
Thạch Ái Quốc lại mang cái kiếng lão vào mắt.
– Vậy… vấn để của bí thư kỷ ủy cục công an Lan Hiểu San…
– Đây không phải là chuyện của cháu quản lý, còn nữa, cháu còn độc thân, Lan Hiểu San hiện nay cũng xem như là độc thân, hai người phải chú ý đến ảnh hưởng lời dị nghị, nếu không nên có chuyện gì thì cũng đừng ở cùng một chỗ, thân phận của Lan Hiểu San rất đặc thù, các lãnh đạo trong thành phố cũng biết việc này, tốt nhất là cháu nên cách xa Lan Hiểu San một chút.
Thạch Ái Quốc cũng không ngẩng đầu lên nói.